HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE



Chap 126: KẾT CỤC – PHẦN CUỐI (SẼ KHÔNG VÌ NGƯỜI NHƯ HẮN MÀ RƠI LỆ)
Linh hồn Đạm Đài Tẫn tản vào trong Cùng Bi đạo.
Tô Tô cũng hướng về phía vết rách trên trời cao mà bay di.
Tự Anh nhìn một màn nay, không màng tới thân thể bị bỏng của mình, bổ nhào tới như điên: "Không, không thể!"
Yêu ma bị trấn áp mấy vạn năm, thế gian khí tức bảo toàn, nếu lục giới linh khí nồng đậm, ma khí liền lập tức loãng dần.
Nàng ta không muốn tiếp tục ngủ say dưới đáy biển lạnh lẽo, cũng không muốn con cháu Hạn Bạt trở thành quái vật không được phép tồn tại trên đời này.
Yêu ma dựa vào cái gì mà không thể được sống ở thế gian.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta biến mất, mái tóc xơ xác, biến thành mặt xanh nanh vàng bay đến trước mặt Tô Tô.
Kinh Diệt thấy thế, cũng cắn răng cùng nhau ngăn cản.

Ma Quân đại nhân đã chết rồi, thế nhưng Cùng Bi đạo đã mở, chỉ cần Tô Tô không tuẫn đạo, đợi thêm một lát, lục giới chính là của bọn chúng.
Tất cả các yêu ma đều nghĩ như vậy, dùng hết tính mạng ngăn cản Tô Tô.
Trong mắt Tô Tô phản chiếu hết tất thảy.
Vô số yêu ma ngậm lấy nước mắt, biết rõ không có khả năng đấu lại Thượng Cổ chi Thần, vẫn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiếp tục tiến về phía nàng.
Phượng Hoàng Nghiệp Hỏa phía dưới dù có thiêu chết bọn chúng, những yêu ma khác dù thấy thế vẫn hung hãn không sợ chết, hóa thành những luồng khí đen bay tới.
Trong lòng Tô Tô cảm thấy thương xót.
Thượng Cổ Yêu Ma sinh tại man hoang chi địa, trong khi thần linh lại sinh ra ở Thần Vực linh khí dư thừa.

Yêu ma hiện tại bị nhốt ở Hoang Uyên vạn năm, trong khi tu sĩ lại được hưởng khói hương thành tâm cung kính.
Ma Vực không có một ngọn cỏ, vì thế bọn chúng muốn thiên hạ này là của mình, để bọn chúng có tự do.
Nhưng dù cho có muốn sinh tồn, cũng không thể đuổi cùng gϊếŧ tận.
Tô Tô không quay đầu lại, nàng mang theo mấy thứ Ma khí bay thẳng vào Cùng Bi đạo, mắt Phượng Hoàng trông thấy một màn đen không đáy bên trong.
Lần này trong lòng nàng lại rất bình tĩnh.
Song khi tới gần Cùng Bi đạo, bên trong đột nhiên phát ra ánh sáng cực mạnh, đẩy Tô Tô ra.
Phượng Hoàng biến trở lại thành hồng y Thần nữ, nàng cảm nhận được gì đó, nhìn một màn trước mắt.
Các yêu ma kinh ngạc, nói: "Ma Quân."
"Là sức mạnh của Ma Quân."
Cùng Bi đạo hoàn toàn mở ra.

Đạm Đài Tẫn dù thân tử đạo tiêu cũng không ngăn cản Cùng Bi đạo mở ra.
Nhưng Cùng Bi đạo trước mắt không giống với suy nghĩ của mỗi người.
Linh khí cùng yêu khí tuôn ra, chảy về phía sơn xuyên đại địa.
Cùng Bi đạo vốn dĩ tham lam hấp thụ linh khí thế gian, giờ phút này lại giống một cái phễu rót xuống lục giới.
Cùng Bi đạo tồn tại từ thời Thượng Cổ, hấp thụ linh khí vài vạn năm song giờ phút này lại tuôn trào linh khí, chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Một màn nay phản chiếu trong con mắt của Tô Tô, toàn bộ thế giới tỏa ra ánh sáng lung linh.
Vạn vật bắt đầu sinh trưởng, suối nước lưu động, chim chóc trở về.
Tô Tô nhìn cảnh này thật giống như bức tranh Sơn Hà quen thuộc, có chút thất thần.

Năm trăm năm trước, nàng trước mặt Đạm Đài Tẫn mang ra Thương Sinh phù, dẫn hắn nhìn thế gian bên trong bức họa xinh đẹp.
Bức tranh phản ánh vào bên trong đôi mắt đen láy ngơ ngác của thiếu niên, năm đó nàng cười nhìn hắn, nguyện giúp hắn hiểu được sự đẹp đẽ của lục giới này.
Hôm nay hắn đem bức tranh tú lệ này hoàn trả lại tất thảy.
Bốn hạt Thần châu tiêu tán biến thành lưu huỳnh, rơi đầy trâng thế.
Huyễn Nhan châu mượn linh khí từ Cùng Bi mô phỏng lại một bộ thân thế, Tụ Sinh châu trong Cùng Bi giải phóng linh hồn, Tham Lang châu dẫn linh hồn trở về thân thể, Khai Dương châu mang lại ký ức cùng sự tức giận.
Tự Anh ngồi bệp xuống đất, lẩm bẩm nói: "Chuyện này không có khả nàng, không có khả năng."
Tại sao có thể có người cải biến một Thượng Cổ đạo thành một loại đạo khác?
Nàng ta rốt cuộc cùng hiểu rõ được Đạm Đài Tẫn đang làm cái gì, hắn biết Cùng Bi đạo không có cách nào bị phá hủy, cho dù lần này có phong ấn thì qua vạn năm sau Ma Thần mới lại sinh ra, vẫn như cũ sẽ mở ra Cùng Bi.
Thế là hắn nhập Ma Vực, đọa ma đạo, thu thập Thần châu, dẫn vạn vật chi linh.
Hắn có thể hấp thụ sức mạnh của người khác sử dụng cho mình, vì vậy lợi dụng điểm này để nắm giữ Cùng Bi đạo, hoàn toàn để Cùng Bi đạo cắn nuốt linh hồn.
Trên mặt đất, Tàng Hải mở to mắt, các đệ tử Tiêu Dao tông cũng có ý thức.
Những người đã chết ở Cửu Chuyển Huyền Hồi trận toàn bộ trở lại thế gian.
Những phàm nhân đã bị yêu ma gϊếŧ chết để tế cho Cùng Bi đạo cũng tỉnh lại trên đường phố, nghi hoặc nhìn nhau: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cửa mở, có thanh âm đứa trẻ vui vẻ: "Cha cha, mẫu thân, cha trở về rồi!"
Một lão nhân tóc trắng xóa trở về ôm lấy đứa trẻ khóc rống lên.
Yêu ma chi khí hỗn độn chảy xuống Ma Vực, cưỡng ép yêu ma trở về, Kinh Diệt vịn Tự Anh, bọn họ chuyển mắt nhìn xem mảnh đất ma mạch nở đầy hoa quỳnh thổ địa, sông núi rộng lớn, im lặng hồi lâu.
Kinh Diệt không thể tin, thấp giọng nói: "Đây là nơi thuộc về chúng ta."
Tất cả yên tĩnh lại, hồng y Thần nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Trọng Vũ nói khẽ: "Tô Tô."
Đừng nhìn nữa, ngươi đã nhìn rất lâu rồi.
Vết rách Thương Khung dần dần biết mắt, tất cả mọi người đều đã trở về.
Chỉ trừ một người.
Tô Tô nhìn vết rách dần khép kín lại.
Hắn đâu có lý do gì để trở lại.
Nàng nhìn hoàng hôn, lờ mờ nhìn thấy lần đầu gặp dáng vẻ của Đạm Đài Tẫn.
Thiếu niên khoác một chiếc áo màu đen, đuôi mắt trùng xuống, gầy yếu, tái nhợt, lạnh lẽo.
Lúc này đây hắn không đi về phía nàng mà dần dần biến mất khỏi trời đất.
Trọng Vũ nghĩ rằng Tô Tô sẽ đáp xuống, nào ngờ Tô Tô xoay người, đi về về phía Ma Vực hoa quỳnh nở rộ kia.
Tô Tô biết sẽ không đợi được hắn.

Hôm nay cho dù nàng không tới, Đạm Đài Tẫn vẫn sẽ lựa chọn tuẫn táng cùng Cùng Bi.
Tắc Trạch trấn thủ Hoang Uyên hàng vạn năm.
Lê Tô Tô đời này sẽ trông coi Ma Vực, bảo vệ lục giới không xảy ra chuyện gì.
Cho đến một ngày nàng tiêu tán.
Thế nhưng mang mệnh của Thần, thời gian dài dặc dặc.
Hoa nở hoa tàn, nhân gian lại một năm nữa trôi qua.
Tuyết lớn đầy trời vào đông, bạch y Tiên Quân cõng kiếm, gọi người phía trước: "Phù Nhai, đừng đi tiếp, phía trước là cột mốc biên giới của Ma Vực, đệ không qua được."

Nguyệt Phù Nhai quay đầu, lộ ra một gương mặt rõ ràng, hắn thấp giọng nói: "Đã một trăm năm rồi, ta muốn sư tỷ trở về."
Công Dã Tịch Vô đáp lại: "Tô Tô trấn thủ Yêu ma giới, sẽ không dễ dàng rời đi."
Nguyệt Phù Nhai cắn răng: "Huynh đương nhiên sẽ không nhớ thương tỷ ấy, huynh có Diêu Quang, sẽ không nghĩ cho tỷ ấy nữa.

Vị Thần cuối cùng trên đời lại xứng đáng vạn năm trấn thủ tại Ma điện sao?"
Công Dã Tịch Vô im lặng nhìn hắn, đôi mắt màu xám phủ đầy bi ai.
Nguyệt Phù Nhai nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Thật có lỗi, sư huynh, ta có chút không kiềm chế được."
Một trăm năm, năm nào qua đây, cánh cửa của Ma Vực chưa từng vì hắn mà mở ra.

Kỳ thật Nguyệt Phù Nhai biết, Công Dã Tịch Vô năm nào cũng tới.
Chỉ là những năm này sư tôn không còn đủ sức quản lý chuyện của Hành Dương tông nữa, toàn bộ đều là Công Dã Tịch Vô quản lý.
Người người đều biết, Công Dã Tịch Vô sẽ là chưởng môn tiếp theo của Hành Dương tông.

Dù cho Cùng Bi đạo có mở ra, trả lại tất cả linh hồn đã chết vì hắn, nhưng Công Dã Tịch Vô vẫn ngày ngày đi làm việc thiện, sư tôn từng nói, làm ngàn việc thiện có thể khiến tâm hồn an tĩnh hơn.
Diêu Quang đi cùng hắn từ Hành Dương tiên sơn đến nhân gian.
Công Dã Tịch Vô cũng sẽ không so đo với Nguyệt Phù Nhai.
Nguyệt Phù Nhai nhắm lại mắt: "Sư huynh, thật xin lỗi."
Công Dã Tịch Vô mím môi lắc đầu, hắn ngước mắt nhìn cột mốc biên giới trước mặt.

Nhờ có cái này mà năm trăm năm qua, thế gian không bị yêu ma hoành hành, chỉ có mở ra linh thức tu thành tiểu yêu chân chính.
Tiên môn bách phế đãi hưng*, kiểu gì cũng sẽ khôi phục lại như ngày xưa, nhân gian hòa thuận vui vẻ.
*Bách phế đãi hưng: ý chỉ còn nhiều chuyện phải làm.
Từ lúc Cùng Bi đạo hợp nhất với thế gian, bọn họ ai cũng chưa từng gặp lại Tô Tô.
Thế nhân đều biết, có một vị Dục Linh Thần nữ bảo vệ bọn họ, nhưng đối với Nguyệt Phù Nhai mà nói, hắn đó mất đi người quan trọng nhất.
"Tỷ ấy không nên ở lại Ma Vực." Nguyệt Phù Nhai nói: "Thần nữ phi thăng, nên đi Thần vực mới phải."
Công Dã Tịch Vô nói: "Muội ấy ở lại Ma Vực sẽ an tâm một chút.

Dù sao đây cũng là nơi người kia từng lưu lại."
Nhắc đến Đạm Đài Tẫn, Nguyệt Phù Nhai trầm mặc xuống.

Hắn nhìn Công Dã Tịch Vô rồi gật đầu, quay người biến mất trong tuyết lớn chốn nhân gian.
Công Dã Tịch Vô nhìn bia giới thuộc về Yêu ma giới trước mắt.
"Tô Tô." Hắn cười nhạt một tiếng, nói, "Những năm này ta đi nhân gian, có nghe không ít những chuyện cũ.

Trong đêm thường hay nằm mơ, mơ thấy một nam nhân tên là Tiêu Lẫm.


Vài ngày trước, ta trở lại nhân gian Hạ quốc cùng Chu quốc sáu trăm năm trước.

Mọi thứ đều đã trở nên lạ lẫm, chỉ có hai nơi là không thay đổi nhiều."
"Một là phủ Tướng quân của Hạ quốc.

Dân chúng nói, chỗ phủ đệ kia có Diệp thị từng ở qua, mấy đời là tướng quân ra trận gϊếŧ địch, vĩnh cửu vinh quang, dân chúng sẽ nhớ mãi."
"Một chỗ khác, đó là Hoàng Lăng của Chu quốc." Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Nghe sử sách nói, Hoàng đế vô danh đã đem người mình yêu nhất an táng tại đó, hắn không cho phép bất kỳ người nào quấy rầy nàng nghỉ ngơi."
Tuyết ở nhân gian đã đọng dày một tầng, Công Dã Tịch Vô gật đầu, rời trước bia Yêu giới.
Hắn đi một hồi lâu, một nữ tử khoác áo trắng bung dù đi trong gió tuyết.
Nàng bước những bước nhẹ nhà, trên vai có một con sò màu xanh.
"Tô Tô, ngươi muốn đi đâu? Chúng ta ra ngoài, A Mật có sợ không?" Tiểu Phượng Hoàng mới vừa sinh ra, mới chỉ là một đứa trẻ non nớt khiến tình mẫu tử trong Trọng Vũ dâng trào.
"Đi gặp cố nhân một chút, Kinh Diệt sẽ chăm sóc tốt cho A Mật." Thanh âm nàng bình thản ôn nhu.
"Cố nhân sáu trăm năm trước?"
"Phải." Nàng đáp lại, "Cũng là quá khứ của ta."
Trọng Vũ không hỏi nữa, cùng nàng tiến vào Hoàng Lăng.

Sáu trăm năm trước Hoàng Lăng của Đạm Đài Tẫn đã trống rỗng đến hoang vu.
Chu quốc mất, không có người đóng giữ Hoàng Lăng.
Trong Hoàng Lăng sát khí rất nặng, phàm nhân cùng trừ yêu sư cũng không dám vào những chỗ như thế.
Bạch y của Tô Tô lượn lờ trên mặt đất, trông thấy mấy bộ xương cốt đã chết khô của Huyết Nha thì dừng lại.

Bọn nó không biết đã chết được bao nhiêu năm, nằng nhìn chúng một hồi, đúng là bọn chúng đã trấn thủ Hoàng Lăng.
Tô Tô đi đến đâu, cái lạnh lẽo của Hoàng Lăng tản ra đến đó, bốn phía đều trở nên ấm áp.
Nàng bước đến nơi trong cùng, trong thấy một khối bia một màu xám.
Trên bia mộ phủ đầy bui, Tô Tô không dùng pháp thuật, dùng tay lau nhẹ bia.
Phía trên khắc chữ viết rõ ràng, Trong Vũ bay tới, dùng ánh sáng màu xanh chiến lên chữ của bia mộ.
Tô Tô cong cong môi, mở miệng thấp giọng đọc: "Đạm Đài Tẫn chi ái thê, Diệp thị Tịch Vụ mộ.

Cảnh Hòa năm thứ hai, ngày mười năm giữa đông."
Con sò màu xanh bay về phía một chỗ khác, Trọng Vũ kinh ngác nói: "Tô Tô tới xem, nơi này còn có một cái mộ bia!"
Hai cái mộ bia dựa sát nhau, giống như là hợp táng.
Tô Tô chuyển mắt xem qua.
Chiếc mộ này so với mộ của Diệp Tịch Vụ mới hơn rất nhiều, tay nàng xoa xoa một bia, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Một tầng bụi rơi xuống.

Nàng thấy rõ từng chữ trên mặt bia, ngón tay dừng lại.
Làm sao lại...
"Diệp Tịch Vụ phu quân, Đạm Đài Tẫn mộ."
Trọng Vũ lập tức cũng ngây ngẩn cả người, "Thời gian là...!một trăm năm trước, trên đó viết là ngươi tự tay khắc."
Tô Tô tròn mắt, tâm niệm vừa động, Hoàng Lăng bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
Nàng trông thấy phía sau mộ bia đó có một hộp ngọc đặt ngay ngắn.
Chẳng biết vì sao, nàng không dám chạm vào chiếc hộp ngọc ấy.

Đạm Đài Tẫn đã rời đi một trăm năm, những năm này, nàng trở thành một vị Thần tận tụy.
Nàng mở hộp ngọc ra.
Trông thấy bên trong có một đầu tơ tình màu vang óng, bên cạnh tơ tình còn có chuỗi vòng hạt Tô Tô năm đó tự tay xuyên, một đầu kiếm tuệ, còn có ngọc bội nàng tặng cho Đạm Đài Tẫn sáu trăm năm trước.
Những vật này, toàn bộ đều ở đây.
Tô Tô vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt đầu tơ tình, Tô Tô sớm biết, tơ tình chứa đựng tất cả yêu thương của một người.
Bởi vì có lần Diệp Băng Thường có được tơ tình của phụ thần, liền có được tình yêu thương của người dành cho nàng.
Tay nàng vừa chạm một chút vào tơ tình, một hình ảnh dần dần hiện rõ trong đầu nàng.
Một trăm năm trước, huyền y Ma Quân lẻ loi một mình tiến vào Hoàng Lăng.
Hắn đổi xiêm y thành màu trắng, che lại ma ấn trên mi tâm, mang theo một thanh kiếm, hoàn toàn thanh khiết, không có chút bộ dáng đã nhập ma, tựa bên cạnh mộ bia của nàng, tự tay khắc bia mộ cho chính mình.
Hắn đưa tay, Huyễn Nhan châu mô phỏng ra hình thái của một nữ tử.
"Tô Tô" cười nói: Kiếm tuệ ta tạo ra rất tốt, ngươi mang nó theo, nhất định phải trở về."
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng cười, trong mắt đầy ôn nhu: "Được."
"Các phàm nhân nói, nếu đem tương tư thành tâm xuyên thành một chuỗi hạt châu, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, chờ ngươi trở lại, chúng ta mãi mãi làm bạn, thật tốt biết bao."
Thiếu niên rủ người xuống, màu da tái nhợt vì bệnh trạng, nhẹ nói: "Được."
Tô Tô ôm lấy hắn, cười nói: "Phu quân, ta tin tưởng chàng, chàng không phải ma, chàng không phải là quái vật chỉ biết tàn sát.

Tô Tô ở lại Hoàng Lăng chờ chàng, mọi người trên thế gian này không ai tin chàng, thì ta vẫn luôn tin chàng."
Hắn si ngốc nhìn nàng, chỉ gật đầu.
Thân ảnh nữ tử chậm rãi tiêu tán, Đạm Đài Tẫn vuốt mộ bia, đuôi mắt mang theo màu hoa đào đỏ ửng, thấp giọng nói: "Ta biết, nàng sẽ yêu ta.

Nàng đã nói sẽ tin tưởng ta, sẽ chờ ta trở về."
Hắn thỏa mãn cười như một đứa trở.
"Ta đồng ý với nàng, sẽ sớm trở về."
Một hồi lâu, hắn đứng dậy, rời khỏi Hoàng Lăng.
Màn trời nhân gian xám xịt.
Bạch y thiếu niên thanh khiến một lần nữa trở lại là huyền y Ma Quân.
Con mắt ôn nhu của hắn trở nên lãnh khốc, ma ấn ở mi tâm xuất hiện.
Rất lâu trước kia, hắn biết rõ mình sẽ chết tại Cùng Bi, vì thế hắn tự tay khắc bia mộ cho chính mình, làm bộ là Tô Tô khắc cho hắn.
Hắn tự tay hoàn thành kiếm tuệ mà Tô Tô chưa làm xong, làm bộ là Tô Tô đưa cho hắn.
Hắn đắm chìm trong thế giới mà Tô Tô đối với hắn rất tốt, ung dung chịu chết.
Vốn dĩ cả đời này, Tô Tô đối tốt với hắn ít đến như vậy, ít đến mức hắn phải tự cố gắng lừa gạt mình.
Thế nhưng trong hiện thực, hắn không thể đợi được sự tín nhiệm cùng sự bảo vệ của nàng, cứ vậy mà hồn phi phách tán.

Nàng yêu chúng sinh, hắn từng dùng phương thức cực đoan muốn giữ lại nàng, về sau dần dần hiểu rõ thế nào là yêu cả phương thức của nàng.
Sau Thần Ma đại chiến, chúng sinh đều có nơi để trở về, chỉ có duy nhất một người, vĩnh viễn tiêu tán giữa trời đất.
Một người chưa từng có được tình yêu thương của người khác, mẫn cảm mà yếu ớt, vào lúc tự tay khắc bia mộ cho chính mình đã chịu thua, hắn nhận ra sẽ không có người nào trên đời này yêu thương hắn.

Hắn đã biết Tô Tô là Yêu Vương chi nữ, liền đẩy Tô Tô vào Tử môn, giúp nàng cắt đứt quá khứ trở thành Thần.
Đạm Đài Tẫn đem dĩ vãng chôn giấu trong Hoàng Lăng, hắn biết Thần không yêu hắn, cũng sẽ không vì người như hắn mà rơi lệ.
Nhưng thời khắc này, Tô Tô cầm lấy tơ tình...
Thần nữ vốn không có nước mắt, nhìn lại tất cả mọi thứ ngày xưa từng tặng cho hắn.
Một trăm năm, nàng rốt cuộc nhịn không nổi, trước mộ bia của hắn khóc thành tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc