GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

Đôi mắt Chiến Hàn Quân tràn đầy cảm giác bất lực: “Nếu chú đồng ý hợp tác cùng Chiến Thị, cháu cũng có thể…”

“Không cần đâu” Nghiêm Cách khó nén uất giận: “Nhà họ Nghiêm chúng tôi có thế có ngày hôm nay cũng là nhờ cậu ban tặng”

Chiến Hàn Quân nhíu mày, ánh mắt lại lặng yên liếc nhìn “Rose” đứng ở một bên Không biết cô có cho rằng như thế hay không?

Biểu cảm trên mặt Lạc Thanh Du đạm mạc, ánh mắt bình tĩnh, hiển nhiên cô cũng không thấy có gì kì lạ đối với lời nói của Nghiêm Cách.

Thì ra cô cũng đồng ý rằng nguyên nhân nhà họ Nghiêm suy tàn là có quan hệ với anh?

“Cô Rose, cảm ơn cô. Vậy tôi đi trước đây”

Nghiêm Cách lạnh mặt nói, ở trước khi cánh cửa khép lại một giây, ông ta chui vào trong thang máy.

Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Rose, ánh mắt sắc bén muốn nhìn rõ thế giới nội tâm của cô thông qua khuôn mặt bình tĩnh kia, chỉ là cô cũng là một cao thủ che giấu cảm xúc.

“Cậu Hàn Quân, mời đi bên này” Lạc Thanh Du vươn tay, hơi cong người mời anh.

Chiến Hàn Quân yếu ớt thở dài một tiếng.

Xoay người đi về phía văn phòng của Bạch Hiếu Phong.

Bạch Hiểu Phong nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì thật sự ngạc nhiên.

“Cậu Hàn Quân, anh mà cũng tới gặp tôi sao?” Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, Bạch Hiểu Phong không khỏi tức giận.

Chiến Hàn Quân thản nhiên tự đắc đi đến ghế làm việc của Bạch Hiểu Phong rồi ngồi xuống. Hai chân vắt chéo, động tác quy củ nhưng dáng vẻ lại tự phụ.

“Bạch Hiểu Phong, tôi sẵn sàng dùng giá cao gấp hai lần để mua kịch bản Tỉnh Nguyệt”

Bạch Hiểu Phong giật mình, sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt ai oán liếc nhìn Lạc Thanh Du, giống như đang oán trách cô bán kịch bản cho Nghiêm Thị với giá gốc quá nhanh.

Lạc Thanh Du cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

Tất nhiên trong lòng cô vô cùng cảm kích, may mà bố cô nghe lời cô, kịp thời chạy tới đây để mua bản quyền kịch bản.

Bạch Hiểu Phong cố ý nói không rõ: “Cậu Hàn Quân rất có hứng thú với kịch bản Tinh Nguyệt à?”

Ánh mắt Chiến Hàn Quân đảo qua Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du, cuối cùng rơi xuống mặt Lạc Thanh Du, cười nhạt nói: “Ngoài nữ nhỉ tình trường ra thì những thứ khác không thế lọt vào mắt tôi được”

Bạch Hiểu Phong cười rộ lên: “Không phải cậu Hàn Quân có ý với Rose nhà tôi đấy chứ?

Nếu không thì sao cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ tôi vậy?”

Một câu nói trúng tim đen!

Lạc Thanh Du hung tợn lườm Bạch Hiểu Phong, cần răng nhỏ nhẹ nói: “Tổng giám đốc Hiểu Phong không cần trêu tôi như vậy, người như Cậu Hàn Quân sao có thể thích người có xuất thân thấp kém như tôi được.”

“Này cũng không nói chắc” Bạch Hiểu Phong cười nói: “Ánh mắt cậu Hàn Quân vẫn luôn độc đáo.”

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng chê cười: “Bạch Hiểu Phong, anh quả là con giun trong bụng tôi rồi!”

Ngữ khí khẳng định!

Chỉ là trong mắt những người khác đều cho rằng anh đang trêu đùa Bạch Hiểu Phong.

Bạch Hiểu Phong chán nản.

Miệng lưỡi của Chiến Hàn Quân này, chính là không để cho người có đường sống.

Bạch Hiểu Phong chỉ muốn nhanh nhanh đuổi người đàn ông độc miệng này đi: “Cậu Hàn Quân, tôi đã bán kịch bản Tinh Nguyệt cho Nghiêm Thị rồi. Nếu không có chuyên khác thì, Rose, tiễn khách đi”

Chiến Hàn Quân giật mình, lập tức tao nhã đứng lên, xoay người đi ra ngoài cửa.

Lạc Thanh Du rất là buồn bực.

Bạch Hiểu Phong lên tiếng rồ, cô chỉ có thể đi tiễn Chiến Hàn Quân.

“Rose, các em chuyển nhượng bản quyên kịch bản cho Nghiêm Thị, buôn bán kiếm lời bao nhiêu tiền?” Chiến Hàn Quân vừa đi, vừa lơ đãng nói chuyện phiếm với Lạc Thanh Du.

“Không lỗ cũng không lãi” Lạc Thanh Du nói.

Chiến Hàn Quân dừng chân trong giây lát nhìn chấm chăm vào đôi mắt sâu như biển của Lạc Thanh Du.

“Tốt lắm” Anh nói lời tán thưởng phát ra từ tận đáy lòng.

Cô nhóc này năm vùng ở Bạch Thị vì giành lợi ích cho Nghiêm Thị, quả nhiên là gián điệp xuất sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc