GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI


Hô Lao chính là cái thiệt lớn nhất mà Ô Nhạc phải chịu mấy trăm năm qua.
Từ nhỏ Ô Nhạc cũng không phải dạng hiền lành gì, suốt ngày gây chuyện rắc rối, cũng chẳng cần biết mình đánh lại hay không, không phục ai cả, thấy không vui là đánh, kết thù kết oán không hề ít.

Nhưng cũng nhờ yêu lực của hắn ưu việt, đánh với rất nhiều đại yêu khác cũng có thể hòa được, thậm chí còn trên cơ, cũng chưa từng bị đè đầu xuống đất dạy dỗ cách làm yêu quái, thuận buồm xuôi gió mà trở thành một tên ác bá trứ danh trên núi Cửu Di.

Mãi đến khi hắn hai trăm tuổi - tuổi trưởng thành thì càng ghê gớm hơn nữa, hắn xem thường sức chiến đấu của những tiểu yêu kia từ lâu, chỉ chọn ra những đại yêu núi Cửu Di mà đánh.

Không gian núi Cửu Di rộng lớn, yêu quái ở đó nhiều vô số kể, yêu quái hung ác chiếm giữ một xó xưng vương xưng bá cũng không ít, nên Ô Nhạc lần lượt đánh từng kẻ một.

Cũng không đến nỗi kẻ nào cũng giết, có một số tên run cầm cập van xin hắn tha cho một mạng đảm bảo không bao giờ tái phạm nữa, Ô Nhạc liền không lấy mạng chúng nữa.

Gặp khổng tước tinh thì vặt vài sợi lông đuôi, gặp thỏ tinh thì cướp vài củ cà rốt, gặp hồ ly tinh thì ép người ta hiến đuôi ra làm thảm lông hồ ly cho hắn.

Còn về những kẻ tàn ác cùng cực kia thì hắn xuống tay không bao giờ lưu tình, chém giết không ít.
Hô Lao là một trong những tên mạnh nhất trong đám yêu quái này, gã chiếm giữ vực Đông, tu vi cao cường, nhiều tiểu yêu không dám phản kháng tạo điều kiện gã sai khiến.

Mặc dù ngoài vực Đông của núi Cửu Di ra cũng còn rất nhiều đại yêu khác, hoặc là có thể đánh hòa với Hô Lao, nhưng trước giờ ở yêu giới thì kẻ mạnh làm tôn, không làm phiền đến nhau.

Những tên đại yêu không làm điều ác khác nếu chưa động đến họ thì sẽ cực ít quản đến chuyện ngoài thân, chỉ có kẻ thích đánh nhau lại còn trẻ tuổi sung sức đến mức không biết trời cao đất dày như Ô Nhạc đây là một ngoại lệ.


Hắn và Hô Lao giao đấu với nhau từ đỉnh núi Cửu Di đến tận sông Ô Vũ, dù gì Ô Nhạc cũng chỉ vừa trưởng thành, ngay cả dáng vẻ hóa thành người của hắn vẫn còn sự trẻ con chưa vơi đi hết, yêu lực có cường hãn cách mấy đi nữa thì đánh nhau với loại đại yêu ngàn năm như Hô Lao này cũng rất tốn sức.
Lại thêm cả yêu giới quá lớn, vùng ven ở khắp nơi yêu giới đều là những mảnh đất hoang vu cằn cỗi, không khói lửa người ở, biến hóa khôn lường, nguy hiểm rình rập khắp nơi, cực ít có yêu quái nào đi đến những nơi thế này, thậm chí có thể gọi nó là vùng đất chết.

Sông Ô Vũ nằm ở biên giới phía đông của yêu giới, phía trên mặt sông thường có sương, tối tới mức không thấy được chút ánh sáng, trước đó Ô Nhạc lại cực ít rời khỏi núi Cửu Di, lại càng chưa từng đến sông Ô Vũ, những nơi thế này rất lạ lẫm, ở trong đó chẳng chiếm được chút ưu thế nào.
Hắn và Hô Lao giao tranh với nhau hơn một tháng, đều bị thương nặng, cuối cùng yêu lực của Ô Nhạc không bằng, khi hắn tàn nhẫn khảm mạnh vuốt vào ngực Hô Lao thì cũng là lúc Hô Lao đâm xuyên vuốt vào lồ ng ngực hắn, máu bay đầy trời, bóp nát nội đan của hắn.
Ầm!
Núi Xuyên Cơ vang lên một tiếng động cực lớn, theo sau đó là tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, cả ngọn núi rung chuyển không ngừng, trong cảnh đêm mênh mông, một con sói đen to lớn và một con bạch hổ đang đứng hướng vào nhau, giương cung bạt kiếm.
Ô Nhạc ra tay trước, lông sói đen tuyền lạnh lẽo trong đêm giống như những cây châm đen phát sáng, hắn nhảy vọt lên xông thẳng về phía Hô Lao, Hô Lao cũng gầm lên một tiếng rồi tiếp chiêu, phút chốc yêu lực màu tím sẫm và màu vàng kim lao vào nhau giao đấu, xé toạc màn đêm, cả vùng núi Xuyên Cơ đang rung động, còn tất cả những muôn thú khác đều lặng ngắt như tờ.

Trong lúc giao tranh, Hô Lao không cảm nhận được sự tồn tại của nội đan Ô Nhạc, gã cười nham hiểm nói:
"Thế mà ngươi vẫn sống tiếp được sao, không biết mùi vị bị bóp nát nội đan như thế nào nhỉ?"
Chuyện cũ bị lật lại, đôi con ngươi của Ô Nhạc rực cháy ánh kim, hắn lạnh lùng cười đáp:
"Không thì ngươi cũng thử xem?"
Thế công của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, bạch hổ không tránh kịp, đập vào đỉnh núi, đất đá trên núi đổ nghiêng xuống, lần công kích này đối với yêu quái mà nói không có quá nhiều sát thương, Hô Lao đứng dậy sau đó rất nhanh.

Lắc mình rũ bùn đất trên người đi, yêu khí màu tím sẫm quấn quanh người càng nên nồng đậm, đôi mắt tím u ám như đèn đêm, hung tợn trừng mắt nhìn Ô Nhạc:
"Không có nội đan, chỉ với yêu lực của ngươi mà muốn giết ta sao?"
Yêu khí tím sẫm xông về phía Ô Nhạc, Ô Nhạc phất tay xua đi, Hô Lao vồ thẳng về phía Ô Nhạc cùng với yêu lực hung hãn, Ô Nhạc phản ứng cực nhanh tránh đi ngay lập tức, thoát được một ải.

Vuốt hổ trắng vồ lên lưng hắn, cào rách một đường thật dài, máu tươi tuôn xối xả.


Ô Nhạc đáp xuống đất, hắn lau máu bên khóe miệng, ánh mắt hưng phấn lên rõ rệt, còn chẳng thèm nhìn vết thương sau lưng của mình đã tiếp tục tấn công về phía Hô Lao.

Trong trận đại chiến năm đó Hô Lao cũng bị trọng thương, dưỡng thương ở núi Xuyên Cơ mấy trăm năm vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Mặc dù yêu lực nhất thời hùng mạnh, nhưng nếu duy trì thời gian dài thì cũng khó tránh khỏi lộ vẻ mỏi mệt, nhưng Ô Nhạc lại càng đánh khí thế càng hăng.

Đôi đồng tử ánh kim sắc bén nghiêm nghị, toàn thân đều là máu mà động tác lại không hề có chút thoái lui, hệt như không cần tính mạng vậy.
Khi trời sắp sáng, mấy ngọn núi đã trở thành một đống hỗn độn.

Bạch hổ ngã mạnh xuống đất, nên nền lông trắng đều là vết thương, Ô Nhạc bay lơ lửng trên không nhìn xuống, ngạo mạn nhìn nhắn chằm chằm.

Sau đó bay thẳng xuống dưới, động tác của Hô Lao cũng rất nhanh, tránh đi ngay lập tức.

Màu tím sẫm tụ lại bao trùm lấy Ô Nhạc triệt để, khi Ô Nhạc đánh tan yêu khí đi thì con bạch hổ ấy đã biến mất.
Ô Nhạc định đuổi theo, nhưng khi cất vài bước lại hơi loạng choạng mà ngừng lại, hắn hóa thành hình người, áo bào màu đen dính đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn đưa tay ấn lên ngực, đó là nơi vốn phải nằm của nội đan, đáng tiếc nay lại trống rỗng, không có nội đan cung dưỡng, yêu lực của hắn gần như cạn kiệt, toàn thân đều thấy thiếu thốn vô cùng, mỗi một đốt xương đều như đang kêu gào vô ích.

Ô Nhạc chao đảo một bước rồi ngay sau đó liền ổn định đứng thẳng người dậy, hắn buông bàn tay đang ấn trên ngực xuống, chậm rãi lau đi máu trên mặt, nhìn về hướng bỏ chạy của Hô Lao, không giấu đi được sát khí sục sôi trên người mình.


Xuống núi Xuyên Cơ, Ô Nhạc không đi cửa chính mà là leo lên tường nhảy xuống, mưa đã dứt, sân nhà vẫn đầy bùn lầy.

Hắn còn chưa thi triển yêu lực thì đã giẫm chân lên bùn, hắn chán ghét cúi đầu xuống nhìn, khi ngẩng đầu lên lại thì biểu cảm bỗng cứng đờ.
Tuyết Chiêu và A Phi chen chúc nhau dưới đất, đang nằm cuộn lại trên đệm ngủ rất ngon.

A Phi đắp một cánh lên thân mình, Tuyết Chiêu nằm xòe hết cả bốn chân ra, nằm áp sát vào người A Phi, ngủ ửng hồng cả toàn thân.

Mạnh Hoài Trạch tựa đầu lên cột hành lang, nhắm mắt lại ngủ, vạt áo đang đang rũ xuống dưới thềm, bị nước mưa tích tụ lại làm ướt một mảng.

Ô Nhạc cất bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hoài Trạch, ôm lấy chàng một cách thành thục, dụi đầu vào lòng Mạnh Hoài Trạch.

Năng lượng quen thuộc từ nội đan cuốn đến, cuối cùng Ô Nhạc cũng cảm thấy dễ chịu được một chút, hắn thích ý nhắm mắt lại.
Vốn dĩ Mạnh Hoài Trạch đã ngủ không yên ổn, hàng mi khẽ lay động, chàng mở mắt ra, ban đầu chàng hơi mơ màng, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh.

Chàng nắm lấy cánh tay Ô Nhạc đang vùi đầu trong lòng mình, kinh ngạc vui mừng nói:
"Ngươi..."
"Suỵt." – Ô Nhạc đưa tay lên che miệng chàng.
Mạnh Hoài Trạch liếc mắt về phía Tuyết Chiêu và A Phi bên cạnh, hiểu ý ngậm miệng lại ngay, nhưng đuôi mắt lại không giấu được vẻ vui mừng, Ô Nhạc ôm lấy chàng không chịu nhúc nhích nữa, Mạnh Hoài Trạch cười khẽ nói:
"Sao thế?"
Năng lương nội đan quen thuộc trộn lẫn với sự ấm áp nhè nhẹ trên người Mạnh Hoài Trạch phủ lấy Ô Nhạc, hắn lầm bầm:
"Mệt rồi, nghỉ một chút."
Mạnh Hoài Trạch muốn hỏi hắn tên đại yêu trên núi Xuyên Cơ kia thế nào rồi, nhưng lúc này lại thấy hắn giống như đang làm nũng, trái tim chàng liền mềm nhũn, thế nên chàng cũng chẳng hỏi gì nữa.

Chiều theo Ô Nhạc để hắn ôm thỏa thích, chàng luồn một tay xuống ôm lại, vỗ vỗ lên lưng hắn.


Chàng vỗ vài cái, bỗng dưng ngừng động tác lại, sửng sốt nhìn ngón tay mình, trên đó đều là máu tươi.
"Ngươi..." – Ngón tay Mạnh Hoài Trạch run lên, Ô Nhạc mặc đồ đen, những vết máu ấy che lấp bởi màu đen không nhìn rõ được, nhìn kỹ thì mới phát giác ra rất nhiều nơi đều đen sẫm hơn bởi vết máu.

Sắc mặt của Mạnh Hoài Trạch biến đổi:
"Ngươi bị thương rồi sao?"
Yêu lực của Ô Nhạc đã cạn kiệt, buồn ngủ vô cùng, lúc này chỉ muốn ôm chàng ngủ một giấc, hắn nói lẩm bẩm:
"Đừng ồn."
Mạnh Hoài Trạch cuống cuồng lo lắng, hoảng loạn muốn đẩy Ô Nhạc ra, nhưng lại không dám khiến động tác trở nên quá mạnh:
"Dậy trước đã, ta tìm thuốc băng bó cho ngươi một chút.
Chàng vừa nói vừa ngồi dậy, còn chưa kịp đứng hẳn dậy thì đã bị Ô Nhạc bực bội tóm lấy vác lên vai, vài bước thẳng vào trong nhà dập cửa đóng lại.
Ô Nhạc đè Mạnh Hoài Trạch lên chiếc giường quen thuộc, ôm cả người chàng vào lòng giống như mọi khi, giống ôm nội đan của chính hắn vậy, giờ tâm hắn mới thỏa mãn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ bù.
Thật sự hắn đã mệt mỏi buồn ngủ vô cùng, cất lời nói chuyện còn có chút giọng mũi:
"Không nghiêm trọng, ngủ một giấc là được rồi."
Vừa rồi khi Mạnh Hoài Trạch chợt nhìn thấy Ô Nhạc bị thương, chàng hoảng đến mức hơi mất đi lý trí, lòng cũng biết rõ những y thuật của chàng chẳng có chút tác dụng nào với Ô Nhạc.

Chàng thôi không giãy giụa nữa, qua một lúc sau Ô Nhạc mới nhắm mắt lại hít thở đều đều, ngủ rồi.

Mạnh Hoài Trạch im lặng nhìn hắn một lát, sau đó quay người lại mặt đối mặt với Ô Nhạc.

Chàng đưa tay khẽ ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Ô Nhạc.
Con sói này không thay rửa gì đã lên giường, mùi máu hòa vào khí ấm của hơi thở bốc lên, mà Mạnh Hoài Trạch lại không hề nhúc nhích, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng tim đập của Ô Nhạc..


Bình luận

Truyện đang đọc