GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI


Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Mưa rơi liên tục ba ngày.

Ban đêm, khi Tuyết Chiêu đang ngủ ngon lành trên chiếc đệm nằm trong góc.

Trước đó thấy nó bò lên bàn hơi khó khăn nên Mạnh Hoài Trạch bèn lấy đệm trên giường xuống, dọn cho nó một cái "tổ" bên góc tường.

Tuyết Chiêu lăn lộn vài vòng trên đó, thích thú vô cùng, mấy hôm nay cứ không có việc gì là lại nằm ở đó, móc một đóa hoa trong bụng ra ngắm, một lúc sau lại đặt nó trở vào, đổi sang đóa khác ngắm tiếp, chơi một mình vậy thôi mà cũng mải mê quên cả trời đất.

Ô Nhạc bên cạnh cũng ngủ say sưa, chỉ có một mình Mạnh Hoài Trạch đang mở mắt, nghe tiếng mưa bên ngoài khung cửa, khẽ nắm lấy cánh tay đang ôm chàng của Ô Nhạc, nghe tiếng mưa được một lúc, chàng quay đầu lại nhìn Ô Nhạc.
Ô Nhạc chưa mở mắt, khẽ càu nhàu không rõ ràng:
"Sao thế?"
"Trời vẫn đang mưa." – Mạnh Hoài Trạch đáp.
"Ta phải đi gian phòng phía tây xem thế nào, bên đó thường hay bị dột, sáng ta quên xem mất rồi, không lại ướt hết thảo dược ở đó mất."
Ô Nhạc hơi không chịu, bàn tay đang nắm lấy cánh tay ấy của Mạnh Hoài Trạch hơi tăng sức, thấy Ô Nhạc không từ chối bèn giở cánh tay ấy của hắn lên luôn, giờ Ô Nhạc mới chịu buông chàng ra.
Mạnh Hoài Trạch xuống giường, đi sang gian phòng phía tây kiểm tra qua một lượt, thu dọn thảo dược ở đó vào đúng chỗ, đóng cửa lại rồi lần nữa đi ra khỏi phòng.

Chàng không về phòng ngay mà là đi vài bước ra lan can đứng ở đó, chàng cau mày lại nhìn mưa trong sân.

Sắc đen bao trùm nặng nề, trong tiếng mưa rì rào, chỉ còn lại chiếc bóng đen của gốc hải đường bên cạnh bàn đá đang đung đưa.

Mạnh Hoài Trạch đặt đèn xuống bên cạnh, ngồi lên lan can.


Chàng ngồi hơi nghiêng về phía bên ngoài, thỉnh thoảng có vài tia mưa bị gió thổi xuyên vào trong hành lang, cái lạnh mang đến bên gương mặt chàng.

Nhưng Mạnh Hoài Trạch không hề chú ý, thậm chỉ còn muốn biết nhiều hơn nữa.

Mấy ngày nay mưa mãi không dứt, Mạnh Hoài Trạch chỉ đi khám bệnh trong thôn hai lần, còn mấy lúc khác đều là ngồi trên lan can như thế này, nhìn ra núi Xuyên Cơ ở phía xa trong màn mưa.

Đã sớm nhìn quen dáng vẻ của núi non từ trước, giờ nhìn thêm nữa, mặc dù dáng vẻ nó vẫn thế, nhưng hình như đã thêm vào rất nhiều điềm không hay.

Từ khi Ô Nhạc nói có thể giết tên yêu quái đó giúp cho, Tuyết Chiêu như đã gỡ bỏ được hết nỗi lòng nặng nề, chưa thấy rầu rĩ lại thêm một lần nào.

Mà từ đầu đến cuối Mạnh Hoài Trạch không thể nào vui được, chàng không biết cảm giác trong tim mình là gì, giống như có một tảng đá bị rơi xuống, không phải quá nặng, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn đang rơi như vậy, khiến người ta không thể nào lơ là.

Chàng đang mơ màng, Trong tầm mắt có một vật gì đó ở bên tường nháy lên, Mạnh Hoài Trạch hơi ngẩn ra sau đó nhìn về phía vách tường ấy một cách kỳ lạ, bóng đêm trong màn mưa, chàng không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi không.

Một lúc lâu sau không có động đậy gì thêm nữa, Mạnh Hoài Trạch đang nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi thì nhìn thấy trên tường chầm chậm nhú lên cái sừng nhỏ màu hồng.
Mạnh Hoài Trạch vô thức ngồi thẳng dậy, nín thở tập trung, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ thấy thứ màu hồng ấy càng lúc lộ càng rõ, sau đó nó lộn từ trên tường xuống "uỵch" một tiếng, rơi vào đám cỏ bên cạnh vách tường trong sân.

Vì mấy hôm nay mưa quá nhiều nên Mạnh Hoài Trạch lo lắng thảo dược khác trong sân sẽ bị úng nước mưa, nên ban ngày chàng bèn xin Ô Nhạc thi triển yêu lực để bảo vệ thảo dược.

Ban đầu Ô Nhạc không chịu, yêu lực của hắn là để đánh nhau, ẻo lả bảo vệ bông hoa ấy đã đành, còn phải bảo vệ thêm đám thuốc nhỏ bé này thì thành ra cái gì nữa chứ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn bã rầu rĩ của Mạnh Hoài Trạch, cuối cùng hắn vẫn thi triển yêu lực tạo nên một lớp chắn ở phía trên để bảo vệ cho thảm thảo dược ấy.

Bụi thảo dược ấy lắc lư sột soạt vài cái, "thứ" rơi từ trên đầu tường xuống ấy bò ra ngoài, đi nghênh ngang vào trong sân, thong thả đi dạo trước mặt Mạnh Hoài Trạch một lúc lâu.


Sau đó lại đường hoàng đi thẳng vào hiên nhà, ngồi xuống ngọn nến chưa tàn sát bên cạnh Mạnh Hoài Trạch.

Mạnh Hoài Trạch khiếp sợ nhìn "viên" hồng bên cạnh ấy, giống như một quả cầu tròn vo, không có mũi cũng không có miệng, sau khi ngồi xuống, dường như cũng không có tứ chi, sau đó ngay lúc Mạnh Hoài Trạch còn đang kinh hãi, phần phía trước của "viên" hồng ấy bị nứt ra, hóa ra là cơ thể nó được bao bọc lại bởi đôi cánh.

Đến khi dáng vẻ yêu quái được lộ ra, Mạnh Hoài Trạch không khỏi hít sâu một hơi.

Màu sắc đôi cánh của con yêu quái này vẫn được tính là đẹp, nhưng dáng vẻ lại còn xấu hơn cả Tuyết Chiêu.

Giống như phát hiện ra động tĩnh của Mạnh Hoài Trạch, yêu quái ấy bỗng dừng động tác lại, ánh mắt vốn đang nhìn ngọn nến ấy di chuyển lên, dừng lại ngay trên gương mặt của Mạnh Hoài Trạch, đôi mắt bé như hạt đậu tràn đầy thắc mắc.
Mạnh Hoài Trạch cũng đờ đẫn nhìn nó.

Người và yêu nhìn nhau một lúc, con yêu quái đó "a" lên một tiếng sau đó lăn ra xa nhanh như chớp.
Một lát sau, một âm thanh sợ hãi vang lên:
"Ngươi thấy được ta sao?"
Tuy nhiên Mạnh Hoài Trạch lại cau mày lại, chàng nhận ra trên vũng nước đọng mà chỗ ban đầu yêu quái này đã ngồi có dính một vệt máu.
"Ngươi bị thương sao?"
Yêu quái ấy không lên tiếng, né xa chàng ra, nhìn chàng cảnh giác.
Mạnh Hoài Trạch thử đưa tay về phía nó, khẽ nói:
"Ngươi đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi thôi."
Một lúc sau, đôi cánh của yêu quái đó khẽ nhúc nhích, buông xuống cảnh giác, hơi chần chờ đi về phía Mạnh Hoài Trạch, khi còn cách một đoạn nữa nó bèn ngừng lại luôn không dám đến gần thêm nữa.


Mạnh Hoài Trạch không miễn cưỡng nó, cầm nến lên đứng dậy đẩy cửa phòng ra, đi vào trong vài bước sau đó nhìn tiểu yêu sau lưng nói:
"Vào đi, ta băng bó giúp ngươi, sau đó ngươi muốn đi đâu thì đi."
Tiểu yêu đó lại rung cánh, viền đôi cánh hồng lộ ra một vết thương, bị nước mưa thấm ướt đẫm, vết máu vẫn còn đang loang ra.
Mạnh Hoài Trạch kiên nhẫn đợi một lúc, cuối cùng yêu quái đó cũng cất bước đi về phía chàng.
Thò một chân vào trong ngưỡng cửa, tiểu yêu ấy lại "a" lên một tiếng, đứng im re.

Khiếp sợ nhìn vào trong nhà, rồi lập tức quay người bỏ chạy.

Khi nhảy đến hiên nhà thì có vẻ như đụng trúng phải một bức chắn gì đó, "bịch" một tiếng, bị dội ngược trở lại, lăn quay trở về bên chân của Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Ô Nhạc bước ra từ trong phòng, Tuyết Chiêu trong góc nhà xoa mắt cũng bị làm cho tỉnh giấc.
Tiểu Yêu màu hồng choáng váng nằm sóng soài dưới dất, không dám nhúc nhích.
Mạnh Hoài Trạch vội vàng ngồi xổm xuống an ủi nói:
"Ngươi đừng sợ, hắn cũng sẽ không hại ngươi đâu."
Nó ngẩng đầu nhìn Ô Nhạc, Ô Nhạc bực mình hừ một tiếng, thu hết yêu lực tàn phá xung quanh về.

Tiểu Yêu hồng mới run rẩy nhìn lên, Mạnh Hoài Trạch nghe thấy Tuyết Chiêu ở phía sau cũng hít ngược một hơi.

Yêu quái này vốn đã bị thương, lúc nãy bị đụng một cái không hề nhẹ, toàn thân run rẩy một cách đáng thương, Mạnh Hoài Trạch đưa tay ra định bế nó lên, bỗng Ô Nhạc nói:
"Đừng chạm vào nó."
Mạnh Hoài Trạch dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Ô Nhạc đầy kỳ lạ, hỏi:
"Sao thế?"
Ô Nhạc ngồi xổm xuống nhìn vết thương của tiểu yêu hồng ấy, vết thương ấy đang tỏa ra một làn sương màu đen tím quỷ dị nhàn nhạt.

Ô Nhạc vươn tay ra, ánh sáng màu vàng kim phủ lên vết thương ấy, làn sương đen tím tan biến đi, vết thương lành lại rõ rệt.
Mạnh Hoài Trạch vừa kinh hô vừa tự coi nhẹ bản thân, so với yêu, một thầy thuốc ở nhân giới như chàng trông cực kỳ vô dụng.
"Nó bị yêu quái khác gây thương."
Ô Nhạc nhìn chàng:

"Y thuật người phàm không có tác dụng với hắn."
Mạnh Hoài Trạch sững sờ, cảm thấy con sói vô lương tâm từ trước tới giờ vậy mà hình như đang an ủi chàng.

Tuyết Chiêu cũng sáp đến gần, vây lại bên cạnh yêu quái hồng ấy, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt.

Đợi đến khi Ô Nhạc rút tay về đứng dậy, tiểu yêu hồng vội vàng chắp tay, Tuyết Chiêu đi vòng quanh nó, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
"Trước giờ ta chưa từng gặp ngươi đó." – Tuyết Chiêu nói.
"Ngươi cũng là yêu quái núi Xuyên Cơ sao? Ngươi xinh đẹp thật đó!"
Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc, có lẽ tiểu yêu hồng ấy lớn thế này rồi mà vẫn chưa từng nghe ai nói nó đẹp, cũng kinh ngạc theo.

Truyện Đông Phương
Ô Nhạc đang đứng phụt cười một tiếng.
"Cha và mẹ ta nói ta là yêu quái đẹp nhất trên thế gian này."
Tuyết Chiêu hâm mộ nhìn gương mặt xấu xí của tiểu yêu hồng ấy.

"Ngươi là yêu quái đầu tiên đẹp hơn ta mà ta từng gặp đó."
Mạnh Hoài Trạch không tin nổi nói:
"Cha mẹ ngươi nói, ngươi là yêu quái đẹp nhất trên thế gian này?"
Tuyết Chiêu vội vàng che miệng lại, rầu rĩ vì mình đã lỡ miệng để lộ, nó sợ Mạnh Hoài Trạch thấy buồn, giải thích nói:
"Cha mẹ ta còn nói rằng, dung mạo không phải là thứ quan trọng nhất trên đời này, không được nhìn mặt mà bắt hình dong, nên ta sẽ không chê mọi người đâu."
Mạnh Hoài Trạch khiếp sợ chỉ tay vào mình rồi lại nhìn sang Ô Nhạc:
"Chê bọn ta?"
"Không chê mà." – Tuyết Chiêu vội vàng nói.
"Mặc dù mọi người xấu đau xấu đớn, ta cũng không chê đâu."
Mạnh Hoài Trạch nuốt nước bọt, cười khan vài tiếng, đáp:
"Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều nhé.".


Bình luận

Truyện đang đọc