GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI


Từ nhỏ Mạnh Hoài Trạch đã thấm nhuần sự dạy bảo về lễ phép, ngay cả nam nữ thân mật nhau một chút thôi cũng cảm thấy đã mất chừng mực, giờ nghe nói giữa đàn ông với nhau ở nhân thế cũng có rất nhiều chuyện tình cảm thì chàng có cảm giác như sét bên ngoài kia đang đánh thẳng vào đầu mình vậy, khiến chàng choáng váng đầu óc.
Mạnh Hoài Trạch lui về phía sau một bước, chống tay lên bàn, mặt đỏ bừng, yếu ớt nói:
"Đừng, đừng nói nữa."
Hai tên yêu quái đó cùng nhìn về phía chàng.
Trán Mạnh Hoài Trạch lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hơi tránh né, chàng không biết phải nên phản ứng như thế nào, qay người đi đến tủ đồ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đứng thở một hơi dài trước chiếc tủ tối om, chỉ cảm thấy tim mình xao động không ngừng.
Một lúc sau, chàng mới nhúc nhích, lấy một chiếc đệm sạch trong tủ ra, quay người dời chân nến trên bàn đi một chút, sau đó gấp đệm lại làm đôi trải lên nửa bên bàn còn lại.
Chàng cúi đầu, nửa gương mặt chàng ẩn đi chỗ ánh nến không soi đến được, nói với Tuyết Chiêu:
"Bên ngoài không biết mưa đến khi nào sẽ ngừng, đêm nay ngươi ngủ tạm ở đây đi."
Tuyết Chiêu giậm lên ghế vụng về trèo lên bàn, nhìn từ phía sau thấy cũng hơi ngốc nghếch đáng yêu.

Mạnh Hoài Trạch nhẹ lòng được một chút, kéo nó lên giúp.

Tuyết Chiêu đi đến chiếc đệm, khẽ giẫm lên, chiếc mũi tẹt khẽ hít.
"Ngươi tốt quá." – Tuyết Chiêu nhìn Mạnh Hoài Trạch cảm kích.


"Ta nói với ngươi chuyện này nhé, ngươi cũng mau chạy đi."
"Cái gì?" – Mạnh Hoài Trạch không hiểu.
"Gần đây núi Xuyên Cơ rất kỳ lạ, mọi người đều đang đồn nhau rằng dưới chân núi Xuyên Cơ có một tên yêu quái hùng mạnh, giờ hắn sắp thức giấc rồi, mọi người đều đang bắt đầu chạy khỏi núi Xuyên Cơ cả rồi."
Mạnh Hoài Trạch nhìn sang Ô Nhạc theo bản năng, Ô Nhạc lại như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đang dựa vào đầu giường bắt chéo chân thích thú nhìn viên ngọc vàng đang lơ lửng giữa không trung, nội đan của hắn không còn nữa, tạm thời không thể nào thỏa mãn được niềm vui thưởng thức nó, bèn biến ra một viên sáng tròn bằng yêu lực, quăng lên trên để nó tự bay.
"Có thật không?" – Mạnh Hoài Trạch chưa từng trải qua chuyện thế này, khó tránh khỏi sợ hãi, mặt trắng bệch nhìn Ô Nhạc.
"Núi...!núi Xuyên Cơ có yêu quái mạnh sao?"
Ô Nhạc hơi khép tay lại, ánh sáng đang lơ lửng trên không chui vào lòng bàn tay hắn rồi biến mất, vẻ mặt hắn tùy ý nói.
"Không có gì lạ."
"Ngươi biết từ lâu rồi sao?" – Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc nói.
"Linh khí của nhân giới ít ỏi, có lẽ sẽ tạo ra một số những linh vật nhỏ bé, nhưng rất khó nuôi thành yêu, cho dù tình cờ có chút yêu lực thì cũng rất yếu, sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng lớn.

Núi Xuyên Cơ chẳng qua chỉ là ngọn núi bình thường của nhân giới, mà yêu tinh trên đó lại sinh sôi không ít."
Ô Nhạc cười một tiếng, ánh mắt hơi lạnh lùng.
"Tất nhiên dưới núi có thứ gì đang chiếm giữ, hấp thụ linh khí để tu dưỡng, cố ý dẫn dụ nhiều linh khí tụ lại đây, những yêu tinh khác trên núi Xuyên Cơ nhận được cái lợi này nên đã hóa thành hình."
Bên ngoài cánh nửa lại có một tiếng sấm lớn, cơn mưa hối hả mang theo cả tiếng gió rít gào, ngọn lửa trên bàn hơi lay động, Tuyết Chiêu dường như cũng ngẩn người, nằm trên đệm không nhúc nhích, hai lỗ tai mềm oặt căng thẳng hơi dựng lên.
Mạnh Hoài Trạch lạnh sống lưng, không tự chủ run lên một cái.
Chàng hỏi Ô Nhạc: "Sao ngươi biết hắn sắp tỉnh rồi?"
"Mấy hôm nay ngoài đám tinh linh đó..." – Ô Nhạc nói.

"Tổng cộng có mười bảy yêu quái nhỏ đi ngang qua đây, chạy tán loạn ẩn trốn, chúng sinh ra ở đây, nếu trên núi có gì dị thường tự nhiên sẽ không ai rõ bằng chúng."
Con ngươi màu vàng nhạt hơi lóe sáng, thể hiện một sự vui vẻ, giống như rất mong đợi vậy:
"Chắc vì ta và con giun dài kia đánh nhau đã đánh thức hắn, cứ đợi đó đi."
Mạnh Hoài Trạch là một con người không thể nào cảm nhận được niềm vui ấy của hắn, chỉ cảm thấy lo lắng vô cùng:
"Đây...!đây rốt cuộc là yêu quái gì vậy?"
Ô Nhạc không trả lời nữa, thong thả nằm xuống giường nhắm mắt lại, trông có vẻ như chuẩn bị đi ngủ.
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người ngay tại chỗ thật lâu, Tuyết Chiêu khều khều tay áo chàng, Mạnh Hoài Trạch cúi đầu, đối mặt với gương mặt xấu xí đang ngẩng lên của Tuyết Chiêu.
"Ngươi cũng vì chuyện này mà chạy trốn sao?" – Mạnh Hoài Trạch thấp giọng nói.
Tuyết Chiêu gật đầu.
"Yêu quái này, lợi hại lắm sao?" – Mạnh Hoài Trạch lại hỏi.
Tuyết Chiêu vẫn gật đầu.

"Vậy..." – Mặt chàng trắng bệt, giọng nói mang theo sự run rẩy.
"Vậy vậy vậy vậy làm sao bây giờ?"
"Dọn dẹp đồ đạc, chạy thôi." – Tuyết Chiêu nghiêng đầu nói.
"Nhưng mà..." – Tay Mạnh Hoài Trạch siết chặt.
Nỗi lo lắng muôn phần thể hiện ngay trên gương mặt.

Một mình chàng không dính líu gì đến ai thì họa đến trước mắt chàng tất nhiên phải chạy, nhưng người khác trong làng thì sao? Nếu chàng đi nói với người dân trong làng rằng núi Xuyên Cơ có một tên yêu quái hung dữ sắp thức giấc, bảo mọi người nhanh chóng chạy thoát thân, đừng nói là có ai tin chàng hay không, không bị người ta bắt trói lại cho là đã trúng tà thì đã hay lắm rồi.

Tiếng mưa gió bên ngoài vẫn chưa dứt, Ô Nhạc nằm trên giường không có động tĩnh gì, Tuyết Chiêu nằm trên đệm ngủ mất rồi, tâm tư Mạnh Hoài Trạch rối loạn, chàng ngồi đó rất lâu.

Trong đầu vẫn rối ren không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tuyết Chiêu ngủ say sưa xoay mình một cái, lộ ra cái bụng nhăn nheo, Mạnh Hoài Trạch kéo chiếc chăn bị tuột xuống tán loạn bên cạnh đắp lên giúp nó.

Sau đó chàng thở dài một tiếng đứng dậy đi đến trước tủ, ôm ra một bộ chăn đệm, tự trải chỗ nằm ra cho mình ngay bên cạnh bàn.

Chàng thổi tắt nến, vừa định nằm xuống thì nghe thấy giọng của Ô Nhạc cách đó không xa:
"Lại đây."
"Thôi, thôi vậy." – Mạnh Hoài Trạch lắp bắp.
"Ta ngủ dưới đất là được."
Trước đó nghe Tuyết Chiêu đoán mò về mối quan hệ kinh thiên động địa kia, bây giờ chỉ muốn cách xa Ô Nhạc ra một chút.
Giọng nói Ô Nhạc nghiêm lại, nhắc lại một lần nữa:
"Lại đây."

Tia chớp chiếu sáng căn phòng, Mạnh Hoài Trạch nhìn thấy dải ánh sáng xanh xanh rồi biến mất ngay lập tức, xung quanh chìm vào bóng tối, bên ngoài lại lần nữa nổi lên tiếng sấm gầm.
Chàng ngồi dưới đất, trái tim nặng trĩu vô cùng, thế mà lại có chút khát vọng với yêu cầu của Ô Nhạc.
Một lúc sau, Mạnh Hoài Trạch nhẹ nhàng đứng dậy sờ s0ạng đi đến bên giường, chàng vừa hơi cong mình xuống, cánh tay của Ô Nhạc đã đưa đến, lôi mạnh Mạnh Hoài Trạch lên giường, không hề khách sáo đè lên ôm lấy cả vào lòng.

Một loạt động tác lưu loát cực kỳ, rõ ràng là đã thành thói quen.
Trong lòng đã có "thứ" quen thuộc, tâm trạng Ô Nhạc tốt lên rất nhiều, khẽ cười nói:
"Sợ sao?"
Mạnh Hoài Trạch trọng mặt mũi thì thầm:
"Ai sợ chứ?"
"Được rồi."
Cánh tay Ô Nhạc siết chặt lại, vùi đầu vào hõm cổ của Mạnh Hoài Trạch, phụt cười nói:
"Một tên yêu quái chỉ biết trốn dưới đáy núi mà thôi, sợ đến nông nỗi này sao?"
Mạnh Hoài Trạch còn muốn nói gì đó thì Ô Nhạc đã ngắt lời:
"Ngậm miệng lại, ngủ đi."
Tên yêu quái thối tha này! Mạnh Hoài Trạch bực bội nghĩ, thế nhưng được cánh tay khỏe mạnh ấy ôm lấy, nơi tiếp xúc với Ô Nhạc đang lan tỏa hơi ấm, nỗi lo sợ bất an trong lòng chàng dường như cũng đã được an ủi, vơi đi hơn phân nửa.
Mưa bên ngoài kia vẫn luôn đang oanh tạc, Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc một lúc, rồi cũng nhắm mắt lại..


Bình luận

Truyện đang đọc