GÓI THUỐC NHỎ



Sân bay Hồng Kiều.

Lâm Dược kéo một chiếc vali màu trắng, cô mặc chiếc váy dài đi biển, đầu đội mũ rơm, kính râm lớn che khuất nửa gương mặt chỉ lộ ra đôi môi hồng ngọt ngào.

Cách ăn mặc này, cho dù không cần hỏi, người qua đường cũng biết cô vừa mới từ Tam Á trở về chứ không hề nghĩ cô chuẩn bị đến Tam Á.

"Trợ lý Trương." Lâm Dược đứng ở sảnh chờ rất dễ dàng đã nhìn thấy đám người của bộ R&D.

Một đám đàn ông tuổi trẻ phơi phới mặc toàn là áo thun giản dị, một chút tự giác của việc đi du lịch cũng không có.

"Bác sĩ Lâm?" Trợ lý Trương thấy Lâm Dược ăn mặc khác ngày thường có chút ngạc nhiên không nhận ra cô.

"Mọi người đến đủ chưa?" Lâm Dược tháo kính râm hỏi.

"Tổ ba còn thiếu một người, lát nữa sẽ đến." Trợ lý Trương khen ngợi nói, "Bác sĩ Lâm, bình thường ở công ty cô đều mặc áo blouse, không ngờ cô thay đổi phong cách khác lại xinh đẹp như vậy."
"Du lịch mà, đương nhiên là phải trưng diện một chút." Lâm Dưược cười hì hì nói.

"Bác sĩ Lâm, hôm nay cô thật xinh đẹp."
"Wow~~"
Bộ R&D đa số là những thanh niên trẻ tuổi, bỗng nhiên xuất hiện một người đẹp ăn mặc xinh đẹp, hơn nữa người đẹp này lại là người quen, vì vậy cả đám không tiếc lời khen ngợi không ngớt.

Ngôn Luật Kỷ ngồi phía sau đám nhãi ranh này, liếc mắt nhìn Lâm Dược đang bị vây quanh ở trung tâm, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình đi chỗ khác.

Lâm Dược nhìn xuyên qua đám người, liếc nhìn Ngôn Luật Kỷ một cách kín đáo, thấy đối phương không thèm nhìn mình một ánh mắt, lập tức giận dỗi bĩu môi.


Người cuối cùng nhanh chóng đến sân bay, mọi người bắt đầu lục tục đi đăng ký.

Chuyến du lịch lần này, tất cả vé máy bay đều do bộ phận thư ký của công ty đặt mua, bởi vì cấp bậc của Ngôn Luật Kỷ cao hơn cho nên hắn một thân một mình phi thẳng lên khoang hạng nhất, còn những người khác chỉ có thể chen chúc rồi lại chen chúc ở khoang phổ thông.

Xách theo vali, Ngôn Luật Kỷ nhanh chóng tìm được vị trí chỗ ngồi của mình, mở khoang hành lí, Ngôn Luật Kỷ nhanh chóng đặt vali của mình vào đó.

Phải chờ một lúc nữa máy bay mới cất cánh, vì vậy hắn ngồi trên ghế tùy tiện cầm lấy tạp chí bên cạnh xem.

"Tiên sinh, có thể giúp tôi một chút không?"
Bỗng nhiên âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Ngôn Luật Kỷ.

"Bác sĩ Lâm?" Ngôn Luật Kỷ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dược đang mỉm cười xinh đẹp nhìn mình, hắn có chút ngạc nhiên hỏi, "Sao cô lại ở đây?"
"Em đăng ký khoang hạng nhất mà." Lâm Dược chỉ chỉ vali bên người nói, "Ngôn tổng, giúp em với, em không xách lên nổi."
Ngôn Luật Kỷ sửng sốt một chút, đứng dậy giúp Lâm Dược cất chiếc vali màu trắng vào khoang hành lí.

"Nặng vậy à, sao cô không ký gửi chung với mọi người." Ngôn Luật Kỷ cất vali xong tuỳ tiện hỏi.

"Hành lý của em đều ký gửi cả, cái vali đó có thuốc của anh, còn có mấy cái niêu đất sắc thuốc, em sợ gửi cho bên ký gửi lúc họ vận chuyển sẽ làm mất hoặc làm vỡ mấy cái niêu." Lâm Dược cười cười nói.

"Làm phiền cô quá." Ngôn Luật Kỷ không ngờ trong cái vali lúc nãy đều là thuốc của mình, lập tức có chút ngượng ngùng nói.

"Nếu anh thực sự cảm thấy đã làm phiền em, vậy thì hãy đổi vị trí với em đi?"Lâm Nghiêu mỉm cười.

Ngôn Luật Kỷ không rõ nguyên nhân nhìn Lâm Dược.

"Vị trí của em là ở bên cạnh anh, nhưng mà em muốn ngồi bên cửa sổ để có thể nhìn thấy biển mây sau khi máy bay cất cánh." Lâm Dược nhìn Ngôn Luật Kỷ với vẻ mặt đầy mong đợi.

Ngôn Luật Kỷ đương nhiên sẽ không từ chối, hắn đứng dậy đổi ghế với cô.

"Cảm ơn." Lâm Dược vui vẻ ngồi xuống.

Ngôn Luật Kỷ có chút nghi ngờ nhìn Lâm Dược bỗng nhiên xuất hiện ở khoang hạng nhất, do dự một lúc sau đó giống như lơ đãng hỏi, "Sao cô lại không ở khoang phổ thông nói chuyện phiếm với bọn họ?"
"Vì em muốn ngồi khoang hạng nhất thế thôi." Lâm Dược giải thích, "Hai ngày trước em vừa được trả thêm 10 vạn tệ, cho nên muốn vung tiền như nhà giàu một lần, xem xem khoang hạng nhất và phổ thông khác nhau cái gì."
Lâm Dược kiếm được 10 vạn là do hắn bảo bên phòng tài vụ gửi cho cô, xem ra hắn quá nhạy cảm, lại suy nghĩ nhiều rồi, Ngôn Luật Kỷ cười cười nói, "Thật ra cũng không khác gì mấy."
"Sao lại không khác chứ, anh xem ghế dựa hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa nếu anh ở khoang phổ thông thì nhất định không thể nào duỗi chân thẳng được." Lâm Dược nhìn đôi chân dài của Ngôn Luật Kỷ nói.

"Cũng đúng." Ngôn Luật Kỷ gật đầu tán đồng.

"À đúng rồi, lát nữa sẽ có rượu sao?" Lâm Dược hớn hở nói, "Mỗi khi em xem phim nếu đi khoang hạng nhất nhất định sẽ có rượu vang đỏ uống."
"Có, chờ máy bay cất cánh, cô tìm tiếp viên hàng không yêu cầu họ mang đến là được." Ngôn Luật Kỷ nhịn không được bật cười.

Lâm Dược cũng cười ngọt ngào đáp trả, chỉ trong chốc lát máy bay liền cất cánh, lúc máy bay đạt đến độ cao cố định, Lâm Dược mở đai an toàn trên người ra, sau đó tìm tiếp viên hàng không yêu cầu một ly rượu vang đỏ.

Lâm Dược cầm ly rượu vang đỏ, uống hai ngụm hết luôn, Ngôn Luật Kỷ thấy vậy vội vàng ngăn cản, nhưng không cản cô được.
"Loại rượu này có tác dụng chậm, rất dễ say."
"Vậy sao? Vậy em không uống nữa." Lâm Dược ngoan ngoãn ôm lấy thảm.

Ngôn Luật Kỷ có chút không yên tâm nhìn cô, có dáng vẻ cô giống như không sao, vì vậy quay đầu tiếp tục xem tạp chí.


Năm phút sau, Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên đùi mình, hắn cau mày nhìn xuống, thấy một cái móng vuốt trắng noãn đang phi lễ đùi mình.

Ngôn Luật Kỷ tất nhiên biết cái móng vuốt này là của ai, hắn có chút tức giận quay đầu trừng mắt với người bên cạnh.

Kết quả lọt vào tầm mắt chính là gương mặt đỏ hồng xinh đẹp, ánh mắt Lâm Dược mềm mại, đáy mắt ngấn nước gợn sóng lăn tăn.

"Ngôn tổng.....Em thấy nóng quá, cả người không còn sức nữa." Âm thanh Lâm Dược mềm mại, lại uỷ khuất, hệt như bị kẻ xấu khi dễ.

"....." Ngôn Luật Kỷ thấy cô như vậy, nào còn tâm trạng phát nổ, đem cái móng vuốt đang đáp lên người mình thả lại chỗ cô, có chút bất lực nói, "Đã nói rượu này mạnh lắm mà không nghe lời."
"Em....Say rượu?" Lâm Dược chớp chớp mắt.

Ngôn Luật Kỷ có chút bất đắc dĩ gật đầu.

"Vậy...!Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Dược không đợi đối phương trả lời, cô rũ mi lẩm bẩm tự đáp, "Vậy...!Vậy phải đi ngủ."
"Cô ngủ đi." Hắn cũng không có biện pháp nào khác.

"Vậy...Vậy anh...!Đến nơi phải gọi em dậy đấy." Lâm Dược không quên nhắc nhở.

"Ừ." Chỉ một ly rượu thôi, lúc máy bay hạ cánh chắc sẽ tỉnh thôi.

Lâm Dược nghe hắn đáp lời, lập tức cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, xoay người về phía cửa sổ vùi vào thảm ngủ.

Ngôn Luật Kỷ bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận chỉnh ghế dựa của cô thấp xuống, muốn cho Lâm Dược ngủ thoải mái một chút.

Lại dùng tay vén tấm thảm ngay ngắn cho cô, điều hoà trên máy bay có chút thấp phải cẩn thận không lại cảm.

Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược ngủ say bèn cầm lấy tạp chí bên cạnh tiếp tục đọc.

"Ưm~mm~"
Lâm Dược hừ hừ trở mình, Ngôn Luật Kỷ nhìn sang bên cạnh, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Hoá ra hôm nay Lâm Dược mặc một chiếc váy dài kiểu Bohemian* đi biển, váy dài hai dây lại thấp ngực, lúc Lâm Dược đứng thì còn được, hiện tại cô ngủ lại lăn lộn trên ghế quần áo cọ qua cọ lại nên cổ áo bị trễ xuống không ít.

(*Mọi người có thể lên mạng search thử xem nhé, váy khá đẹp luôn ý.)
Từ cổ áo bị trễ, hắn mơ hồ nhìn thấy được nội y màu xanh là đường cong mềm mại kia.
Ngôn Luật Kỷ nhìn trái nhìn phải, may mắn là chỗ ngồi trong khoang hạng nhất cách nhau khá xa, không có ai thấy được cái gì.

Ngôn Luật kỷ nhanh chóng kéo tấm thảm bị tuột lên, kéo đến tận cằm của cô mới an tâm.

Làm xong hết thảy Ngôn Luật Kỷ hít sâu một hơi, cầm lấy ly thuỷ tinh trước mặt hung hăng uống một ngụm nước khoáng.

Chỉ là chưa để hắn nghỉ ngơi được mười phút, tướng ngủ của ai đó quá xấu, lại làm cho tấm thảm tuột xuống.

Ngôn Luật Kỷ hận không thể tha kính râm từ trong vali ra để đeo, thật mẹ nó phi lễ chớ nhìn!!!
Một lần nữa hắn giúp Lâm Dược chỉnh tấm thảm lại, Ngôn Luật Kỷ không yên tâm, sợ một chốc nữa cô lại làm tấm thảm rớt xuống, vì vậy hắn đem thảm trên người Lâm Dược nhét thật kỹ vào lưng ghế.

"Ngôn tổng....." Hô hấp của Lâm Dược đều đều nhẹ nhàng lại phả ra hương rượu nhàn nhạt.

Tay chỉnh thảm của Ngôn Luật Kỷ cứng đờ, hắn tưởng Lâm Dược đã tỉnh, có chút xấu hổ rũ mi nhìn xuống, liền thấy cô nàng vẫn ngủ ngon như cũ, gương mặt của cô xinh xắn lại đỏ bừng mang theo chút quyến rũ.

"Vì sao anh không thích em?" Lâm Dược nhỏ giọng nỉ non.


Ngôn Luật Kỷ lập tức có chút hối hận, vừa rồi nếu hắn không đến gần chỉnh thảm cho cô, hẳn là sẽ không nghe được những lời này rồi.

"Em có chỗ nào không tốt?" Âm thanh Lâm Dược mang theo chút uỷ khuất.

"....." Ngôn Luật Kỷ xấu hổ buông tay, định ngồi ngay ngắn trên ghế của mình.

"Không thích....Bỏ đi." Lâm Dược bẹp miệng, "Em cũng không thích anh..."
Ngôn Luật Kỷ thở dài...!
"Lần đầu tiên người ta...Thích người khác..." Lâm Dược mơ màng nói xong, lại trở mình xoay về phía cửa sổ tiếp tục ngủ.

Lâm Dược nói mớ xong cảm giác vô cùng thống khoái, đoán chừng lúc tỉnh lại cô cũng không nhớ bản thân đã nói những gì, nhưng Ngôn Luật Kỷ nghe được những lời này lại không thể xem tiếp tạp chí trong tay được nữa.

Đại não của Ngôn Luật Kỷ bất tri bất giác nhớ lại những ký ước của hắn và Lâm Dược từ lúc quen biết đến bây giờ.

Lần đầu tiên là hiểu lầm, lúc đó thân thể của hắn vô cùng khó chịu, vừa mở mắt ra đã thấy một cô gái nói muốn bò lên giường của hắn, hắn giận dữ liền đẩy người ngã từ trên giường xuống.

Bởi vì bắt đầu không mấy tốt đẹp, thêm nữa vì chứng mất ngủ lâu năm khiến tính tình của hắn dễ giận dữ, thế nên mối quan hệ giữa hai người vô cùng□□*.

(*Bản raw tác giả dùng vậy.)
Nhưng cũng nhờ lần gặp đầu tiên ấn tượng như thế, ấn tượng đến nỗi cô trở thành cô gái duy nhất có thể sống trong ký ức của hắn trong suốt ba năm qua.

Ngôn Luật Kỷ không biết cô gái lúc đầu mắng hắn là ông chú già lôi thôi lếch thếch bắt đầu thích hắn từ lúc nào, nhưng hắn biết bản thân hắn không thể nếm trãi cảm giác về tình cảm mãnh liệt như vậy lần nào nữa.

"Không phải là cô không tốt." Ngôn Luật Kỷ nhìn cô gái ngủ say bên cạnh cười khe khẽ nói, "Chỉ là con gái ấy à, nên ở bên cạnh người yêu thương mình thì mới được hạnh phúc."
"Ưmm~"
Lâm Dược hừ hừ hai tiếng lại làm thảm rơi xuống.

Ngôn Luật Kỷ kiên nhẫn giúp Lâm Dược kéo thảm lên một lần nữa, có vẻ như là hắn phải trải qua hành trình này trong vòng quay nhặt thảm sau đấy lại đắp thảm cho cô rồi.

"Xoạt..."
Lâm Dược đang ngủ say bỗng nhiên ôm lấy cánh tay trái đang chỉnh thảm giúp cô của Ngôn Luật Kỷ, biến nó trở thành gối ôm ôm trong ngực, vẻ mặt của cô vô cùng thoả mãn.

Ngôn Luật Kỷ rút cánh tay ra hai lần cũng không được, chỉ có thể mệt mỏi gọi tiếp viên hàng không mang đến một cái gối thay thế cho cánh tay của hắn.

"Tiên sinh, anh đối với bạn gái của mình thật tốt quá." Tiếp viên hàng không hâm mộ nói.

"....." Đối với người xa lạ, hắn cũng lười giải thích.

Thôi bỏ đi, thật phiền phức...!
C.K Lưu Hi..


Bình luận

Truyện đang đọc