GIỮA NHỮNG NHỚ QUÊN

Edit: Doãn Tử Du

Beta: Doãn An Nhiên

Sáng ngày thứ hai, lúc Tang Điềm vừa mới tỉnh lại, khởi động điện thoại di động liền có hai tin nhắn nhảy lên:

"Tang Điềm, anh đi về trước, biết rõ em rất thích nơi này, lần sau anh sẽ đưa em đi lần nữa" - Trác Việt.

"Tang Điềm, chờ em trở về, anh sẽ đi đón em" - Từ Mộ Duyên.

Để điện thoại di động xuống, Tang Điềm xoa nhẹ đôi mắt đau xót, đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Tối hôm qua Từ Mộ Duyên xuất hiện thành công làm cho cô mất ngủ, nhìn người trong gương cảm thấy hơi mệt mỏi, mắt có quần thâm xanh đen nhàn nhạt, đột nhiên cảm thấy chính mình thật lạ lẫm. Mặt của cô lúc nào cũng thon gầy, ánh mắt của cô lúc nào cũng trở nên trầm tĩnh như vậy....

Cô nhớ rõ người kia từng nói ánh mắt của cô rất đẹp, rất có sức sống, anh thích nhất xem cô cười đến cong cả mắt. Nhìn đôi mắt trầm tĩnh trong gương, Tang Điềm chậm rãi cuối đầu xuống.

Sau khi xuống lầu, có người hỏi Tang Điềm:" Bạn trai của cô đâu?"

Đồng hành chuyến đi có ba cặp vợ chồng, trong đó có một đôi là Tang Điềm và Trác Việt bị ngộ nhận là vợ chồng. Hai người có dáng người khai chất xuất chúng, mọi người đều sâu sắc, lúc này đều nghiêng đầu nhìn về phía Tang Điềm.

Tang Điềm vốn là sững sờ, vài giây đồng hồ mới phản ứng được đối phương hỏi là Trác Việt, lúc đang muốn mở miệng giải thích, cô hướng dẫn viên du lịch đã nói trước:" Trác Việt tiên sinh sáng hôm nay đã gọi điện nói với tôi, anh ấy đã có việc về thành phố trước rồi."

"Thì ra là như vậy...!"

Có lẽ là do sắc mặt thoáng tái nhợt của cô khiến mọi người hiểu lầm cô cùng Trác Việt cãi nhau. Mọi người không ai muốn hỏi nhiều nữa, Tang Điềm cũng không có ý định giải thích.

Chẳng qua là cũng chỉ là tình cờ gặp mọi người, không ai biết người đây là người nào, giải thích cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.

Khi đi du lịch, Tang Điềm vẫn luôn buông lỏng ý thức của mình, một lần đến với một nơi mới, trong đầu cũng sẽ có nhiều thêm một phần trí nhớ. Ý nghĩ của cô rất ngây thơ, nếu có một ngày trí nhớ trong đầu của cô nhiều đến nổi không thể nhớ được nữa, cô có thể đem những cái trí nhớ dĩ vãng kia chậm rãi loại trừ.

Hoặc là... chỉ muốn đi thêm nữa... nhiều nơi đẹp hơn nữa, dùng chuyến du lịch quên đi những suy nghĩ đau nhức.

Hai ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh. Tang Điềm ngồi trên xe buýt liền bắt đầu cảm thấy khẩn trương, lo lắng vừa đến thành phố, sẽ chứng kiến hai người đàn ông cùng đứng trước mặt cô, sau đó sẽ cho cô lựa chọn sẽ ngồi trên xe của ai....

Cô thậm chí đã nghĩ ra cách ứng xử tốt rồi, lúc xuống xe lại chỉ thấy một mình Từ Mộ Duyên. Mặc dù không muốn đối mặt với anh, nhưng không nhìn thấy Trác Việt Tang Điềm vẫn nhẹ nhàng thở phào một cái.

Từ Mộ Duyên trực tiếp đi về phía cô, đoàn du khách nhao nhao xuống xe, có chút lạ lẫm mà nhìn người đàn ông  tuấn, mà càng hiếu kỳ thì ánh mắt lại rơi vào người Tang Điềm càng nhiều, nguyên nhân không nói cũng biết.

Anh mỉm cười muốn đưa tay cầm giúp balo trên tay cô, lại bị cô tránh qua," Em tự mình cầm được."

Cô vội vàng đi qua bên cạnh anh, trong lúc tình thế cấp bách Từ Mộ Duyên đưa tay giữ chặt cô, không nói gì mà đưa cô đến bên xe, mở cửa chỗ xe lái phụ, thấp giọng mở miệng:" Lên xe đi, để anh đưa em về nhà."

Từ Mộ Duyên tay phải vịn cửa xe, tay trái đặt ở cửa xe bên trên, Tang Điềm đứng trong không gian nhỏ đó, ra không được. Cô không nhịn được nhíu mày, bờ môi nhỏ nhúc nhích thầm nói câu gì đó, Từ Mộ Duyên nghe không rõ. Vừa lúc muốn hỏi cô, cô đã thấp người ngồi vào ghế lái phụ.

"Có thể đóng điều hòa được không?" Sau khi xe hòa nhập vào dòng xe cô, Tang Điềm một mực trầm mặc bỗng nhiên mở miệng. Mặt Trời sớm đã xuống núi, bầu trời dần âm u, ban ngày lại khô nóng. Trong xe điều hòa quá lạnh, cánh tay của cô không khỏi nổi lên da gà.

Phía trước đèn đỏ, Từ Mộ Duyên nghiêng đầu đã bắt gặp cô nhẹ nhàng chà xát cánh tay của mình, vội vàng tắt điều hòa, thả cửa xe xuống, chìa tay đụng vào cánh tay cô, cảm giác lạnh buốt khiến anh nhăn hai đầu lông mày lại. Anh tự tay cầm chặt cánh tay của cô lại, lạnh buốt, lời nói mang theo một tia chất vấn:" Thể chất của em bao giờ lại trở nên yếu đến như vậy."

Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, dán tại làn da mát lạnh của mình, rất thoải mái, Tang Điềm không có đẩy anh ra. Thẳng đến khi phía sau vang lên tiếng kèn sắc nhọn, cô mới giật mình đẩy tay của anh ra nhắc nhở:" Đèn xanh kìa."

Từ Mộ Duyên lúc này mới thu tay lại, một lần nữa lại hòa nhập vào dòng xe cộ, lông mày của anh vẫn như trước mà chau lại, lại một lần nữa lên tiếng:" Em vẫn chưa trả lời anh, thể chất của em tại sao lại yếu đến như vậy? Mấy năm nay em đều không có... không có chiếu cố bản thân của mình thật tốt ư?"

Tiếng nói của anh do dự vừa chất vấn bắt đầu nói nhỏ, ngoài cửa sổ gió đêm lướt nhẹ qua bên tai, Tang Điềm hầu như không nghe được câu tự trách nói nhỏ kia, cô đưa tay sờ sờ cánh tay của mình, tiết trời đã ấm lại. Về phần lúc trời lạnh buốt, hoàn toàn là bởi vì ngồi trên xe buýt 10 giờ, hơi lạnh đã ngấm quá đủ, thời gian da tự nhiên sẽ biến mất, xuống xe không đến năm phút, lại trở về hơi lạnh mười phần trong xe, đương nhiên cảm thấy có chút mát mẻ. Đối với vấn đề mà anh hỏi, cô chỉ nhàn nhạt giải thích:" Không có gì, chẳng qua là ngồi quá lâu dưới máy điều hòa mà thôi."

Đối với câu trả lời của cô, Từ Mộ Duyên chẳng qua chỉ nắm chặt tay lái lại, đáy lòng như có cái gì đó chặn lại. Trước kia cô hình như cũng không có chăm sóc tốt chính mình, ăn cái gì cũng không có cấm kỵ, mùa đông ăn mặc cũng không đủ,.... Chẳng qua lúc đó anh sẽ ngăn cô ăn đồ tùy tiện, anh sẽ gọi cô nên mặc nhiều đồ hơn nữa,...

"Anh muốn đưa em đi đâu?" Tang Điềm nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện đây không phải là đường về nhà của cô.

"Chúng ta đi ăn cơm."

"Tại sao phải cùng anh ăn cơm? "

Đối với cô hỏi lại, Từ Mộ Duyên trố mắt trong chốc lát mới trả lời lại:" Tang Điềm, anh đã trở về được một tháng, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm một lần nào, đêm nay cùng nhau ăn cơm đi, lập tức tới nơi ngay."

Tựa hồ sợ cô như bình thường mà cự tuyệt, Từ Mộ Duyên bỗng nhiên tăng tốc xe, Tang Điềm thấy bàn tay anh đẹp mắt mà chuyển động tay lái, rõ ràng bên mặt căng thẳng, môi mỏng mím thật chặc, bỗng nhiên lúc đó câu từ chối lại không thốt ra được.

Mười phút sau, Tang Điềm liền cảm thấy hối hận, nhìn xem nhà kia đã cải tiến qua, cấp bậc rất cao nhã lại mang theo vài nét Tây, cô cảm thấy anh nhất định là cố ý, nhất định đó.

Đây là lần thứ nhất anh mang cô đi ăn cơm nhà hàng Tây, lần thứ nhất vì cô cắt bò bít-tết nhà hàng, là bọn họ đã tới rất nhiều nhà hàng Tây...

Cô giận dữ mà nhìn về phía anh, anh nhưng lại nở nụ cười:" Đi thôi, thật lâu chưa có tới."

"Đúng vậy! Năm năm..." Cô thì thào nói nhỏ, cô năm năm rồi chưa ăn bò bít-tết.

Nụ cười trên mặt Từ Mộ Duyên lập tức dừng lại, đưa tay nắm tay cô vào nhà hàng, Tang Điềm như một con rối nhỏ tùy ý để anh nắm tay.

Bình luận

Truyện đang đọc