“Diệp Phong, những món này đắt quá, tôi không thể nhận được” Nghiêm Linh Trang nói.
Trên thực tế, bởi vì những món đồ này là của Chiến Hàn Quân, cô không muốn dính dáng gì đến anh.
Diệp Phong cười nói: “Cô Linh Trang, đây là ý của chủ tịch”
Nghiêm Linh Trang nghiêm mặt, “ Vì đây là tâm ý của anh ta, tôi càng không nên nhận?
Đàm Bảo Ngọc gặp Diệp Phong khó vô cùng khó khăn, cô xuất hiện vì Diệp Phong cầu xin, “ Linh Trang, cậu Diệp cũng là chạy việc vặt cho người khác, đừng gây khó dể cho cậu ấy nữa”.
Diệp Phong thấy gậy tre thì leo lên cây, “cô Linh Trang, cô biết tính khí của chủ tịch mà, nếu tôi không làm theo lệnh, sẽ bị trừng phạt nghiêm nghiêm khắc. Nếu cô Linh Trang muốn trả lại, thì mời cô đích thân trả chủ tích.”
Nghiêm Linh Trang không còn kiên quyết nữa.
Sau khi Diệp Phong dỡ hàng xong, Đàm Bảo Ngọc khách khí mời anh, “ Anh Diệp lái xe mệt rồi, vào ngồi nghỉ tí rồi về”
Diệp Phong cười dịu dàng nói: “ Cảm ơn lời mời của cô Đàm, chủ tịch nhà tôi còn đang đợi tôi trở về. Tôi không vào được rồi”
Diệp Phong lái xe rời đi.
Linh Trang vào phòng, nhìn qua phòng lớn không bóng người, cảm giác trong lòng trống rỗng.
Cô mệt mỏi nằm lên ghế sô pha, nhíu mày.
Đàm Bảo Ngọc im lặng ngồi bên cạnh cô, đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay Linh Trang qua, nằm lấy bàn tay, quan tâm hỏi: “ Chị nhìn thấy cậu Diệp để lại mấy loại thuốc đó, đều là chữa trị nội thương. Nếu em bị thương ở đâu, đừng có giấu chị dâu. Chị đã hứa với anh em, nhất định phải chăm sóc em thật tốt”
Nghiêm Linh Trang sững sờ nhìn Đàm Bảo Ngọc, trong lòng nổi lên một tia xúc động.
* Chị dâu, cảm ơn chị” Cô cảm động nói Đàm Bảo Ngọc vỗ vỗ tay cô, “ Chúng ta là người một nhà, là gia đình thì lúc hoạn nạn sẽ luôn có nhau.”
Linh Trang cười nhạt nói: “ Cuối cùng em cũng hiểu vì sao Nghiêm Mặc Hàn lại tình nguyện giúp Chiến, cũng không chịu giúp theo ý nguyện của chị”
Trên người Đàm Bảo Ngọc, có những đức tính truyền thống của phụ nữ hồi xưa”
Tại đại viện Nghiêm gia lúc bị cha ruột bỏ rơi, Đàm Bảo Ngọc không có sinh ra hai lòng, mà là dùng đôi vai yếu ớt, cố gắng chống đở ngôi nhà đây.
“Đã khuya rôi, mau đi nghỉ ngơi đi”
Đàm Bảo Ngọc biết cô bị bệnh nên ân cần chăm sóc.
Nghiêm Linh Trang từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần chạy tới ban công lầu 2, cô nhìn thấy cha mình đậu xe ở cửa, nói chuyện cười đùa với Nghiêm Hiểu Như, đỡ ông nội ra khỏi xe.
Nhìn cha tới nỗi quên luôn cả ý định uống trà huyên lạnh.
Linh Trang cảm thấy tức giận, không muốn đi xuống Mẹ Nghiêm ra khỏi phòng ngủ, mở cửa lớn ra, lúc nào cũng cung kính, ánh mắt phục tùng. “ Ba, thưa ông, hai người về nhà rồi?”
‘Vẻ mặt Nghiêm Hiểu lập tức lộ ra vẻ khó xử, ngữ khí có chút không thoải mái. “ Tôi với Hiểu Như đón ba về”
Mẹ Nghiêm cay đắng gật gù, “ Tôi biết rồi Nghiêm Hiểu Như hỏi: “ Đại tiểu thư đã về chưa?”
Nhắn đến Nghiêm Linh Trang, trên khuôn mặt Nghiêm Hiểu liền hiện một tia phiền muộn.
“ Đã bao nhiêu ngày rồi, nó một đứa con gái, còn ở ngoài ăn chơi trác táng nữa à?”
Mẹ Nghiêm cúi đầu không nói gì.
Nghiêm Linh Trang không muốn mẹ xấu hổ nên tự mình bước ra.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, Nghiêm Hiểu và Nghiêm Hiểu Như không có ý định rời đi. Ngược lại ông bày ra được tính sổ”, hướng đi tức giận về phía Nghiêm Linh Trang.
“ Bố” Nghiêm Linh Trang thì thào nói.
Nghiêm Hiểu hai tay đặt sau lưng đi tới chỗ cô, tức giận nói: “Cô còn mặt mũi nào mà gọi tôi là bố sao?”