GIỮA NHỮNG NHỚ QUÊN

Edit: Doãn Tử Du

Beta: Doãn An Nhiên

Tang Điềm cùng Trác Việt cơ hồ là điều nghiên* địa hình mà đến đây, trên xe buýt khách du lịch cũng đã ngồi xong, chứng kiến Trác Việt hai tay ôm hai cái túi xách, đứng ở sau lưng Tang Điềm, giống như một cặp vợ chồng. Các du khách tùy ý ngồi xuống, chứng kiến bọn họ lên xe, có người còn chủ động dọn ra hai chỗ ngồi.

(*)điều nghiên: điều tra và nghiên cứu;

"Cảm ơn." Trác Việt mỉm cười nói cảm ơn.

"Không cần nói cảm ơn, hai người là vợ chồng thì đương nhiên phải ngồi một chỗ rồi." Vị khách nhường ghế hào phóng mà vẫy tay.

"Chúng cháu không phải..." Tang Điềm định nói lời giải thích, chưa dứt lời đã bị Trác Việt cắt ngang. Anh thân mật khoác tay lên vai cô, lời nói ẩn chứa cưng chiều không cần nói cũng biết."  Tới ngồi bên trong đi, em ưa thích vị trí gần cửa sổ."

Vẻ mặt Tang Điềm có chút hoảng hốt, không hiểu anh vì cái gì mà không cho cô giải thích, anh trước kia không phải như thế. Không hiểu anh như thế nào đột nhiên đối với cô... Cô nhìn bàn tay đang ở trên vai cô, anh trước kia sẽ không như vậy, tự nhiên thân mật mà đụng vào cô.

Xe buýt rất nhanh đến đường cao tốc, Trác Việt cúi đầu nhìn cô ngồi bên cạnh mình, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi dài nhọn ngẫu nhiên nháy nháy, đôi mắt sóng nước nhuận thanh tịnh. Cái nguyện vọng mãnh liệt muốn cô vĩnh viễn chỉ thuộc về mình, đã càng ngày không thể tự động điều khiển.

Từ Mộ Duyên về nước là ngoài ý muốn của anh, nhưng không thể phủ nhận, anh rất bối rối, thậm chí không cách nào tưởng tượng nổi nếu như cuối cùng không chiếm được cô, vậy anh sẽ như thế nào? Cả đời dài dòng buồn chán còn có người như vậy, làm anh động tâm...

Thật muốn cứ như vậy chờ cô cả đời, cho cô tất cả vui vẻ và hạnh phúc.

"Có mệt hay không? Tựa vào vai anh nghỉ một chút đi?" Giống như trước kia, Trác Việt hỏi thăm Tang Điềm.

Tang Điềm thu hồi ánh mắt, giống như trước kia mà cự tuyệt:" Không mệt, cảm ơn."

"Anh hơi mệt." Trác Việt cúi đầu nhìn cô, khóe miệng như có như không câu dẫn ra, con mắt đen sáng rực, tựa hồ muốn nhìn được một tia quan tâm từ đáy mắt của cô "Tối hôm qua thức đêm tăng ca, rạng sáng năm giờ mới xong công việc."

Tang Điềm có chút giật mình ngẩng đầu lên, năm giờ  xong... Vậy là anh cả đêm không ngủ, buổi sáng còn đi đến nhà cô? Hơn nữa anh còn chưa nói chuyện công việc với cô. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, hai đầu lông mày của anh xác thực mang theo một tia mệt mỏi. Tang Điềm vội vàng quay mặt đi, giọng nói có chút mất tự nhiên:" Cái kia, vậy anh nghỉ ngơi một chút đi."

"Được, vậy khi nào đến nơi thì em đánh thức anh." Trác Việt thấy cô lại lùi trong vỏ ốc bảo vệ mình, bất đắc dĩ thở dài.

Một lúc sau Tang Điềm quay đầu lại, hai mắt anh đã nhắm lại, khẽ cau mày, mệt mỏi cùng không thể làm gì. Cô cúi đầu níu lấy ngón tay của mình, ánh mắt nhiễm lên tia mê man.

Một người đàn ông như vậy, một bờ vai đầy yên tâm, một người ôn hòa ôm ấp hoài bão - ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô nguyện ý, rốt cuộc không cần trôi nổi vô định, cả đời yên ổn.

Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Tang Điềm cảm giác vai của mình trầm xuống, ngực mạnh mẽ nhảy dựng lên, quay đầu lại. Trác Việt an ổn tựa đầu vào vai cô, lông mày đã giãn ra, trong lúc ngủ tuấn nhan ôn nhu như ngọc.

Cô không được tự nhiên mà giật giật bờ vai, cẩn trọng dơ tay dịch đầu của anh, lông mày của anh trong nháy mắt lần nữa chau lại. Cô ngẩng người, tay dừng lại, nghĩ đến anh cả đêm qua không ngủ, còn muốn cùng đi du lịch theo cô, tuy nhiên những lời này cũng không phải là ý nguyện của cô, nhưng Tang Điềm không phủ nhận chính mình mềm lòng, cảm động.

Không định đẩy anh ra, Tang Điềm chậm rãi buông tay mình, lại quay ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Cô không nhìn thấy chính là, người đàn ông đang tựa trên vai cô khóe miệng đang dần dần cong lên.

Đến lúc nghỉ ngơi đã là ba giờ sau, Tang Điềm muốn đi nhà WC*, đang lúc suy nghĩ làm sao đẩy người đàn ông ra khỏi bả vai mình, lại vượt qua chỗ ngồi của anh, mà không đánh thức anh dậy. Trác Việt rất tự giác mà mở hai mắt ra, hoạt động cái cổ đau xót của mình, nghiêng đầu nhìn cô:" Em vất vả rồi."

(*)Viết tắt trong tiếng Anh của: Water closet: tức nhà vệ sinh hay phòng vệ sinh hoặc cầu tiêu.

"... Không, không sao." Tang Điềm đỏ mặt, bả vai quả thật cho chút cứng ngắc, bất quá anh nói như thế nào vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Đi thôi, không phải nói đến nơi sẽ mua đồ ăn cho anh sao?" Trác Việt đứng dậy.

"Đối..." Tang Điềm cũng đứng lên.

"Anh muốn ăn cái gì?" Sau khi xuống xe, Tang Điềm ngẩng đầu nhìn anh.

Trác Việt cười cười, " Em đi giải quyết vấn đề cá nhân trước đi."

"...Được." Tang Điềm bước chân có vẻ hơi cứng ngắc mà đi về hướng nhà WC, phát hiện anh vẫn đi bên cạnh cô, có chút xấu hổ nói:" Em chính mình đi được, anh không cần, không cần phải đi theo em."

"Tang Điềm, nhà vệ sinh nam bên trái nhà vệ sinh nữ, chúng ta vừa vặn cùng đường." Trác Việt cười khẽ một tiếng, khó thấy được bộ dạng xấu hổ của cô, tăng thêm vài phần sinh động.

"...."

Lần nữa trở lại trên xe, Trác Việt như trước nhắm mắt nghỉ ngơi, luôn luôn dựa trên vai Tang Điềm. Tang Điềm nhỏ nhắn xinh xắn hết sức nhỏ, mà anh lại cao ngất, tựa vào bờ vai nho nhỏ của cô chưa nói đến thoải mái, cổ thậm chí có chút ít đau buốt.

Bất quá, anh nguyện ý.

Đến nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tang Điềm  nhíu lại, đưa tay vuốt vuốt bả vai cứng ngắt, tay đã có chút tê rần.

Một bàn tay thon dài mạnh mẽ đẩy tay của cô ra, sức lực vừa phải mà xoa bóp giúp cô. Tang Điềm lập tức kinh ngạc, lập dịch người ra:" Anh, em tự mình làm là được rồi."

Bàn tay Trác Việt dừng ở giữa không trung vài giây, đầu ngón tay khẽ động rất nhỏ, phảng phất nhớ lại độ ấm của cô. Thu tay lại nhìn về Tang Điềm, mang theo vài phần ảo não, " Thực xin lỗi, bả vai rất đau sao?"

"Cũng được..."

"Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa đi ăn cơm."

Năm giờ đường xe, đến nơi đã là thời gian ăn cơm trưa. Thị trấn nhỏ này khắp nơi đều lộ ra phong cách cổ xưa, con người nơi đây rất hiếu khách, không khí tươi mát lạ thường, nhiều loại phiến đá tự nhiên đặt cùng một chỗ, hình thành nên một một mảnh phiến đá hẹp dài.

Năm giờ lái xe đến đích chỉ là giờ ăn trưa. Thị trấn đầy sự đơn giản, sự tiếp xúc của con người rất phong phú, không khí trong lành khác thường, và tất cả các loại đá phiến được đặt cùng nhau một cách tự nhiên để tạo thành một dả

"Rất thích nơi đây?" Trác Việt thấy đáy mắt cô mừng rỡ.

"Ừ, nơi đây là thị trấn nhỏ đẹp nhất mà em đến." Tang Điềm gật đầu, giọng nói có chút hưng phấn.

"Nếu như em nói thích, về sau chúng ta có thể thường xuyên đến." Anh  một bước đứng trước mặt cô, Tang Điềm thấy trong tròng mắt đen chứa đầy thâm tình.

Cô thấy ánh mắt rõ ràng của anh - chỉ cần em nguyện ý, chỉ cần em ưa thích, chỉ cần em cao hứng, anh có thể làm tất cả.

Như trước không có dũng khí, cô một lần nữa bối rối mà chạy đi.

Sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát các du khách không kìm nén được muốn ra ngoài dạo chơi một lát, Tang Điềm cũng như thế.

Trác Việt ngồi bên cạnh cô, có chút buồn cười mà nhìn cô. Trong ánh mắt cô rõ ràng tràn đầy chờ mong, nhưng lại rụt rè như một đứa bé, im lặng ngồi.

Thị trấn này có rất nhiều hàng hóa nhỏ, các loại đồ chơi nhỏ, cô đại khái sớm đã không chờ mong được. Anh luôn luôn biết cô ưa thích thu thập đủ loại vật phẩm nhỏ, thú vị, đặc biệt, thực dụng,...

Mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều, nhưng thói quen yêu thích bẩm sinh lại không thể sửa được, nhiều khi anh vẫn gặp được bóng dáng mấy năm trước của cô.

Điều anh tiếc nuối nhất chính là không thể yêu cô sớm hơn, cũng không chú ý quá nhiều về cô, dù sao khi đó cô cũng là người của Từ Mộ Duyên, mà anh với Từ Mộ Duyên là bạn tốt.

Nhiều khi anh cũng sẽ hối hận, hối hận vì sao lại để thanh xuân của Tang Điềm nhớ mãi không quên người kia -không phải anh.

Nếu như lúc trước cô ở cùng một chỗ với anh, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho cô tí ủy khuất nào, cũng sẽ không để cô một mình cô đơn trong hồi ức, thiếu sức sống mà vượt qua năm năm thời gian.

Anh sẽ luôn luôn luôn luôn bảo vệ cô.

Tác giả có lời muốn nói: Trác Việt được không? Mọi người có thích anh ta không? Mộ Duyên được không? Mọi người thích ai hơn?

Bình luận

Truyện đang đọc