GÓI THUỐC NHỎ



Ngày du lịch thứ hai, Lâm Dược được một đêm ngủ ngon, sáng sớm cô liền đi đến phòng bếp để sắc thuốc.

Lúc trước cô đã hỏi trợ lý Trương, hoạt động vui chơi chung của mọi người bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút sáng, cho nên cô phải sắc thuốc xong trước 9 giờ.
Tuy như vậy không thể ngủ nướng, nhưng dậy sớm có thể ngắm nhìn bên ngoài một chút cũng tốt.

Lâm Dược sắc thuốc xong, sau đó cô thay một bộ bikini màu trắng có hoa văn uốn lượn để một chốc nữa sẽ đi đến bờ biển ngắm cảnh, suy nghĩ đến việc phải đi ngang qua sảnh khách sạn, vì vậy Lâm Dược khoác thêm một tấm áo choàng mỏng trong suốt bên ngài.

Cốc cốc.

Lâm Dược vừa mới khoác áo ngoài vào, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, cô biết là Ngôn Luật Kỷ nên mỉm cười đi mở cửa, "Ngôn tổng, mời vào."
"Tôi.....Tôi không vào đâu." Tối hôm qua ** hình ảnh đó hắn vẫn chưa quên được, sáng sớm hôm nay lại gặp phải hình ảnh như thế, Ngôn Luật Kỷ cố gắng không để tầm mắt của mình dừng trên người Lâm Dược, "Cô cứ việc mang thuốc ra đây, tôi uống xong sẽ đi ngay."
Lâm Dược có chút khó hiểu, phỏng chừng là hình ảnh đêm qua có tác động quá lớn làm Ngôn tổng sợ đến mức không dám bước chân vào phòng, không còn cách nào khác, Lâm Dược đành phải bưng chén thuốc đến cửa.

"Thuốc vẫn còn nóng, anh uống chậm một chút." Lâm Dược nói xong còn thổi thổi hai lần rồi mới đưa cho Ngôn Luật Kỷ.

Mặt Ngôn Luật Kỷ đơ ra, một ngụm liền đem toàn bộ thuốc trong chén uống hết.

"Cảm ơn, tôi đi trước đây." Ngôn Luật Kỷ nhét chén thuốc về lại tay Lâm Dược, cũng không đợi đối phương phản ứng, nhanh chóng xay ngưười đi về phía thang máy, hệt như phía sau hắn đang có người đuổi theo đòi mạng.

Lâm Dược nhìn Ngôn Luật Kỷ chạy trối chết, cô nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, sau đó đặt chén thuốc lên cái tủ bên cạnh cửa, cầm lấy di động cũng đi đến chỗ thang máy.

Ngôn Luật Kỷ đứng chờ thang máy đồng thời trong đầu không khống chế được vẫn luôn hiện lên hình ảnh Lâm Dược giúp mình thổi tan hơi nóng kia, cho nên lúc cửa thang máy mở ra hắn cũng chưa phát hiện.

"Ngôn tổng." Lâm Dược đến phía sau hắn không nhịn được nhắc nhở, "Thang máy đến rồi."
"Ồ?" Ngôn Luật Kỷ xấu hổ đi vào thang máy, lúc Lâm Dược bước vào, hắn theo bản năng lùi về sau hai bước.


"Sắc mặt của nah không được tốt, hôm qua ngủ không được sao, lẽ nào thuốc không có tác dụng?" Lâm Dược nhíu mày hỏi.

"Không phải....." Ngôn Luật Kỷ vội vàng giải thích, "Tối hôm qua tôi bận công việc."
"Đi du lịch mà cũng phải làm việc sao?"
"Khụ, chỉ hôm qua thôi." Ngôn Luật Kỷ nói xong, trầm mặc một lúc vẫn không nhịn được hỏi, "Bác sĩ Lâm cứ mặc như thế này ra ngoài chơi à?"
"Vâng." Lâm Dược cười nói, "Em có hẹn trước là sẽ đi lặn."
"Ừ....." Đi lặn cũng không cần phải mặc ít như vậy, toàn bộ dáng người đều bị người ta xem hết.

Thang máy nhanh chóng đến lầu 1, trong sảnh lớn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi đến, dáng người của Lâm Dược không tồi lại đang mặc bikini, những cô gái như cô luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Dọc đường đi, âm thanh khen ngợi và huýt sáo vang lên không ngừng, Lâm Dược đối với việc này cũng không có phản ứng gì lớn, ngược là là Ngôn tổng bên cạnh, sắc mặt thối không chịu được.

"Ngôn tổng, em qua bên cạnh mua đồ lặn đây." Lâm Dược chào Ngôn Luật Kỷ rồi cực kỳ tự nhiên tách khỏi hắn.

Ngôn Luật Kỷ nhìn nơi Lâm Dược đi qua đều có những gã đàn ông quay đầu nhìn lại nhìn cô, hận không thể tìm một cái áo khoác thật to để bọc cả người cô lại!
"Kỳ quái, sao mình là có cái ý nghĩ lạ lùng này chứ?" Ngôn Luật Kỷ bị ý nghĩ này của mình doạ cho hoảng hốt, hắn liều mạng lắc đầu, đem ý nghĩ trong đầu quẳng ra ngoài, bất tri bất giác nhanh chóng đi đến chỗ tập hợp trên biển.

Lâm Dược đi đến cửa hàng bán thiết bị lặn, nhịn không được quay đầu liếc nhìn Ngôn Luật Kỷ đã đi xa kia, dậm dậm chân bất mãn, "Uổng công mình mặc đẹp thế này, một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn mình nữa."
"Ngôn Luật Kỷ mắt anh có vấn đề hả, không thấy trên đường có nhiều người khen ngợi em hay sao." Lâm Dược nhe răng trợn mắt với bóng dáng của Ngôn Luật Kỷ một lúc, sau mới bắt đầu mua bộ trang bị lặn.

Lúc chọn được bộ đồ lặn ưng ý, Lâm Dược mang kính râm, chân dẫm lên bờ cát, nhàn nhã đi đến nơi bộ R&D đang tổ chức hoạt động đoàn kiến.

Lúc trước, Lâm Dược đã nhận được tất cả lịch trình của bộ R&D trong năm ngày tới từ trợ lý Trương.

Bốn ngày đầu tiên là các trò chơi đồng đội thư giãn trên bãi biển và ngày thứ năm là một chuyến du ngoạn trên biển của cả nhóm.

Vì vậy trong bốn ngày tiếp theo cô chỉ có thể tự hoạt động một mình, nhưng hoạt động một mình cũng phải tạo dựng sự tồn tại của bản thân trước mặt Ngôn Luật Kỷ, không phải anh không thèm liếc mắt nhìn em hay sao, vậy em sẽ ngày ngày bay lượn trước mắt anh cho anh xem!
Lâm Dược nhìn mọi người ở bộ R&D đang kéo co trên bãi biển phía trước, thản nhiên cởi bỏ chiếc áo khoác trong suốt bên ngoài ra, rồi tuỳ ý cột nó trên tay trái, khi gió biển thổi qua, cái áo bằng tơ tằm bay phất phơ hệt như một chiếc khăn lụa xinh đẹp.

Lâm Dược mang kính râm, cô đi như một con mèo*, uyển chuyển lại mềm mại đi về phía mọi người.

(*猫步 dáng như uyển chuyển như mèo, cũng là dáng đi sashaying của ngưười mẫu khi catwalk.)
Hai tổ đang kéo co là tổ một và tổ ba, người ở tổ một còn ổn, bọn hắn quay lưng về phía Lâm Dược nên cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tổ ba thì vô cùng thê thảm, dù sao cũng là một đám thanh niên khí huyết cường tráng, nhìn thấy một người đẹp nóng bỏng diện bikini đi đến, ngu gì mà không ngắm!
Vì thế tâm tư của đám nhãi này không đặt ở chỗ thi đấu, tổ một thấy cơ hội đã đến với chúng ta bèn dùng sức kéo thật mạnh, làm toàn bộ người của tổ ba lảo đảo té ngã nằm dài trên bờ biển.

Lúc tổ một đang hưng phấn hớn hở ăn mừng, những đôi mắt của tổ ba vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào người đẹp đang chậm rãi đến gần, người đẹp này hình như đang đến chỗ của chúng ta đấy hả, thật kích động, thật kích động quá đi!
"Tổ trưởng tổ ba, cố lên nha!" Lâm Dược đến gần bọn họ, cô tháo kính râm nói với tổ trưởng tổ ba vẫn đang nằm rạp dưới bờ biển.

"Lâm.....Bác sĩ Lâm??" Tổ trưởng tổ ba không tin vào mắt mình, trong lòng có giọng nói vang vọng, hoá ra dáng người của bác sĩ Lâm lại đẹp như vậy.

"Bác sĩ Lâm, thật sự là cô sao?"
"Bác sĩ Lâm, hôm nay cô thật xinh đẹp."
"Bác sĩ Lâm, từ hôm nay trở đi cô chính là nữ thần trong lòng tôi!"
............!
Nhìn đám cấp dưới của mình đang nhốn nháo vây quanh Lâm Dược, Ngôn Luật Kỷ tức giận quát, "Làm cái quái gì vậy, tiếp tục thi đấu cho tôi."
"Cậu bị tàn phế hả, sao còn chưa đứng dậy??" Ngôn Luật Kỷ đen mặt chỉ vào tổ trưởng tổ ba đang quỳ dưới đất nhìn chằm chằm vào đôi chân thẳng tắp của Lâm Dược hận không thể đi qua đạp cho cậu ta một đạp.

Cả đám thấy BOSS bự phát nổ, từng người từng người nhanh chóng đứng thẳng, không dám ăn nói tung tung nữa.

Ngôn Luật Kỷ lại hận không thể dạy dỗ Lâm Dược một trận, muốn bảo cô đừng ăn mặc khoa trương như vậy đi lung tung khắp nơi.

Nhưng một là, Lâm Dược không phải cấp dưới của hắn, hai là, nơi đây là biển khắp nơi đều có người đẹp diện bikini, hắn không thể vô cớ chỉ trích cô được.


Đành phải đem toàn bộ pháo nổ đá lên người bọn nhãi ranh trong bộ R&D.

"Bọn tôi đang tổ chức hoạt động của nhóm, cảm phiền bác sĩ Lâm đừng quấy rầy bọn tôi." Ngôn Luật Kỷ đen mặt nói với Lâm Dược.

"A, vâng." Lâm Dược không ngờ Ngôn Luật Kỷ sẽ nói như vậy, cô xấu hổ vội vàng tránh sang một bên.

"BOSS ơi, anh thật quá đáng!" Trợ lý Trương đứng một bên nhìn không nổi bèn nói một câu.

"Câm miệng!" Ngôn Luật Kỷ cũng biết bản thân quá đáng, chỉ là khi nhìn thấy Lâm Dược thì tính tình lại bạo giận, căn bản là nhịn không được.

"Chẳng lẽ Ngôn tổng không thích kiểu gợi cảm? Ngày mai đổi một bộ phong cách đáng yêu là được." Lâm Dược lùi ra một khoảng cách xa với bọn họ lầm bầm.

8 giờ tối, Ngôn Luật Kỷ đứng trước cửa phòng của Lâm Dược không ngừng xây dựng tâm ý cho bản thân.

"Ngôn Luật Kỷ, duy trì biểu cảm như thế này, không cần thay đổi!"
Ngôn Luật Kỷ lạnh lùng gõ cửa.

Lâm Dược nhanh chóng mở cửa, cô lại một lần nữa mời hắn đi vào phòng, nhưng Ngôn tổng lại từ chối bằng lời lẽ chính đáng, "Bác sĩ Lâm, chúng ta chỉ là đông nghiệp bình thường thôi, tôi tuỳ tiện vào phòng của cô không tốt, tôi ở cửa ăn...Khụ khụ, uống thuốc là được rồi."
"À." Lâm Dược đành quay về bưng thuốc ra.
Ngôn Luật Kỷ uống một ngụm thì xong, hắn trả chén lại cho Lâm Dược, lãnh đạm nói cảm ơn sau đó xoay người đi về phòng.

Lâm Dược khó hiểu quay về phòng, nghĩ đến Ngôn tổng bỗng nhiên đối xử với cô vô cùng lạnh nhạt, nghĩ đến nát não cũng không tìm ra nguyên do.

"Lúc trước rõ ràng đối xử với mình khá tốt mà, sao bây giờ lại cự tuyệt người khác ngàn dặm không được đến gần? Chẵng lẽ phát hiện ra mình vẫn còn thích anh ấy?" Lâm Dược lẩm bẩm.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân là thế nào, Lâm Dược vẫn tiếp tục thực hiện theo kế hoạch cô vạch ra.

Mỗi ngày cô đều diện những bộ bikini khác nhau lượn qua lượn lại ở nơi mà bộ R&D tổ chức hoạt động nhóm.

Ngày thứ nhất là hoạt bát, ngày thứ hai là đáng yêu, ngày thứ ba là thục nữ, ngày thứ tư Lâm Dược mặc một thân váy dài in hoa.
"Bác sĩ Lâm, hôm nay không mặc áo tắm à?" Ngày nào thấy Lâm Dược đi ngang qua trợ lý Trương cũng chào hỏi.

"Hôm nay đi câu, không đi bơi nữa." Lâm dược cười cười nói.

"Đi câu à, ngày mai mọi người sẽ đi du thuyền ra biển câu cá, nếu không ngày mai cô cũng đi cùng chúng tôi?" Trợ lý Trương nói.

"Hôm nay tôi đi trước thử xem có khó không, ngày mai sẽ chỉ lại cho mọi người." Lâm Dược kín đáo liếc nhìn Ngôn Luật Kỷ thấy hắn vẫn không hề nhìn mình, cô có chút buồn bã tránh đi.

Đã là ngày thứ tư rồi, kế hoạch dụ dỗ bằng sắc đẹp của cô chẳng có tí tác dụng nào.
Lâm Dược đi đến nơi cho thuê ca nô, cô lấy cần câu và mồi câu, đi theo đoàn người lái ca nô rời khỏi bờ biển đến một khu vực cách bờ hơn 10km.

Trước khi đi, chủ cho thuê ca nô liên tục nhắc nhở mọi người, "Tối hôm nay sẽ có mưa nhỏ hoặc mưa vừa, mọi người nhớ quay về trước khi mặt trời lặn nhé."
Lâm Dược không để bụng gật gật đầu, nhiều nhất thì cô chỉ câu cá đến 2 hoặc 3 giờ chiều rồi sẽ quay về, nào có đợi đến khi mặt trời lặn làm gì.

Lái ca nô trên biển là một việc vô cùng dễ chịu, ca nô màu trắng, biển màu xanh, cô gái nhỏ mặc váy hoa, sóng vỗ vào mạn thuyền, hình ảnh vô cùng đẹp.

Nơi câu cá biển xanh ngắt, ánh nắng chiếu xuống sóng nước lóng lánh tạo nên bức tranh xinh đẹp làm cho con người loá mắt, Lâm Dược nhịn không được lấy di động ra chụp thật nhiều ảnh sau đó phát lên vòng bạn bè của mình, cô bắt đầu lôi kéo cừu hận.

Trò chuyện hơn một giờ với bạn trên Wechat, Lâm Dược mới bắt đầu thả cần câu vào biển lớn, chẳng qua câu cá là một việc vô cùng nhàm chán, Lâm Dược thấy chán bèn lấy di động ra một bên lướt weibo một bên câu cá.

Bởi vì ánh sáng mặt trời quá lớn, Lâm Dược không thể không kéo độ sáng của điện thoại lên mức cao nhất, lại phải dùng mũ che nắng che lại mới có thể gian nan lướt weibo.


"Nếu biết sớm như thế này thì mình đã mang theo một quyển sách rồi." Lâm Dược xem di động đến mức váng đầu hoa mắt không nhịn được phàn nàn.

Lâm Dược nhìn cần câu bị mình bỏ quên nãy giờ, cô kéo nó lên, quả nhiên mồi câu đã bị cá ăn hết.

Lâm Dược bĩu môi, mặc kệ thế nào hôm nay nhất định cô phải câu được một con cá.

Lâm Dược duy trì tư thế vừa câu cá vừa lướt weibo, mãi cho đến hai giờ chiều cô không câu được một con cá nào.

Những nhóm du khách bên cạnh hoặc ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, họ bắt đầu sôi nổi dọn dẹp để quay về bờ.

"Lâm tiểu thư." Ca nô bên cạnh Lâm Dược là một đôi tình nhân hô, "Bọn tôi phải quay về, cô cũng mau mau đi thôi, chỉ còn hai thuyền của chúng ta thôi đấy."
"À, được." Lâm Dược nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên phát hiện vừa rồi có hơn mười mấy chiếc thuyền bên cạnh giờ chỉ còn lại hai, vì thế cô nói, "Hai người về trước đi, tôi thu cầu câu rồi sẽ về ngay."
"Cô nhanh nhanh lên nhé." Đối phương nói xong câu đó, liền lái thuyền quay về.

Lâm Dược thu cần câu và mồi câu lại, đi vào định khởi động ca nô.

Lâm Dược nắm lấy dây của động cơ dùng sức kéo thật mạnh, kết quả chỉ nghe một tiếng cạch dứt gãy vang lên.

CMN!!!!
Sắc mặt Lâm Dược trắng bệch, cô nhìn sợi dây bị đứt trong tay không biết phải khởi động ca nô như thế nào, cả người ngây ra.

Đúng đúng, gọi điện thoại cầu cứu!
Lâm Dược lấy di động ra vừa mới mở khoá, kết quả di động tích tích hai tiếng sau đó tự động sập nguồn.

Hết pin a!!!
Lâm Dược nhìn mặt biển bao la, cô choáng váng, ai đến cứu cô với!!!
8 giờ tối.

Ngôn Luật Kỷ mặt lạnh lùng như cũ đi đến gõ cửa phòng Lâm Dược, tuy nhiên, mọi hôm cánh cửa vẫn luôn nhanh chóng mở ra hôm nay lại không có động tĩnh gì.

Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, dùng sức gõ gõ vài lần, vẫn như cũ không có người trả lời.

Ngôn Luật Kỷ quay lại phòng của mình, lấy di dộng gọi cho Lâm Dược, kết quả đối phương lại tắt máy.

Còn chưa về sao?
Ngôn Luật Kỷ cầm lấy di động đi đến phòng bếp của khách sạn tìm người phụ trách khu vực bếp.

"Tôi cũng đang cảm thấy rất kỳ lạ, buổi tối hôm nay Lâm tiểu thư không hề đến phòng bếp sắc thuốc." Người phụ trách bếp nói.

"Không hề đến?" Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc