GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI


Trên đường về nhà, Ô Nhạc đi phía trước chẳng ngoảnh đầu, Mạnh Hoài Trạch đi nhanh ngay phía sau, nhìn đứa bé phía trước thầm nghĩ, người thì nhỏ mà sao lại đi nhanh đến vậy, nhưng cũng không biết vì sao trong lòng chàng cứ thấy hơi chột dạ.
"Này." – Mạnh Hoài Trạch hắng giọng, gọi với tới.
"Ngươi đi nhanh thế làm gì chứ?"
Đứa trẻ phía trước bỗng nhiên dừng bước, Mạnh Hoài Trạch giật mình cũng đứng lại tại chỗ theo.
Ô Nhạc quay đầu lại, quả nhiên vẻ mặt rất bực mình, trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch bị hắn nhìn như thế lại càng chột dạ hơn nữa, thấp giọng giải thích:
"Ta biết bỏ qua cho những người đó không đủ khiến ngươi xả giận, nhưng cho dù họ có làm sai cũng đâu đến mức tán tận lương tâm lấy mạng họ như vậy..."
Đứa trẻ vẫn tức giận, dưới ánh nắng hoàng hôn sắp chuyển tối, làn da hắn như một miếng ngọc thượng phẩm, cả hàng mi cũng như phủ một lớp ánh sáng vàng kim, lông mày đẹp nhưng lại đang cau lại mất kiên nhẫn.
"Ai cần ngươi giúp ta?" – Ô Nhạc nói.
Câu hỏi khiến Mạnh Hoài Trạch sững người.
Ô Nhạc kiêu căng nói:
"Vài tên rác rưởi mà thôi, ngươi cho rằng họ hại được ta sao?"
Giờ Mạnh Hoài Trạch mới biết hắn đang bực chuyện gì, vừa lén trách tên yêu quái này tâm tư khó đoán vừa vội vàng giải thích:
"Ta không có ý đó, chỉ là lúc đó nhìn thấy nên không kịp nghĩ nhiều liền chạy qua rồi, là do ta lúc đó nóng vội quá nên đường đột."
Chàng nhìn vẻ mặt của Ô Nhạc:

"Ta cũng không xem thường ngươi, không phải ta sợ họ làm hại ngươi, mà là sợ ngươi làm họ bị thương..."
Chẳng biết Ô Nhạc vừa ý hay không vừa ý, lại quay lưng đi về phía trước.
Mạnh Hoài Trạch chỉ có thể đi theo phía sau, kết quả là chẳng đi được mấy bước, thì một luồn ánh sáng vàng kim bao trùm lấy đứa trẻ đang đi một cách kiêu căng phách lối phía trước lại, màu đen kia càng lúc càng thu nhỏ, cuối cùng là thu lại thành một khối nhỏ nhỏ dưới đất, giống như bị xì hơi.
"Sao, sao thế!" – Mạnh Hoài Trạch hết hồn muốn nhảy thót lên.
Đứa trẻ trước mặt biến mất rồi, một con sói nhỏ đang đứng không xa nhìn chàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Mạnh Hoài Trạch vuốt ngực giữ bình tĩnh, hỏi hắn:
"Sao tự dưng ngươi biến về nguyên hình thế?"
Lời vừa dứt, sói con trước mắt lại như thẹn quá thành giận, hùng hổ quay người đi về phía trước, bóng lưng trông thấy được đang tức giận bừng bừng, mà bốn chân lại bước nhẹ như không.
Giờ Mạnh Hoài Trạch mới chợt hiểu ra rằng hóa ra là vì yêu lực không đủ nên tên yếu quái này không duy trì được trạng thái hình người nữa...
Chàng hơi buồn cười nhưng lại không dám cười, chứ nếu không chọc tức đến tên yêu quái đó thì không biết lại có thêm phiền phức gì nữa, nên đành tạo ra vẻ mặt chẳng có gì xảy ra rồi đuổi theo phía trước, ngồi xổm xuống bế sói con lên.
Ô Nhạc phẫn nộ phản kháng:
"Làm gì đấy!"
Mạnh Hoài Trạch vuốt lên bộ lông óng mượt trên lưng hắn, cười khẽ nói:
"Đi, về nhà thôi."
Yêu lực Ô Nhạc để dành ấy đã dùng sắp cạn rồi, vùng vẫy vài cái rồi yên tâm thoải mái nằm trong lòng Mạnh Hoài Trạch, nhắm mắt lại hồi phục yêu lực.
Thế nhưng mũi lại ngửi được một mùi máu tanh nhè nhẹ quanh quẩn, lòng Ô Nhạc hơi phiền loạn, lại chẳng biết mùi này từ đâu ra.
Một bên Mạnh Hoài Trạch xách thịt, một tay ôm Ô Nhạc, bước nhẹ nhàng đẩy cổng sân ra.

Ánh vàng của chiều tà tô lên cửa gỗ, hàng rào, trên mặt sân, trên chiếc lá xanh của cây hải đường, lúc Mạnh Hoài Trạch đẩy cửa vào, nó cũng phủ lên mu bàn tay chàng một lớp nắng, tạo nên một tia ấm áp thật quý giá.
Trước đó khi còn ở chợ, chàng đứng từ xa nhìn thấy mấy tên lưu manh vây lấy Ô Nhạc, trong lòng lo lắng nên lúc chạy đi không nhìn dưới chân, bị vấp đá té ngã, lòng bàn tay bị ma sát chảy máu.

Khi đó cơ bản Mạnh Hoài Trạch chẳng hề để ý đến, giờ về đến nhà, lát nữa chàng còn phải đi vào bếp hầm thịt cho sói con kia, nên định băng bó vết thương lại để tiện làm việc.
Chàng vừa băng bó xong, Ô Nhạc đã nhảy xuống giường, linh hoạt nhảy lên chiếc bàn trước mặt Mạnh Hoài Trạch, không hề khách khí vỗ chân lên vết thương chàng.
Mạnh Hoài Trạch đau đớn kêu lên, rút tay lại giữ lấy nó, gào:
"Ngươi làm gì vậy!"
Ô Nhạc "xùy" một tiếng nói:
"Con người yếu ớt thật đấy."
"Phải đấy!" – Mạnh Hoài Trạch đau đổ mồ hôi, tức giận nói.

"Sao bằng được yêu quái như ngươi!"
Mắt Ô Nhạc vừa nghiêm lại Mạnh Hoài Trạch rén ngay, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xuống giả vờ như đang chăm chú nhìn vết thương của mình.
Ô Nhạc quay đầu bỏ đi, chẳng biết hắn đến vỗ một cái này ngoài khiến người ta bực mình ra còn có tác dụng gì khác.

Bỗng Mạnh Hoài Trạch gọi hắn lại:
"Này!"
Ô Nhạc quay đầu lại, Mạnh Hoài Trạch lấy một con sói nhỏ được đan bằng rơm mua ở gian hàng từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, hơi bực mình nói:
"Cho ngươi đấy."
Ô Nhạc khều vài cái, giống như chẳng có hứng thú gì:
"Xấu chết đi được."
Mạnh Hoài Trạch tức gần chết, tên yêu quái trước mặt này hoàn toàn không biết điều gì cả, bàn tay lành lặn dưới bàn kia của chàng vò thành nắm đấm, trong lòng thầm khuyên mình vài câu phải thật bình tĩnh, bình tĩnh.
Dù sao thì bây giờ tính mạng của chàng vẫn đang nằm trong tay con sói thối tha này, đang là lúc chàng phải lấy lòng hắn.
Mạnh Hoài Trạch ép mình phải nặn ra một nụ cười:
"Lúc nãy ta thấy ở gian hàng, trông thấy khá giống ngươi nên mua rồi, nếu ngươi không thích thì có thể..."
"Cứ vậy đi." – Chàng còn chưa nói xong thì đã bị Ô Nhạc ngắt lời.
Nhịn! Nụ cười trên gương mặt của Mạnh Hoài Trạch càng lấy lòng, đôi mắt cong tít cả lên:
"Những món đồ chơi như thế này ở nhân gian nhiều lắm, sau này ta có thể từ từ tìm về cho ngươi."
Cái chân đang chơi đùa sói rơm của Ô Nhạc bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch không chịu được cái nhìn chăm chú của tên yêu quái này, cố cầm cự lắm mới không sợ hãi bỏ chạy, cười nịnh nói tiếp:
"Nên ngươi...!có thể khoan hãy giết ta không..."

Ô Nhạc nhìn chàng không đáp.
Mạnh Hoài Trạch không cười tiếp được nữa, hỏi dò:
"Thế này là...!đồng ý rồi sao?"
"Ngươi đừng cười như thế." – Cuối cùng Ô Nhạc cũng lên tiếng, trong lời nói đều là sự ghét bỏ.
"Rất xấu."
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người, sau đó là đỏ mặt lúng túng, thêm vài phần tức giận không khống chế được.

"Ừm." – Ô Nhạc nói.
"Thế này tốt hơn nhiều rồi."
Mạnh Hoài Trạch siết chặt nắm đấm, nhìn một lúc đâu mà vẫn không chịu được, đứng phắt dậy vung tay áo bỏ đi.
Chàng đứng trong sân cho gió đêm thổi một lúc lâu mới dần dần xả được cục tức trong lồ ng ngực mình.

Tại sao trên đời này lại có một tên yêu quái gợi đòn đến vậy chứ!
Mạnh Hoài Trạch đối diện với màn đêm phía xa uất giận nghĩ.
Rốt cuộc là kiếp trước chàng đã tạo bao nhiêu nghiệp mà lại khiến chàng gặp phải tên yêu quái này chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc