*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Chiến Quốc Việt trở về khách sạn Hoa Đô, ngửi thấy mùi canh thơm nức, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra một nụ cười khó mà phát giác.
“Anh ơi.”
Chiến Quốc Việt vừa vào phòng, bảo bối Thanh An liền chào hỏi.
Cô bé giơ cái tay tảng bệch bởi bột mình lên, vui vẻ nói: “Gói sủi cảo, anh có muốn gói cùng em không?”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt liếc nhìn sủi cảo trải đầy trên quầy bếp, trên khuôn mặt nhuốm nụ cười dịu dàng: “Ù”
Anh em hai người gói rất nhiều sủi cảo.
bảo bối Thanh An bắt đầu đếm: “Bố và Quốc Việt ăn mười tám cái, mẹ và em ăn mười hai cái, còn thừa mười tám cái à?”
bảo bối Thanh An ngây ra một chút, nháy mắt đã hiểu.
Khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên buồn bã, đau buồn: “Đáng tiếc Bé Tùng không được ăn sủi cảo chúng ta làm cho anh ấy”
Chiến Quốc Việt thì lại bình tĩnh nói: “Yên tâm đi. Nó có thể cảm nhận được tâm ý của chúng ta.”
Chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Giống như hồi đó cậu không ở bên mẹ, nhưng mẹ vẫn chuẩn bị phần đó cho cậu ròng rã năm năm, chưa quên một ngày. Sau khi Chiến Quốc Việt gặp mẹ, khi được biết mẹ nhớ cậu như vậy, điều có được cũng là tràn đầy cảm động.
bảo bối Thanh An chuẩn bị vài món ăn, lúc bác sĩ xuất phát, hốc mắt bảo bối Thanh An lại đỏ lên.
Cô bé lại cầu xin Diệp Phong lần nữa: “Anh Diệp Phong, anh để em đi gặp bố mẹ được không?”
Ánh mắt Diệp Phong hơi tối lại. Anh ta sớm đã bị nét mặt mềm mại dễ thương này của bảo bối Thanh An khiến trong lòng mềm nhũn thành nước suối. Nhưng sự việc liên quan đến an nguy của bảo bối Thanh An, anh ta rối rằm do dự không thôi.
Chiến Quốc Việt nói: “Mắt của bố mẹ đều không nhìn thấy. Em cùng đi với anh thì chỉ có thể nhìn lén họ thôi, không thể nói chuyện, biết chưa?”
Bảo bối Thanh An vui mừng nhảy dựng lên.
Hầu hết các tòa nhà ở thương mại của quận thành phố đều là những tòa nhà ở lâu đời và xây dựng đã lâu.
Catalpa Garden là toà nhà ở thương mại mới tu sửa vài năm gần đây, vẻ ngoài sạch sẽ xinh đẹp. Mà Chiến Hàn Quân và Linh Trang đang sống trong này.
Linh Trang yên lặng ngồi trên sofa đột nhiên ngửi được mùi thơm sực nức của canh gà, vui vẻ nói: “Diệp Phong, cậu mang cơm tự nấu tới cho chúng tôi đúng không?”
Diệp Phong gật đầu: “Vâng”
Chiến Hàn Quân nhíu mày, ngang ngược ngăn cản nói: “Không cần, Linh Trang chỉ ăn thức ăn tôi nấu.”
“Có canh gà ác không?”
Tiếng cười ha ha của Linh Trang khiến gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân giãn ra từng chút một “Cầm lấy đi!” Sự bất lực quấn lấy Chiến Hàn Quân.
Diệp Phong liếc nhìn bảo bối Thanh An và Chiến Quốc Việt đang đứng ngây ngốc.
Hai đứa trẻ này trước khi nhìn thấy bố mẹ, trong lòng vốn đã rất đau thương.
Nhưng thấy bố mẹ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn vẫn giữ được tính cách lạc quan vốn có thì hai người như trút được gánh nặng.