GIỮA NHỮNG NHỚ QUÊN

Xe chạy nhanh đến dưới lầu, tại thời điểm Tang Điềm còn chưa phản ứng, Từ Mộ Duyên nghiêng người gỡ dây an toàn cho cô, sát nhau quá gần, anh mở miệng nói:" Để anh tiễn em đi lên."

Hô hấp ấm áp lướt nhẹ qua bên tai, Tang Điềm không được từ nhiên thụt mặt lại, nhàn nhạt cự tuyệt:" Không phiền anh, cảm ơn."

Giọng điệu lạnh nhạt cùng khách khí như thế, động tác của Từ Mộ Duyên ngừng lại, "lạch cạch" một tiếng, dây an toàn lập tức được gỡ bỏ, nhưng anh cũng không đứng dậy, mà là nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt vô cùng nóng rực cùng hơi thở ấm áp phả trên mặt, Tang Điềm không thể không quay đầu, đồng thời đưa tay đẩy anh ra, nhưng Từ Mộ Duyên gắt gao tiến tới gần, làm sao có thể đơn giản mà bị đẩy ra? Không có biện pháp, cô lại đưa tay muốn mở cửa xe, cửa xe lại mở không ra!

Cuối cùng, cô ngẩng đầu trừng mặt anh:" Từ Mộ Duyên cuối cùng anh muốn làm gì? Anh còn muốn thế nào?"

Cô ngẩng đầu, mặt hai người gần như dán vào nhau, hơi thở trong veo của cô phả ra, trong ánh mắt xinh đẹp giống như lóe lên hai ngọn lửa nho nhỏ, giống như ẩn nhẫn mà trừng anh, môi non mịn như vểnh ra.

Từ Mộ Duyên chợt nhớ tới năm đó mỗi khi cô tức giận, luôn thở phì phì bĩu môi mà trừng anh, một mực trừng một mực trừng, dáng vẻ đáng yêu cùng ủy khuất, mỗi lần làm anh đều mềm lòng. Cô bây giờ ở trước mặt anh nhưng lại ẩn nhẫn như vậy, anh thở dài như lại cầu xin:" Tang Điềm, anh muốn em trở lại bên cạnh anh như trước kia, ở trước mặt anh muốn cười sẽ cười muốn khóc thì khóc, nhớ em làm nũng với anh, anh nhớ em kêu tên anh là Mộ Duyên, anh nhớ...."

"Anh đừng nói!" Cô nhịn không được lớn tiếng cắt ngang lời nói của anh, hai tay dùng hết lực mà đẩy anh ra, cuối cùng cũng đẩy được rồi lại dùng cố chấp dùng sức muốn mở cửa xe.

Anh nhìn cô phí công muốn mở cửa xe ra, giống như trên xe có một ác ma đuổi theo khiến cô phải chạy trốn.

Rõ ràng đã nghĩ muốn giữ cô lại, tay không tự giác đè xuống nút mở khóa, anh trơ mắt nhìn cô nhảy xuống xe chạy đi, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, trong lòng Từ Mộ Duyên đột nhiên lại thấy cô đơn.

Không đến nửa phút, Từ Mộ Duyên từ kính chiếu hậu thấy cô dừng lại, anh quay người nhìn hàng ghế sau, ba lô lớn của cô vẫn còn ở trên xe.

Hụt hẩng trong lòng đột nhiên lại khá hơn một chút, anh xuống xe đi đến chỗ ngồi phía sau để lấy ba lô của cô ra, lúc nhìn về phía cô lại thấy cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, đã bước lên bậc thang chuẩn bị đi lên đầu bậc thang.

Vì tránh né anh, ngay cả ba lô cũng không cần.

Trong lòng Từ Mộ Duyên tạm thời đè xuống những điều phực tạp và khó tả kia, vội vàng chạy tới, kéo tay của cô một chút, ép buộc cô phải quay đầu lại anh liền mở miệng nói:" Chẳng lẽ em muốn tránh né anh như vậy sao? Liền ba lô cũng không cần?"

Vừa rồi cô xác thật có chút do dự, trong túi có đồ của cô, còn có nhiều đồ rất thú vị cô mua ở suối Thạch Trấn, ngày mai muốn đưa cho Chu Thụy Tình và mấy bạn đồng nghiệp ở nhà xuất bản xem. Nhưng cô cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với anh, thời gian càng lâu lòng cô lại càng loạn, hôm nay đã nháo qua, cô thực sự không có khí lực để cùng anh dây dưa. Cuối cùng cô khẽ cắn môi, từ bỏ! Cùng lắm thì lần sau lại đi. Chỉ là cô mới đi một đoạn đường ngắn, anh liền đuổi theo.

Tang Điềm nhìn anh cầm ba lô của mình tới, chợt đưa tay ra muốn giựt lại, Từ Mộ Duyên nhanh chóng đưa tay cao lên tránh tay của cô. Cô chỉ chụp được khoảng không, liền ra sức giãy giụa tay mình, xoay người từ bỏ:" Em từ bỏ, nếu như anh không muốn đưa thì cứ giữ luôn đi."

Nhìn ba lô bị nhét đến phồng lên, Từ Mộ Duyên đã biết rõ bên trong là những món đồ chơi nhỏ mà cô mua. Cô còn tưởng là mình không muốn, Từ Mộ Duyên buồn buồn đuổi kịp bước chân của cô, như trước vẫn kiên trì:" Để anh đưa em đi lên."

Tang Điềm không có trả lời, cũng không có cự tuyệt nữa. Vừa đi vào đầu bậc thang, đèn cảm ứng liền phát sáng lên, toàn bộ hành lang nhỏ hẹp đều tươi sáng, không biết nguyên nhân có phải hay không là do con mắt đã bị chúa xót nhiều lần, cô ngẩng đầu nhìn thấy bóng đèn sáng kia nhịn không được híp hai con mắt lại, cảm thấy quá chướng mắt, bước chân đều chậm lại một chút.

Cô bây giờ vẫn còn nghĩ mãi cái vật gì sẽ tự động làm đèn cảm ứng phát sáng ở hành lang, hơn nữa lực siêu cường. Vừa mới bắt đầu cô cũng để ý, về sau ngẫu nhiên tản bộ dưới lầu cũng nghe thấy mấy người hàng xóm đang bàn luận về chuyện này, đối với chuyện này vừa kinh ngạc vừa vui. Bất quá bọn họ với cô giống nhau, đều chưa bao giờ thấy qua đèn hành lang mà sáng ngời đến như vậy, thậm chí đến đền trong phòng khách còn muốn sáng hơn, cuối cùng cô cũng thấy lạ lạ, nhưng vẫn không muốn rời chỗ này.

Từ Mộ Duyên thấy cô híp mắt chậm bước chân lại, ngẩng đầu nhìn cái đèn sáng đến chói lóa kia không khỏi cau mày nói:" Có phải cái đèn này quá sáng hay không?"

Tang Điềm cuối đầu xuống, nhẹ giọng lên tiếng:" Ừ."

Nghe vậy, lông mày của anh lại chau lại sâu hơn, loại đèn này được đặt ở hàng lang nhỏ hẹp thì quá sáng trưng, quả thật có chút chướng mắt.

Hai người dưới ánh sáng sáng rực đi đến lầu bảy, Tang Điềm tìm kiếm cái chìa khóa trong túi sách của mình, đồ trong túi xách không nhiều lắm, điện thoại, khăn tay, túi tiền,... chìa khóa ở trong túi sách đâu?

Thấy cô cẩn thận tìm kiếm một hồi lâu, cũng không tìm thấy cái gì, Từ Mộ Duyên lên tiếng hỏi:" Không tìm thấy chìa khóa?"

"Ừ." Lật mật trong mặt ngoài nhiều lần, vẫn không có.

"Có phải nó ở trong này không?" Từ Mộ Duyên đem ba lô đưa tới, đi đến phía sau cô.

Tang Điềm cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ ra rồi, lúc trước thu dọn đồ đạc không cẩn thận làm móng tay nứt ra, ở trên đầu chìa khóa có treo một sợi dây tổng hợp đáng yêu, thực tế là một cái cắt móng tay nho nhỏ, ngày đó dùng, hình như quên bỏ lại, bị cô nhét một chỗ với ba lô.

Trong chớp nhoáng, Từ Mộ Duyên đã đọc hiểu hết nét biến hóa trên mặt cô, nói:" Mang ba lô đổ ra đi."

Cũng chỉ có thể như thế.

Đem đồ vật trong ba lô để ra ngoài hết, mấy phút sau cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa.

Từ Mộ Duyên giúp cô đem toàn bộ đồ đạc nhét vào trong ba lô giúp cô, cô ôm ba lô mở cửa chính cực nhanh liền đóng lại, liền một tiếng cảm ơn cũng không nói. "Cạch" một tiếng đem Từ Mộ Duyên nhốt ở ngoài.

Từ Mộ Duyên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, sững sờ đứng ở cửa ra vào mấy phút mới rời đi.

Xuống lâu, anh phát hiện xe màu đen đằng sau nhìn rất quen thuộc, sau đó cửa xe mở ra, Trác Việt từ trên xe bước xuống. Nhìn đèn cửa sổ tầng 7 sáng, bỗng nhiên mở miệng:" Có muốn uống chung một ly không?"

Buổi chiều hôm nay có một cuộc họp, thẳng đến lúc 8 giờ mới chấm dứt, vừa kết thúc Trác Việt liền vội vội vàng vàng mà chạy tới, xe còn chưa chạy đến dưới lầu, anh liền chứng kiến được hai người cùng nhau vào hành lang.

Anh kiềm chế xúc động muốn cùng nhau đi lên, cuối cùng vẫn có thể chế trụ được. Tang Điềm chưa bao giờ để cho anh đưa cô lên lầu, hắn chỉ có thể đứng ở dưới lầu, thậm chí là cửa nhà trọ.

Chờ đợi hơn mười phút, mỗi một giây đối với anh cũng giống như dày vò, bọn họ sẽ như thế nào đây? Tang Điềm sẽ mềm lòng mà tiếp nhận cậu ta? Cậu ta sẽ một lần nữa bước vào không gian của cô? Đó là lãnh địa mà anh chưa bao giờ được bước vào. Ngay tại lúc anh tâm phiền ý loạn, thời điềm không kiềm được muốn xông lên lầu, Từ Mộ Duyên rốt cục cũng xuất hiện.

Từ Mộ Duyên nhìn anh ta một cái, gật đầu nói:" Được."

Bình luận

Truyện đang đọc