GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dư Nhân thuận thế nằm trên mặt đất, ngang ngạnh nói: “Trại nhà họ Dư đông đàn ông con trai tài giỏi như vậy, mày cứ nhất quyết bắt một người Lưu A Đẩu không thể phò nối như tao để làm con tin. Mày tưởng rằng họ sẽ quan tâm sống chết của tao sao?

Tao nói cho mày biết, tao chết rồi, lão khốn Dư Sinh kia sẽ chỉ gióng trống khua chiêng vui vẻ tiễn tao đi xuống âm tào địa phủ thôi.”

Thiếu niên dẩu môi cười xấu xa: “Dư: Nhân… anh là cậu chủ của Trại nhà họ Dư.

Sao tự coi nhẹ mình vậy?”

Dư Nhân hóa đá như tượng tạc.

“Mày… mày biết tao?”

“Anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh”



Thiếu niên không lên tiếng, nhưng ánh mắt cậu ta càng lúc càng lạnh, cũng như tuyết bay bên ngoài chất đống trên mặt đất, càng lúc càng dày.

“Tao đã giết cả nhà mày?” Dư Nhân suy đoán lung tung.

Nằm đấm dưới tay áo thiếu niên càng lúc càng siết chặt.

Liếc nhìn bộ dạng hung ác nham hiểm khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, Dư Nhân biết mình đã đoán đúng một nửa.

Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Rốt cuộc mày là ai?”

Thiếu niên nhặt chiếc tất trên mặt đất bị nước đọng làm bẩn, rồi nhét lại vào trong mồm Dư Nhân.

Con ngươi đẹp đẽ của Dư Nhân trợn tròn.

Bọn bắt cóc tống tiền thối tha lại dám khiến anh ta nhục nhã?

Thiếu niên đứng dậy, sâu xa nói: Đợi tôi, tôi đi mua ít xăng về đây, cũng để anh nếm thử mùi vị bị lửa thiêu cháy.”

Thiếu niên dứt lời liền sải bước rời đi.

Xăng?

Lửa thiêu cháy?

Cũng không biết Dư Nhân nghĩ tới gì đó, sắc mặt tái mét. Mà trong con mắt thâm sâu kia, một ngọn lửa hừng hực cháy bùng lên.

“Chiến Quốc Việt, là cháu sao?”

“Năm đó chú suýt thiêu chết bố cháu, bây giờ cháu muốn dùng thủ đoạn này để báo thù chú, có phải không?”

Anh ta hét lên, nhưng thiếu niên lại đi càng lúc càng xa Thế nhưng, Dư Nhân không biết, phỏng đoán của anh ta bị Dư Sinh đích thân phủ định.

Dư Sinh không tìm được Dư Nhân ở Everest liền mang món quà hậu hĩnh tới chỗ ở của Chiến Hàn Quân Dư Tiền biết rõ Chiến Hàn Quân tính khí nóng nảy độc miệng còn kiêu ngạo, nên thật cẩn thận tiến lên gõ cửa Sau một lúc cũng không ai phản hồi Ngược lại cửa căn nhà đối diện lại phát ra tiếng cọt kẹt, sau đó một cái đầu thò ra từ khe hở.

Đôi mắt thiếu niên tèm nhèm, dáng vẻ vừa tỉnh dậy.

Nước da trắng sứ, mái tóc đen dày, giống như một bức tranh thủy mặc không nhiễm bụi trần.

Bình luận

Truyện đang đọc