GIỮA NHỮNG NHỚ QUÊN

Thời gian rảnh rỗi trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt, đã qua một tháng. Giữa tháng 9, Tang Điềm gọi điện cho tổng biên tập để nói cô sẽ trở lại làm việc sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sớm hơn mười ngày so với dự kiến ban đầu.

Bây giờ là cuối tháng 9, thời tiết đầu thu của thành phố Y, nắng hè không còn, thời tiết không ấm áp và nóng nực, đó là mùa yêu thích của Tang Điềm. Mặc dù những ngày này, điện thoại của Từ Mộ Duyên gọi đến không nhiều, nhưng tin nhắn vẫn có mỗi ngày. Không biết xuất phát từ tâm gì mỗi lần như Tang Điềm đều không trả lời. Đôi khi, Từ Mộ Duyên cũng sẽ gọi điện đến.

Đôi lúc, Tang Điềm cảm thấy rằng bây giờ bọn họ đang quay lại trường đại học. Vào thời điểm đó, họ vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của mình. Trong khoảng thời gian, Tang Điềm nghĩ chỉ cần cô gật đầu thì họ có thể quay lại điểm xuất phát.

Lúc này, Tang Điềm muốn đi ra ngoài để mua một cuốn sách, điện thoại bỗng đổ chuông, cô chởt nghĩ đó là cuộc gọi điện của Từ Mộ Duyên hình như đã hai ngày rồi  cô không nhắn tin cho anh. Khi rút điện thoại ra nhìn, hóa ra là Trác Việt, cô đã không liên lạc với anh trong một khoảng thời gian dài. Kể từ đêm sinh nhật của cô, anh ấy đã không gửi cho cô một tin nhắn hay thậm chí là gọi điện. Nhưng Tang Điềm không quan tâm.

Cô nhìn vào từ "học trưởng" nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Cô hơi hoảng hốt nhấn nút trả lời. Giọng nói nghe có vẻ khàn khàn mệt mỏi: " Tang Điềm, em có ở nhà không?"

"À, tiền bối, em ra ngoài rồi." Cô thì thầm.

Tiền bối... Trác Việt nở nụ cười giễu cợt đầy chua xót: "Anh đang ở thành phố của y."

"À?"

"Dưới nhà của em."

Khi Tang Điềm đi xuống cầu thang, cô thấy Trác Việt dựa vào sườn xe, mang một chút  lười biếng và nhàn nhã, nhưng khuôn mặt đầy sự mệt mỏi, dưới cằm là phủ râu mới mọc, mang chút đau thương.

Cô dừng lại khoảng năm mét phía trước anh. Cô chưa bao giờ thấy Trác Việt như vậy. Anh  là một người đàn ông dịu dàng và ấm áp. Lúc này, đôi mắt anh nhìn cô với ánh mắt đờ đẫn...

Anh đột nhiên bước một bước, trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể mảnh khảnh và mềm mại của cô rơi vào vòng tay anh, cùng giọng nói hơi trầm:" Tang Điềm, lâu rồi không gặp."

Tang Điềm bị bối rối hoàn toàn. Khi cô phản ứng lại muốn đẩy anh ra, anh đã nới lỏng lưng cô bước về sau vài bước và mỉm cười với cô: "Anh đã lâu không gặp em, anh muốn ôm."

Khi anh giải thích, Tang Điềm không biết trả lời như thế nào. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Nhớ cô muốn điên lên, anh nghĩ rằng cô có thể sẽ quay lại bên cạnh Từ Mộ Duyên, nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không có cơ hội, vì vậy anh không thể làm gì ngoài việc đến tìm cô. Trác Việt điên cuồng nghĩ trong lòng, nhưng miệng lại giải thích một cách yếu ớt: "Anh đã hứa với em trước đó, hai tháng này cho phép em nghỉ ngơi yên tĩnh, anh đã không gặp em trong một thời gian dài. Lần này anh đến thành phố của em, anh muốn gặp em. ""

Cô luôn như thế. Anh không chủ động liên lạc với cô thì cô không bao giờ nghĩ về anh. Cô giống như một người cách điện. Anh cố gắng thích cô, quan tâm cô nhưng điều đó dường như vô dụng.

Trác Việt đè nén cảm xúc lại, quay đầu mở cửa xe nói với cô: "Lên xe đi, chúng ta cùng đi ăn trưa."

Sau khi xe mở, Tang Điềm chợt nhớ ra: "Làm sao anh biết gia đình em sống ở đây?"

"Một số điều muốn biết rất đơn giản." Giọng nói khàn khàn.

Một số người muốn có được nhưng thật khó, như..... Tang Điềm.

Tang Điềm không biết phải nói gì. Cô cảm thấy Trác Việt ngày hôm nay rất kỳ lạ. Có vẻ như anh không vui lắm. Anh giận sao? Bầu không khí trong xe hơi nặng nề. Đây là một sự hiếm hoi với Trác việt. Cô lo lắng run rẩy nắm tay chợt nhớ rằng giọng nói của anh hơi khàn nhẹ nhàng hỏi: "Anh có lạnh không? Có vẻ như giọng nói của anh hơi khàn."

"À, hơi lạnh." Trác Việt mỉm cười vì sự chăm sóc của cô. Thực tế, giọng anh hơi khàn, hoàn toàn vì thuốc lá và rượu trong tháng này, cộng với khoảng thời gian làm việc không ngừng nghỉ. Vì nên  vào buổi sáng kia anh thức dậy đột nhiên phát hiện ra cổ họng bị khan tiếng, gần một tháng nhưng vẫn không thấy tốt lên.

"Ồ, anh phải chú ý đến cơ thể nhiều hơn." Giọng điệu của Tang Điềm có chút không tự nhiên. Cho tới bây giờ toàn là anh quan tâm đến cô, anh như chưa bao giờ bị bệnh ngoại trừ thỉnh thoảng anh sẽ bất lực và nhẫn nhịn cô thì dường như không có gì phải lo lắng đến anh. Mối quan hệ của cô Trác Việt không quá mặn nồng cũng không quá lạnh nhạt. Lúc đầu, cô cực kỳ phản cảm với anh mối quan hệ của họ dần được xoa dịu trong khoảng thời gian dài. Cô chỉ biết ơn Trác Việt vì anh đã chăm sóc cô trong năm năm qua, nhưng... thực sự có những điều không thể làm được.

"Ừ." Tâm trạng bực bội của Trác Việt đột nhiên tốt lên một chút. Anh thì thầm với cô: "Em muốn ăn gì?"

Tang Điềm nhìn vào đồng hồ, 11 giờ. Ban đầu, cô dự định đi đến hiệu sách trước, sau đó đến nhà hàng để ăn trưa với bố mẹ. Nhưng giờ cô là khác. Cô hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"

"Vậy thì anh sẽ quyết định." Trác Việt rẽ theo hướng giao lộ.

Tang Điềm không thể nghĩ đến Trác Việt sẽ đưa cô đến nhà hàng của nhà mình. Quy mô của nhà hàng do bố mẹ cô điều hành không hề nhỏ. Tầng trên và tầng dưới rộng tới gần 500 mét vuông, trong đó có ba phòng riêng.

Lúc này, bố mẹ cô đang ở trước quầy thanh toán, mẹ cô thì nhìn xuống tính toán sổ sách còn bố đang dùng máy tính.

Họ đứng ở cửa, Tang Điềm nhìn vào bảng hiệu của tiệm ăn đến ngây người, Trác Việt mỉm cười với cô "Đi thôi, anh đói rồi."

Tang Điềm nhìn bóng lưng, anh có vẻ gầy? Cô hoảng hốt chạy theo,  thấy  anh chào hỏi với bố mẹ cô: "Chú, dì, đã lâu không gặp."

"A! Trác tiên sinh! Cậu lại đi công tác à!" Mẹ Tang rất vui khi thấy anh bà đứng dậy ngay lập tức.

" Trác tiên sinh,  cậu muốn ăn gì,để chú đi nấu cho." Ngay cả bố cũng đứng dậy.

Trác Việt nở nụ cười: "Không phải phải đã bảo gọi cháu là Trác Việt sao? Chú không cần phiền như vậy đâu cứ để đầu bếp nấu là được rồi."

Tang Điềm nhìn cảnh tượng này vnghi hoặc. Cô bước về phía Trác Việt hỏi: "Anh biết họ?" Điều này đã rõ ràng, không chỉ biết, mà còn rất quen thuộc.

"Tiểu Điềm Điềm, lại đây nào! Trác tiên sinh thường đi công tác ở đây mỗi lần cậu ấy đến ăn, cậu ấy thường mang cho bố mẹ rất nhiều thứ. Vịt quay con nhận được vào ngày sinh nhật tháng trước là cậu ấy mang đến từ thành phố B.

Mẹ Tang cười nói: "Nếu không phải cậu Trác nói đã có người mà mình thích rồi thì từ lâu mẹ đã muốn sánh đôi hai người."

Tang Điềm hoàn toàn sốc, cô nhìn chằm chằm vào Trác Việt.

Trác Việt yếu ớt mỉm cười giải thích với bố mẹ Tang: "Cháu là đàn anh của Tang Điềm. Cháu lớn hơn cô ấy hai tuổi. Cháu biết điều đó từ rất sớm nhưng chưa bao giờ nói với chú dì."

"Ah? Hai đứa quen nhau?" Bố mẹ Tang đồng thanh hỏi, Trác Việt đều đến nơi này hai hoặc ba tháng một lần nhưng tại sao mấy năm qua chưa từng chạm mặt nhau lấy một lần, thật kì lạ.

"A, trước kia đều không có dịp gặp nhau, ngày hôm nay mới có cơ hội."

Bữa trưa, do Bố Tang đích thân nấu ăn. Mọi người cùng nhau ngồi ăn trên một cái bàn. Tang Điềm có thể thấy bố mẹ cô thực sự rất thích Trác vIệt. Trong thời gian đó, họ cũng hỏi anh chuyện gì đã xảy ra với giọng nói của anh, họ thấy anh trông có vẻ mệt mỏi. Anh chỉ nói đó là vì công việc bận rộn gần đây và thường xuyên làm việc ngoài giờ.

Trên bàn ăn thường xuyên rất im lặng. Đột nhiên cô nghĩ đến rất nhiều thứ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ về nó. Bây giờ cô biết rõ tất cả. Nó rõ ràng trong tâm trí cô ép cô không thở nổi.

Dường như cô không thể đối mặt với Trác Việt dễ dàng như vậy, anh đã làm quá nhiều cho cô, giờ cô đang bối rối. Cô cảm thấy vừa cảm động vừa hổ thẹn, bởi vì ngay cả khi cô hiểu rất nhiều điều, cô  vẫn xác định rằng cô không có tình cảm với anh.

Trác Việt lần này đến thành phố quả thật là có công việc vậy nên anh đã rời đi sau bữa trưa. Ngay khi anh rời đi, mẹ Tang hỏi thường xuyên: "Tiền bối của con, là học trưởng lưu trong di động của con không?"

"Dạ."

"Thằng bé có người mình thích thật à?"

Tang Điềm im lặng đứng dậy chọn cách tránh câu hỏi này. "Mẹ, đừng hỏi con những điều này nữa, con đến hiệu sách sau đó sẽ về nhà."

Sau khi lượn hai giờ trong hiệu sách, Tang Điềm vẫn cảm thấy rối trí, không thể bình tĩnh được hơn nữa sâu trong lòng cô cảm thấy sợ hãi.

Khi ra khỏi hiệu sách, cô cầm thêm một vài cuốn sách trong tay. Cô lấy điện thoại định gọi cho Trác Việt nhưng còn chưa kịp gọi thì  Từ Mộ Duyên lại gọi đến. Cô ngây người mất một lúc rồi nhấc máy..

" Tang Điềm, em đang làm gì vậy?"

Cho đến khi giọng nói của anh vang lên, Tang Điềm sực tỉnh: "Em vừa ra khỏi hiệu sách."

Từ Mộ Duyên nhận thấy giọng nói của cô có phần không yên lòng: "Có chuyện gì vậy?"

Tang Điềm thở dài nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì, anh không bận à?"

"Bận chứ, bận cả buổi sáng, cho đến bây giờ, anh mới nhàn rỗi. Mới ăn cơm liền gọi cho em" Im lặng một lúc, giọng nói anh đột nhiên giảm xuống, như một lời thì thầm bên tai cô: "Anh nhớ em... "

Lúc này, Tang Điềm đang đứng trên con đường đông đúc nhất ở trung tâm thành phố. Trước mặt cô là một hồ phun nước hình tròn. Các cột nước cao và thấp lao thẳng lên và lắc lư xuống. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ nói "Em cũng nhớ anh", nhưng dường như không dễ để quay lại quá khứ, ngay cả khi cô đã có câu trả lời trong lòng, nhưng sau năm năm, mấy ai có thể dễ dàng nói những điều như trong quá khứ. Hơn nữa, vẫn có một sự khác biệt thời gian giữa chúng.

Kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, thấy Tang Điềm không nói, Từ Mộ Duyên nói: "Đừng lang thang ngoài đường, về nhà sớm đi."

"Được rồi, cúp máy đây." Tang Điềm đi đến trạm xe buýt.

Từ Mộ Duyên, "Được rồi, đi đường cẩn thận."

4 giờ 30 chiều, Trác Việt nhận được điện thoại của Tang Điềm, cô rất ít khi gọi cho anh. Anh thấy chữ "kẹo ngọt" hiển thị trên màn hình của điện thoại di động anh chỉ cảm thấy nỗi buồn vô tận, cái gì nên tới cũng tới.

Trác Việt làm xong công việc thì đã hơn 9 giờ tối. Anh lái xe trực tiếp xuống tầng dưới của nhà cô và gửi tin nhắn cho cô: "Anh ở dưới lầu."

Rất nhanh cô liền xuống, cô mặc một chiếc váy dài đơn giản, từng bước, từng bước, một chút ngày càng gần anh hơn. Nhưng... Trác Việt biết, cô đang tiến xa hơn từng bước một, cô chưa bao giờ ở lại thế giới của anh.

Anh chợt hối hận vì đã tới đây...

Tang Điềm đứng trước mặt anh, ngước nhìn anh và thì thầm, "Đi ra ngoài đi."

Trác Việt nhìn cô âm thanh như bị bóp nghẹ nơi cổ họng. Khô khốc hơn ban ngày: "Em muốn đi đâu?"

"Xe có ở đây không? Chúng ta đi đến con đường bên ngoài."

"Được rồi, đi thôi."

Anh chấp nhận sự lăng trì từ cô.

Hai người ban đầu đi cạnh nhau. Anh không biết khi nào thì anh lại đi sau cô hai bước. Tang Điềm nhìn lại anh nghi hoặc:"Sao anh lại đi ở phía sau?"

Anh muốn cô ở trong tầm nhìn của anh một lúc. Nhìn cô lặng lẽ, chiếc đèn đường được bao phủ bởi cành và lá cây. Ánh sáng không sáng, nhưng anh có thể nhìn rõ khuôn mặt cô. Tóc cô đã dài hơn rất nhiều ngang thắt lưng. Làn da của cô rất trắng, đôi mắt cô đen và sáng, luôn trong vắt như nước, đôi môi cô nhỏ và đầy đặn màu đỏ, anh thích mọi thứ về cô, anh yêu cô...  rất yêu...

Trong kí ức của anh, họ hiếm khi đi bộ cùng nhau vào ban đêm, và đây có thể là lần cuối cùng. Anh đã từng nghĩ rằng anh sẽ ở bên cô như thế này. Có lẽ năm nay, có thể năm sau, cô có thể cảm nhận được điều đó từ anh. Sau khi họ kết hôn, anh sẽ đưa cô đi dạo sau bữa tối và đưa cô...

Tại thời điểm này, Trác Việt biết rõ rằng anh không còn đủ điều kiện để tưởng tượng về tương lai của họ. Bàn tay anh ở bên cạnh bị siết chặt thành nắm đấm, à giọng anh trầm xuống: "Không có gì, em có muốn nói với anh không?"

Con đường khá hẻo lánh vào buổi tối. Họ đứng đối mặt. Tang Điềm cúi đầu như sắp xếp lại từ ngữ của mình. Phải mất một lúc để nhìn lên. Cơn gió thổi qua, những chiếc lá xào xạc và rơi theo gió. Giọng nói của cô bỗng trở nên mù mịt: "Học trưởng... Kì thật quà sinh nhật mấy năm nay của em là anh để dưới lầu?"

Cô không chỉ ăn con vịt nướng mà anh mang đến sinh nhật năm nay, mà cô đã ăn hàng năm trong năm năm của mình. Hôm nay, cô chỉ biết rằng Trác tiên sinh trong miệng bố mẹ mình là người đàn ông trước mặt. Sau đó, món quà sinh nhật của cô đều được anh tự mình đưa tới.

Anh lặng lẽ nhìn cô và không trả lời. Anh đến gần cô nhìn thẳng vào mắt cô. "Em có còn thích Từ Mộ Duyên không? Em đã quyết định quen lại với anh ta, phải không?"

Cô không né tránh ánh mắt của anh, mặc dù nỗi đau trong mắt anh đã bị rò rỉ ra ngoài, cô vẫn trả lời rõ ràng: "Phải".

Đôi mắt cô quá thẳng thắn, và không có chỗ cho anh trốn tránh. Cô trực tiếp đẩy anh xuống vực thẳm. Điều duy nhất cảm thấy trái tim là điên cuồng, cổ họng choáng váng, anh quay lưng lại và hít một hơi thật sâu. Giọng nói trầm thấp vang lên có chút không rõ ràng: "Nếu như vậy em phải biết có một số chuyện sẽ khiến em khó chịu?"

Mắt Tang Điềm đỏ lên cô cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu và thì thầm: "Học trưởng, xin lỗi..."

"Em không cần phải nói xin lỗi với anh, em cũng không phải lo lắng cho anh." Trác Việt nhìn cô, như thể nói với chính mình, "Em không thích tôi, tôi có thể làm gì?"

Từ đầu đến cuối, anh hiểu rằng Từ Mộ Duyên đã ở trong tim cô. Thái độ của cô đối với anh luôn rõ ràng. Rốt cuộc, anh luôn làm phiền cô.

Đêm trở nên tối hơn và gió ngày càng lớn. Tang Điềm gục đầu và không biết nói gì khác.

Cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô khẽ rung lên, mùi hương mờ nhạt phả vào mũi anh. Những chiếc lá rơi xuống nhẹ nhàng đậu trên vai cô. Bàn tay Trác Việt đưa tay lên lấy nó ra. Mái tóc bồng bềnh của cô, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay anh rồi rơi xuống. Chỉ còn lại một chút cảm giác mát mẻ và mượt mà.

Lần đầu tiên Tang Điềm cảm thấy một bàn tay rơi xuống vai cô. Cô nghi ngờ nhìn anh và rơi vào một vòng tay ấm áp trong khoảnh khắc tiếp theo. Tiếp theo là một nụ hôn nhẹ nhàng.....

Đó là cảm giác  hoàn toàn kỳ lạ khác, một nụ hôn nóng bỏng và tuyệt vọng như vậy, nụ hôn mạnh mẽ như anh sắp nuốt chửng cô, đây là... Trác Việt....hôn cô!

Sau khi phản ứng được, Tang Điềm vùng vẫy tuyệt vọng và hét lên trong miệng. Làm sao cô có thể để người đàn ông khác hôn mình? Cô vùng vẫy, tay đặt lên eo anh và đánh anh... Nhưng anh dường như không cảm thấy gì cả, chỉ liều mạng hông cô, điên cuồng hút hết dưỡng khí của cô...

Cho đến khi cô cảm thấy sự mát lạnh từ má, cô mới mở ra. Cô nhìn anh với sự tức giận và bất bình, những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đẹp đó, giọng nói không ổn định, thanh âm nghẹn ngào hỏi anh: "Tại sao? Tại sao?"

Anh giơ tay cố lau nước mắt cho cô, nhưng cô quay đầu sang một bên thoát khỏi sự đụng chạm của anh. Tay anh dừng lại trong không trung như thế, phải mất một lúc lâu mới rơi xuống.

Giọng anh dường như rơi vào cát bụi:

"Anh muốn hôn em thật lâu. Đây là lần duy nhất trong cuộc đời của anh. Hãy tha thứ cho anh, Tang Điềm."

Bình luận

Truyện đang đọc