GÓI THUỐC NHỎ



Đêm hôm qua Ngôn Luật Kỷ có ngủ được một chút, đến khuya tầm 4 giờ 30 đã tỉnh, tuy lúc ngủ không giật mình tỉnh giấc giữa chừng, nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt, hại hắn mỗi ngày lúc tỉnh dậy đều vô cùng mệt mỏi.

"BOSS, chào buổi sáng."
"BOSS, buổi sáng tốt lành ạ."
Lúc đi từ thang máy đến phòng làm việc, mỗi một nhân viên Ngôn Luật Kỷ gặp được đều có tinh thần sáng láng, hoạt bát hướng hắn chào hỏi, bộ dáng hào hứng, gương mặt tươi cười, cả người toả ra hơi thở tuổi trẻ.

"BOSS." Trợ lý Trương mang theo tập tài liệu đến gõ cửa phòng làm việc của Ngôn Luật Kỷ, sau đó liếc mắt nhìn sắc mặt BOSS mình một cái nói, "Lại ngủ không được ạ?"
"Không sao, hôm nay có những việc gì?" Ngôn Luật Kỷ mệt mỏi hỏi.

"Vâng, ngoại trừ buổi chiều cần gặp mặt với bên OVS về việc phát triển trò chơi mới thì không còn việc nào khác ạ." Trợ lý Trương đưa tài liệu trong tay cho hắn, "Còn có, phiền anh ký vào tài liệu này nữa."
Ngôn Luật Kỷ mở tài liệu đọc lướt qua, thấy không có vấn đề gì, liền cầm lấy cây bút trên bàn ký vào rồi trả lại cho trợ lý Trương.

"Đúng rồi, Tiêu tổng nhờ tôi nhắc anh, thứ tư tuần sau chủ tịch muốn tổ chức một cuộc họp với các quản lý cao cấp của các bộ, BOSS nhớ chuẩn bị trước một chút." Trợ lý Trương nhắc nhở.

"Biết rồi.

Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tiếp điện thoại." Ngôn Luật Kỷ xoa xoa thái dương đau nhói phân phó.

Trợ lý Trương lo lắng nhìn BOSS nhà mình, đi ra ngoài pha một ly trà an thần sau đó đặt lên bàn Ngôn Luật Kỷ.

"Cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ nghe được mùi hương của trà an thần thì thoải mái hơn một chút.

"BOSS, bằng không anh xin nghỉ phép đi." Trợ lý Trương vẫn là nhịn không được nói.

"Nghỉ phép?"
"Không phải anh từng nói, bác sĩ Lưu lúc trước đề nghị anh nên nghỉ ngơi một thời gian sao?" Trợ lý Trương nói tiếp, "BOSS đã nhiều năm không nghỉ phép, một năm nghỉ phép ít nhất cũng ba mươi ngày, dồn lại cũng đủ để anh chu du khắp thế giới rồi."
"Tôi nghỉ phép, buổi đàm phán về trò chơi mới chiều nay cậu đi thay tôi?"
"....."
"Cuộc họp hội nghị thứ tư tuần sau với chủ tịch cậu đi thay tôi??"
"......"
"Đi ra ngoài." Ngôn Luật Kỷ cầm lấy chén trà uống một ngụm thật lớn.


- ---
Công việc hôm nay không nhiều lắm, Ngôn tổng đã sớm xử lý xong tất cả công việc, ma xui quỷ khiến lại mở hệ thống TOS ra xem tình hình khám bệnh của phòng y tế Đông y.
Buổi sáng có 6 cuộc hẹn, buổi chiều có 2 cuộc hẹn, đều là lúc ba giờ chiều.

Ngôn Luật Kỷ lật lật bảng ghi nhớ của mình, trùng hợp là thời gian đàm phán với OVS là 3 giờ chiều.

Phía dưới sơ yếu lý lịch của Lâm Dược là một nút đăng ký xem bệnh vô cùng lớn, Ngôn Luật Kỷ dừng con chuột trên đó một lúc lâu, lại chậm chạp do dự không biết nên click vào hay không.

Không hiểu sao Ngôn Luật Kỷ lại nhớ đến buổi sáng lúc đến công ty, dọc dường nhìn sáng bộ dạng tươi roi rói, tinh thần đầy năng lượng của đám nhãi kia...Dường như có chút ghen tị, đã lâu rồi hắn chưa tìm lại được trạng thái đó.

Đinh.

(Ngài đã hẹn với Phòng y tế Đông y thành công vào lúc 2 giờ chiều hôm nay, mời đến đúng giờ.)
Click rồi! Click vào cmnr!!!
Tay cầm chuột của Ngôn Luật Kỷ cứng đờ, sau đó bình tĩnh thong thả buông chuột ra.

Lâm Dược đang kê đơn thuốc cho đồng nghiệp ở phòng y tế, đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy một thông báo nhấp nháy bên góc trái của màn hình laptop.

(Bộ R&D, Ngôn Luật Kỷ hẹn trước đến phòng y tế lúc hai giờ chiều hôm nay.)
Bang! Ngón tay Lâm Dược đang gõ trên bàn phím trượt dài một đoạn nói lên tâm trạng kích động của cô.

"Bác sĩ Lâm, cô sao vậy?" Đồng nghiệp đến xem bệnh quan tâm hỏi.

"Không sao, trượt tay một chút ấy mà." Lâm Dược dùng tốc độ nhanh nhất in ra, sau đó xem lại đơn thuốc lần nữa ròi đưa nó cho đối phương, "Tôi kê khai cho anh 7 ngày thuốc, một ngày uống hai lần sáng và tối, tuần sau tiếp tục quay lại đây tái khám."
"Được.

cảm ơn bác sĩ Lâm." Đồng nghiệp cầm đơn thuốc rời khỏi phòng y tế.

Lâ Dược tiễn người đến cửa, nhìn hắn đi qua cửa lớn sau đó mất hút ở hành lang gấp khúc, cô nhanh chóng xoay người khép chặt cửa lại.

Sau đó nhảy nhót tưng bừng vui như điên trong phòng y tế.

"Tiểu Minh, Tiểu Minh ới, tôi thành công rồi." Lâm Dược kích động gọi cho bạn tốt báo tin vui.

"Thành công cái gì?" Nhạc Minh Uyên đang chúi đầu vào công việc, phản ứng có chút lãnh đạm.

"Ngôn Luật Kỷ, anh ấy bỗng nhiên đến tìm tôi xem bệnh." Lâm Dược không dám tin đáp.

"Cái này thì cậu kích động làm gì? Người kích động là anh ta mới đúng." Nhạc Minh Uyên chán không buồn nói.

"Cậu thì biết cái gì, tôi trị hết bệnh cho anh ấy, còn không phải sau này tôi hưởng à."
"....." Nhạc Minh Uyên mặt đầy kinh bỉ lại buồn nôn nói, "Cậu thì ghê rồi Gói Thuốc, càng ngày càng OPEN* ha."
(*Open relationship, quan hệ khá thoáng trong xu hướng tính dục, tình dục đi ngược với mối quan hệ 1v1....!
Này là trong bản Trung tác giả dùng như thế, nhưng mà Hii cảm thấy Lâm Dược cũng không đến nỗi nào mà tác giả dùng từ nặng ghê, Hii không tìm được từ thay thế nên để luôn...)
"Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tôi đi chuẩn bị một chút mới được." Lâm Dược treo điện thoại, cô đem phòng y tế vốn đã ngăn nắp sạch sẽ dọn dẹp sửa soạn thêm lần nữa từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.

Một đồng nghiệp ở bộ phận hành chính tình cờ đi ngang qua thấy Lâm Dược đang lau sàn nên tò mò hỏi: "Bác sĩ Lâm sao lại lau sàn một mình? Không có dì lao công sao?"
"À, tôi vừa không cẩn thận làm đổ một ít nước trà, cái này cũng không cần làm phiền dì lao công, họ vốn đã vất vả rồi." Lâm Dược cười cười giải thích.

Vì không để bản thân biểu lộ sự vui sướng quá mức lộ liễu doạ Ngôn tổng thật vất vả lắm mới chủ động tiếp cận cô chạy mất, giữa trưa Lâm Dược không đến nhà ăn ăn cơm, sợ bản thân thấy được Ngôn tổng ở đó sẽ không kìm chế được chính mình.

Mắt nhìn kim đồng hồ từng chút từng chút đến gần 2 giờ.

Lâm Dược pha sẵn một ly trà an thần đặt trên bàn, cô thấp thỏm chờ đợi.

"Sao còn chưa đến?" Lâm Dược nhìn nhìn thời gian.

"Pha trà sẵn thế này có phải là quá ân cần rồi không?" Lâm Dược nhìn ly trà trên bàn.

"Không thì cứ đem nó để qua một bên?" Lâm Dược nghĩ nghĩ sau đó quyết định đem ly trà cất đi.

Cốc cốc.


"Bác sĩ Lâm?"
Lâm Dược vừa bưng ly trà đứng lên, Ngôn Luật Kỷ liền xuất hiện ở cửa.

Cô bị doạ vội vàng buông ly trà xuống, lúng túng nói, "Đến rồi à, mời vào."
Ngôn Luật Kỷ do dự một chút rồi tiến vào, lúc đi đến trước bàn nhìn thấy ly trà có mùi hương quen thuộc thuận miệng nói, "Pha cho tôi sao?"
"Không phải!!!" Lâm Dược sợ Ngôn tổng nhìn ra cô còn thích hắn, ngay lập tức tha ly trà về phía mình còn nghiêm mặt nói, "Đây là em pha cho em uống."
"......." Ngôn nào đó bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

"Mời ngồi." Lâm Dược bưng ly trà uống một ngụm mới mời Ngôn tổng ngồi xuống.

"......." Trợ lý Trương quả nhiên nói không sai, phụ nữ ấy à, lúc thích cậu và lúc không thích cậu thay đổi cũng thật lớn.

"Anh đến xem bệnh mất ngủ hở?" Lâm Dược bắt đầu công việc chuẩn bệnh như bình thường.

"Ừ."
"Lúc trước đã đến bác sĩ chưa?"
"Đã đến gặp vài bác sĩ, nhưng mà hiệu quả không lớn."
"Anh có mang theo bệnh án không?"
"Tôi để ở nhà, không mang theo....!Nếu không ngày mang tôi lại đến?" Ngôn Luật Kỷ nói.

"Không sao, để em giúp anh xem mạch trước đã." Lâm Dược vươn tay về phía trước chờ Ngôn Luật Kỷ đưa tay qua để bắt mạch.

Lúc ba đầu ngón tay của Lâm Dược áp lên cổ tay Ngôn Luật Kỷ, ấm áp từ cổ tay truyền đến làm trái tim hắn nhảy nhót tưng bừng.

"Ngôn tổng, anh đang khẩn trương à?" Lâm Dược nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.

"Không, không có...." Ngôn Luật Kỷ hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại.

Mạch Ngôn Luật Kỷ vô cùng trầm, điều này chứng tỏ cơ quan nội tạng suy yếu, Lâm Dược vừa bắt mạch vừa nhíu mày, sau đó lại hỏi Ngôn Luật Kỷ về thói quen nghỉ ngơi và làm việc, thói quen ăn uống và tiền sử bệnh lúc trước, cuối cùng nhìn đầu lưỡi, đôi mắt của hắn mới xem như kết thúc quá trình chuẩn bệnh.

Ngôn Luật Kỷ thấy gương mặt của Lâm Dược vô cùng nghiêm túc, nhịn không được hỏi, "Tình trạng bệnh của tôi rất nghiêm trọng sao?"
"Chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?" Lúc Lâm Dược nói những lời này còn mang theo ba phần lửa giận, người này làm cái quái gì mà khiến thân thể suy yếu đến mức này vậy, "Anh có biết mất ngủ trong thời gian dài sẽ khiến tim mạch, phổi của anh sẽ trở nên yếu ớt, hệ miễn dịch cũng kém đi, cuối cùng có khả năng bộc phát ung thư hay không?"
"Tôi......Ung thư?" Sắc mặt Ngôn Luật Kỷ trầm xuống.

"Có khả năng! Nếu anh cứ tiếp tục duy trì tình trạng này thêm nửa năm nữa thì điều đó sẽ thành sự thật!" Lâm Dược cảnh cáo.

"Tôi sẽ phối hợp điều trị." Lần đầu tiên Ngôn Luật Kỷ bị Lâm Dược nói mà không dám cãi lại một lời.

"Tốt nhất là vậy." Lâm Dược giận dữ thở ra một hơi nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới bắt đầu kê khai đơn thuốc trên laptop, vừa kê đơn vừa dặn dò, "Em sẽ kê cho anh thuốc uống trong một tuần, uống xong thì quay lại xem kết quả thế nào."
"Được." Ngôn Luật Kỷ bị khí thế của cô làm cho ngơ ngác.

"Thuốc phải được sắc trong niêu đất, uống lúc còn nóng, ngoài ra không được sắc thuốc bằng nồi, xoong, chảo chống dính các kiểu mà không phải niêu đất." Lâm Dược nói.

"Không được sao?" Hắn làm gì có công phu sắc thuốc bằng niêu đất....!
"Không được!!" Lâm Dược dùng sức chọc mạnh vào bàn phím.

"Vậy....Tôi sẽ nghĩ biện pháp." Cùng lắm thì học một chút vậy, buổi sáng dậy sớm, buổi tối đi làm về đun lại thuốc, chắc cũng được mà nhỉ?
"Thuốc này nhất định phải sáng uống một lần, tối uống một lần." Lâm Dược đưa ra quy định về thời gian.

"Nhất định phải là buổi sáng?"
"Em là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Hỏi nhiều vậy làm gì?" Lâm Dược không kiên nhẫn nói, "Có muốn trị bệnh không?"
"....." Ngôn Luật Kỷ im lặng không dám đáp trả, nhưng mà lần này hắn có thể khẳng định là Lâm Dược không còn thích hắn nữa.

Về vấn đề sắc thuốc buổi sáng, cùng lắm nhờ trợ lý Trương đến nhà ăn giúp hắn vậy.

"Được rồi....!Em biết những người có chức vụ như anh công việc bận rộn, thuốc của buổi sáng em sẽ giúp anh sắc, buổi sáng lúc giờ rưỡi anh cứ đến đây uống thuốc là được." Lâm Dược bất đắc dĩ nói.

"Thật ra....."
"Anh còn có vấn đề gì nữa?" Lâm Dược trừng to đôi mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ.

"Vậy....Vậy làm phiền cô rồi." Ngôn Luật Kỷ một lần nữa bị đánh bại bởi khí thế bác sĩ của Lâm Dược.

Cốc cốc....!
Lúc Lâm Dược đang đóng dấu mộc của mình vào đơn thuốc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.


"Mời vào." Lâm Dược nghi hoặc ngẩng đầu liền nhìn thấy một anh trai chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ vô cùng to đi đến.

"Xin hỏi cô là cô Lâm Dược sao?" Anh trai chuyển phát nhanh hỏi.

"Là tôi...." Lâm Dược nghi hoặc đáp.

Ngôn Luật Kỷ nhìn bó hoa đỏ rực kia cũng có chút ngạc nhiên, chỉ mới bao lâu? Lâm Dược đã có đối tượng mới?
"Đây là hoa hồng có người ký tặng cho cô."
Lâm Dược có chút ngơ ngác nhận lấy bó hoa hồng lớn.

"Người tặng có gửi kèm một tấm card, uỷ thác tôi đọc cho cô nghe." Anh trai chuyển phát nhanh lôi một tấm card tinh xảo trong túi ra đọc, "Bác sĩ Lâm, cô xinh đẹp hệt như những đoá hoa này vậy nhiệt tình lại phóng khoáng, tràn đầy năng lượng."
Thật buồn nôn, Ngôn Luật Kỷ nhìn không được cuối đầu cười trộm.

"Người tặng hoa, Ngôn Luật Kỷ, bộ R&D."
Anh trai chuyển phát nhanh đọc xong liền đem tấm card cắm trên bó hoa lớn kia, để lại hai người cứng đờ không có phản ứng sau đó tiêu sái rời đi.

Lâm Dược sững sờ ôm bó hoá hồng nhìn Ngôn Luật Kỷ đang chết lặng bên kia.

"Này...Không phải tôi, không phải tôi đưa đâu." Ngôn Luật Kỷ căng da đầu phủ nhận, cầm tấm card lật qua lật lại nhìn nửa ngày lại chết lặng lần hai, cmn chữ ký của hắn chứ ai!!! "Nhất định là tên tiểu tử Trương Huy kia, tôi đi hỏi hắn."
Ngôn Luật Kỷ nói xong rời khỏi phòng y tế, hùng hùng hổ hổ giết đến chỗ trợ lý Trương đang ngồi trước laptop, bang một tiếng đập tấm card xuống dưới mắt hắn.

"Nói, sao lại thế này?" Ngôn Luật Kỷ giận xanh cả mặt hỏi.

"Sao vậy ạ?" Trợ lý Trương khó hiểu hỏi lại.

"Đừng giả ngu ngốc với tôi, hoa này là do cậu đặt?"
"Không phải BOSS bảo tôi đặt sao?"
"Tôi bảo cậu đặt hoa lúc nào??"
"Ngày hôm qua đấy ạ." Trợ lý Trương giải thích, "Hôm qua anh bảo tôi đưa cho bác sĩ Lâm một phần quà cảm ơn, cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ bộ R&D chúng ta thời gian qua."
"Đây là quà mà cậu nói ư?" Ngôn Luật Kỷ không thể tin được hỏi.

"Đây chỉ là một phần của món quà.

Tôi đã đặt từng một bó hoa dưới tên của từng người trong bộ phận R&D của chúng ta, mỗi một ngày sẽ là một loại hoa khác nhau.

Hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi mới tặng hoa cho bác sĩ Lâm dưới danh nghĩa của BOSS đấy ạ, ngày mai sẽ đến lượt tôi." Trợ lý Trương có chút đắc ý nho nhỏ nói, "BOSS thấy sao, có đủ tâm ý không?"
"Có cái rắm, ai bảo cậu đưa hoa hồng?" Ngôn Luật Kỷ chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh lúc nãy liền hận không thể đem tên tiểu nhân đắc ý trước mắt này đánh thành cái đầu heo.

"Tôi bảo cửa hàng cứ đưa ngẫu nhiên, trùng hợp như vậy sao, hôm nay là hoa hồng à." Trợ lý Trương cười ha hả nói, "BOSS, đây là ngoài ý muối, ngoài ý muốn."
"Cậu......" Ngôn Luật Kỷ nhịn nhục, sau lại chỉ vào tấm card nói với Trương Huy, "Đi, đi giải thích rõ ràng cho tôi."
Linh linh...!
Trợ lý Trương cuối đầu nhỏ giọng nói, "BOSS, là điện thoại của bác sĩ Lâm."
"Nhận, giải thích cho rõ ràng."
Trợ lý Trương nhận điện thoại, sau đó à ừ đáp ứng hai câu rồi treo điện thoại.

"Không phải tôi bảo cậu giải thích với cô ấy hay sao? Sao cậu không nói lời nào??" Ngôn Luật Kỷ nhìn chằm chằm trợ lý Trương nói.

"Bác sĩ Lâm dặn anh ngày mai nhớ đi đến phòng y tế uống thuốc, sau đó trực tiếp treo điện thoại ạ." Trợ lý Trương bày ra vẻ mặt tôi cũng thật sự bất đắc dĩ lắm lắm...!
"......." Ngôn xấu hổ.

C.K Lưu Hi.


Bình luận

Truyện đang đọc