HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE

Chap 79: NGƯỢNG NGÙNG

Thượng cổ Vô Tình đạo, thần đạo thuần túy nhất thiên cổ.

Tam giới cùng tu tiên, từ Tiên Ma đến Thần, không ngừng chống nổi lôi kiếp, mới có thể đột phá từng cảnh giới, cuối cùng thành Thần.

Nhưng, thượng cổ Vô Tình đạo lại không phải là như thế, nó tồn tại ở bên trong thượng cổ Chân Thần lớn đạo pháp tắc.

Vạn vật sinh linh sinh ra liền sở hữu tình ti, người có tình ti, đạo tâm rất khó một mực thuần túy. Đại đạo nhiều, không độ được tình kiếp liền vẫn sẽ thất bại, mặc dù có người gϊếŧ vợ gϊếŧ con để chứng đạo, dù thế ngàn vạn năm không có người nào nhờ vậy thành thần.

Bản thân Vô tình đạo lại là ngoại lệ duy nhất, người tu hành không cần độ kiếp, tu vi vẫn tiến triển cực nhanh.

Thành Thần sẽ chỉ cần trăm năm.

Chỉ có Phượng HSu khi niết bàn mới có thể nhân họa đắc phúc, có thể tu luyện Vô Tình đạo. Phương thức tu luyện dù có khác, bản thân cũng cảm thấy Vô Tình đạo thích hợp với nàng.

Cù Huyền Tử êm tai nói: "Đại đạo vốn là vô tình, vốn đối với vạn vật lại hữu tình. Tu Vô Tình đạo là cách nhanh nhất thành Thần, lại không phải chịu Thiên Lôi gia thân khổ sở. Nhưng Tô Tô, nếu như con tu Vô Tình đạo, con sẽ không còn có thể trải nghiệm được mùi vị của yêu một người như thế nào."

Con sẽ đối với chúng sinh hữu tình, nhưng lại không vì bất cứ người nào trên thế gian này mà động tâm.

Ngón tay Tô Tô có chút giật giật, trong mắt có một lát thất thần. Nếu như vậy, những quá khứ kia, đều sẽ từ từ biến mất phải không?

Nàng vẫn có thể cảm nhận được hết thảy tình cảm tốt đẹp, duy chỉ có đoạn tình cảm nhân gian kia sẽ dần nhạt nhòa. Đây chẳng phải là điều mà nàng vẫn hằng mong muốn sao?

"Tô Tô, con lựa chọn nó sao?"

Nàng vốn là muốn quên thật sạch sẽ.

Cho dù có không quên, cũng là không muốn nghĩ đến nữa.

Tô Tô quay đầu nhìn Cù Huyền Tử, nhẹ gật đầu.

Nàng sẽ tu Vô Tình đạo.

Tình yêu nam nữ, vốn là thứ hư ảo nhất trần đời. Nàng đã từng không dám, song lại không thể nhịn được mà động tâm, thời điểm nàng nhận ra thì nàng đã bị buộc phải gϊếŧ Đạm Đài Tẫn.

Bị lợi dụng, bị cầm tù, bị từ bỏ. . .

Vậy thì tu luyện Vô tình đạo, lại có cái gì không tốt đâu?

Lúc Cù Huyền Tử từ trong điện đi ra, một bóng lưng màu trắng thẳng tắp đang chờ nàng.

"Phù Nhai." Nàng vỗ vỗ đầu vai hắn, cười gọi.

Thiếu niên quay đầu lại, nghiễm nhiên là Nguyệt Phù Nhai.

Hắn ngày bình thường từ trước đến nay cứng nhắc, duy chỉ có lúc đối mặt nàng, không khỏi có một tia ngượng ngùng: "Tỷ còn giận ta sao?"

"Tại sao ta lại giận đệ?" Dừng một chút, Tô Tô lục trong trí nhớ tìm được nguyên do.

"Đệ nghĩ ta biến thành một người khác ư?"

Cũng coi như trùng hợp, trong trí nhớ lúc Phù Nhai còn chưa bước vào Tiên Đạo, dĩ nhiên cũng có người gọi nàng là Lê Tô Tô.

Nguyệt Phù Nhai gật đầu.

Tô Tô cong mắt: "Không giận."

Thiếu nữ áo trắng đôi mắt trong vắt, tà váy dài lượn lờ trên mặt đất, chu sa trên mi tâm rực đỏ như lửa, gió đung đưa làm Thúy Ngọc Linh Đang, Đinh Đinh bên hông nàng rung động.

Nguyệt Phù Nhai đã sớm nhận thấy nàng vô cùng đẹp, thời điểm nàng còn chưa trưởng thành, dung mạo cũng đã khiến các đồng môn phải bàn tán, trong lòng vấn nỗi tương tư. Nhưng lần đầu tiên rung động trước vẻ đẹp của nàng, lại là giờ phút này

Hắn nhịn không được quay đầu đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt của nàng.

Không thể.

Hắn đè nén nhịp tim đang rối loạn, rất sớm trước kia, thời điểm mới biết yêu, hắn vừa gặp đã thích một người. Người đó cõng hắn chạy khỏi vực sâu, hắn cùng nàng hẹn sẽ gặp nhau khi thành Thần.

Sư tỷ với nàng ấy chỉ là cùng tên, hắn không thể nào dao động được.

Tu sĩ áo trắng xụ mặt, ngự kiếm đi về hước đỉnh núi.

*

Tô Tô trước kia thích ở tại Trường Trạch tiên sơn, Trường Trạch yên tĩnh, lại là ngọn núi cao nhất Hành Dương tiên cảnh, còn có Ngô Đồng Mộc làm cho nàng cảm thấy thân thuộc.

Có thể lần này trở về, Trường Trạch sơn có nhiều người khiến nàng nhớ lại chuyện cũ, thế nên nàng chọn không đến Trường Trạch, ngược lại đến một nơi khi còn bé từng học nghệ.

Ở giữa rừng trúc hoa nở rộ, gọi là Trúc Hoa gian.

Tô Tô bắt đầu học hiểu thấu đáo Vô tình đạo.

Nàng từ này "bế quan ra", cơ hồ mỗi ngày đều có người tìm đến nàng, có khi mang đến đồ ăn ngon, khi thì mang đến thú chơi vui.

Trúc Hoa gian cách đó không xa là nơi chào hỏi khách nhân ở Hành Dương tiên cảnh, gần nhất Tô Tô luôn luôn trông thấy hào quang lấp lóe, có vẻ khách xá có đang có rất nhiều người vào.

Tô Tô nhìn sư tỷ của nàng, hỏi.

"Hành Dương tông có đại sự gì sao?"

Sư tỷ cười liếc nàng một chút: "Muội nha, cuộc thi đấu ở Tiên giới muội cũng quên rồi sao?"

Tô Tô liền giật mình.

Hiện tại đang có cuộc thi đấu trăm năm sao?

Trong kí ức của nào, yêu ma hoành hành, Tiên giới để kéo dài hơi tàn phải ở dưới mặt đất quanh năm không thấy ánh sáng, tu luyện cực kỳ.

Cuộc thi đấu trăm năm một lần ở Tiên môn, càng đã sớm không lại cử hành lại nữa.

Các Tiên Nhân phân tán mới có thể có nhiều cơ hội sống sót.

Vậy mà bây giờ, cuộc thi ở Tiên môn lại tiếp tục kéo dài, làm cho bên trên danh hào môn phái đều tụ tập ở Hành Dương tông.

Tô Tô trước kia có nghe Câu Ngọc nói qua.

Tiên môn thi đấu được lưu lại mấy ngàn năm, có hai nguyên nhân:

Một, đệ tử tham gia thi đấu đều từ tu vi Nguyên Anh trở xuống, cứ như vậy, cơ hồ đều là tiên tử Tiên Quân trong tông môn tuổi trẻ dị bẩm thiên phú tham gia. Các đại môn phái luận bàn tương hỗ lẫn nhau, tìm cách đối kháng yêu ma họa thế.

Thứ hai, mỗi lần Tiên môn thi đấu, người thắng sau cùng sẽ có được bảo vật. Bảo vật phẩm chất thấp nhất cũng là Linh khí quý giá, thậm chí có khi xuất hiện Tiên Khí, hoặc là cực phẩm đan dược, tất cả đều cầu cũng khó mà có được.

Thi đấu thắng, chưa nói đến làm vẻ vang môn phái của mình, mà còn vì chính mình nữa.

"Đúng." Tiên tử sư tỷ cười nói, "Bảo vật trong lần so tài này là đèn An Hồn trong truyền thuyết!"

"Đèn An Hồn." Tô Tô thấp giọng lặp lại một lần nữa. Là đèn An Hồn trong truyền thuyết có thể tìm lại hồn phách sao?

Tiên tử nói: "Hai lần trước tiên môn thi đấu, Công Dã sư huynh nổi tiếng tam giới, kinh tài tuyệt diễm. Chỉ bất quá cuộc thi lần này sư huynh của muội sẽ không tham gia, hắn đã đột phá Kim Đan, tu vi đến Nguyên Anh. Ngươi cùng Phù Nhai, ngược lại có thể đi thử một chút."

Rất nhiều tông môn trưởng lão tu vi cũng đã vượt qua Nguyên Anh, toàn là những bậc kỳ tài, thực sự khiến người ta ghen tị.

Theo lời của sư tỷ, Tô Tô mới chú ý, phát hiện Hành Dương tiên cảnh quả nhiên mười phần náo nhiệt.

Lần so tài này tiến hành bên trong Hành Dương tông, Hành Dương tông từ chưởng môn cho tới ngoại môn đệ tử, đều đối với lần này mười phần coi trọng. Một khi có chưởng môn hoặc trưởng lão mang theo môn hạ đệ tử trẻ tuổi tới, Hành Dương tông sẽ lập tức dàn xếp dẫn đường.

Tô Tô bắt đầu tu luyện Vô Tình đạo, đương nhiên sẽ không tham gia tỷ thí như vậy.

Ngược lại, một đêm nọ, ngoài phòng nàng có một thiếu niên đang ôm kiếm ngồi dưới ánh trăng.

Thiếu niên nắm chặt linh kiếm, liếc nhìn nàng một cái.

"Mọi người nói tỷ xuất quan đi chuẩn bị lễ vật, còn đệ đi thi thắng đèn An Hồn cho tỷ."

Tô Tô chống cằm, cười nhẹ nhàng qua cửa sổ nhìn hắn.

"Tốt, Phù Nhai cố lên!"

Nguyệt Phù Nhai nhấp môi, không để ý tới nàng mang theo ý cười ẩn ẩn ở mắt, ngự kiếm đi.

Tô Tô nhìn hắn trịnh trọng như vậy, có phần có chút buồn cười.

Phù Nhai. . Thật sự là không khỏi làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, nhưng đáng tiếc nàng không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.

Nàng tin tưởng thực lực của Phù Nhai, tiểu sư đệ mặc dù không có thiên phú như Công Dã Tịch Vô, nhưng hắn chăm chỉ cố gắng.

Nói không chừng tiểu sư đệ thật sự thắng được đèn An Hồn.

*

Danh sách so tài lúc đầu có tên Tô Tô.

Cù Huyền Tử biết nữ nhi sơ tu Vô Tình đạo, thần đạo vốn là vô cùng lợi hại, Tô Tô cần hiểu thấu đáo, cũng vì để tránh đối xử với người khác bất công, Cù Huyền Tử liền để trưởng lão đem tên Tô Tô xóa đi, để một tiểu bối tuổi trẻ khác tham gia.

Xích Tiêu tông bên này, Sầm Mịch Tuyền biết được thì không vui, mím chặt môi, nói: "Các ngươi nói, Lê tiên tôn nữ nhi không tham gia, vậy là ta chỉ có thể so tài cùng mấy cái tiên môn tôm tép đó thôi sao?"

Nghe nàng ta gọi đệ tử khác là "tôm tép", Dắng Trang vội vàng thấp giọng nói: "Sư muội! Không thể nói như vậy."

Sầm Mịch Tuyền hừ một tiếng.

Dưới cái nhìn của nàng, nàng đến từ Thượng Thanh tiên cảnh, những người này thực không xứng cùng nàng so tài. Người có thể so tài với nàng chỉ có thể có xuất thân cao hơn, đó là Hành Dương tông chưởng môn nữ nhi.

Cù Huyền Tử tu vi cao thâm, Hành Dương tông lại từ trước đến nay lấy đạo tâm vững chắc nổi danh.

Xích Tiêu tông chưởng môn hi vọng Sầm Mịch Tuyền đến Hành Dương tiên cảnh tu tập đạo tâm, tôn Cù Huyền Tử làm vi sư. Cù Huyền Tử cũng không dễ dàng thu nhận đồ đệ, Sầm Mịch Tuyền nhân cơ hội này muốn thể hiện thực lực trước mặt vị Tiên tôn này.

Nàng trước khi đến đi cửu ngưu nhị hổ đã tìm hiểu tin tức về Lê Tô Tô, nghĩ đến chuyện không dùng dung mạo và tu vi vượt trội để nghiền ép nàng, đột nhiên cảm thấy tụt hứng.

Dắng Trang thấy nàng ta tức giận, cẩn thận khuyên nhủ: "Đối thủ của sư muội, trừ mấy vị đệ tử Trùng Hư phái cùng Tồi Sơn tông, còn có một vị là đệ tử của Lê chưởng môn, cũng là Công Dã Tịch Vô sư đệ, tên là Nguyệt Phù Nhai. Nghe nói người này trẻ tuổi, tài nghệ lại không tồi, cũng là tu vi Kim Đan kỳ, sư muội phải bảo vệ tốt mình, không thể khinh địch."

" Sư đệ của Công Dã Tịch Vô?" Con ngươi Sầm Mịch Tuyền đảo một vòng, cuối cùng có chút hứng thú, "Đó cũng là Lê Tô Tô sư đệ."

Nàng nắm chặt Tiên Khí trong tay, nhếch lên khóe môi.

"Không có Công Dã Tịch Vô cùng Lê Tô Tô, vị Nguyệt Phù Nhai này cũng tốt. Dắng sư huynh yên tâm, ta sẽ không thua."

Nếu nàng nói mình sẽ không thua, Dắng Trang sẽ không chút nghi ngờ.

Hắn nhìn chiếc roi trong tay Sầm Mịch Tuyền, là trung phẩm Tiên Khí. Tiên môn thi đấu mặc kệ đệ tử dùng vũ khí gì, quy tắc chỉ có chạm đến là thôi, không thể làm bị thương người khác.

Có vũ khí tốt cũng chỉ coi là một phần, quan trọng là thực lực bên trong.

Sầm Mịch Tuyền là có chuẩn bị mà đến, nàng tu vi vốn cũng không tệ, thêm trung phẩm Tiên Khí cùng linh đan sư phụ cho, hoàn toàn có thể nghĩ tới chức vô địch.

Nguyệt Phù Nhai kia thiên phú cao đến đâu, cũng so ra kém sư muội vài phần ưu thế.

Ngày thứ hai, cuộc chính thức bắt đầu.

Tô Tô nhìn thấy ở Trúc Hoa gian có một thân ảnh yêu kiêu, cố nhân mặt mày xinh đẹp, bộ dáng rất phong lưu, là Diêu Quang.

"Diêu Quang sư tỷ."

Diêu Quang thân mật giữ chặt nàng: "Tô Tô, hôm nay đừng tu luyện, đi xem thi đấu đi!"

Tô Tô cũng không muốn làm mất hứng, cười nhẹ nhàng đồng ý, theo Diêu Quang cùng nhau ngự kiếm.

Các trưởng lão của các đại tông phái cùng đệ tử ngồi vào vị trí theo thứ tự, một khối đàn mộc nhanh chóng xoay tròn, hóa thành một khối đất bằng rộng lớn. Chấp pháp trưởng lão Hành Dương tông hai tay kết ấn, ở bên trên bố trí kết giới. Tiên môn quá nhiều, chín sân bãi đồng thời mở ra, hai bên so tài sẽ ở trong thi đấu, các đệ tử còn lại sẽ ở lại quan sát, tránh bị trận pháp ngộ thương.

Diêu Quang nhìn Tô Tô đi trước, nhìn kỹ nàng một chút, lắc đầu đùa nói: "Khuôn mặt này của muội quá đa tình, nếu không che đi, có khi các đệ tử đều phải bỏ thi mà tới tìm muội đấy."

Tô Tô từ sau khi tu Vô Tình đạo, sớm đã không muốn khổ sở nữa. Nàng nghe theo Diêu Quang, từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc khăn mỏng che lên mặt, trong nháy mắt dung nhan của nàng trở nên mơ hồ.

Diêu Quang hài lòng gật đầu, nói: "Đi thôi."

Các nàng tới trễ, Tô Tô cũng không cho Cù Huyền Tử cùng các trưởng lão thông báo mình tới, cũng không ngồi ghế cạnh Cù Huyền Tử mà chọn đứng ở một chỗ quan sát mọi người.

Cù Huyền Tử liếc mắt liền nhìn thấy nàng, khẽ lắc đầu, Tô Tô nhìn cha cười một tiếng.

Cuộc so tài bắt đầu.

Dắng Trang không tham gia so tài, hắn chỉ tuân theo nhiệm vụ của sư phụ theo dõi Sầm Mịch Tuyền, không cho nàng gặp rắc rối. Sầm Mịch Tuyền vừa vào sân, Dắng Trang liền xuống pháp đài quan sát.

Trận đầu Sầm Mịch Tuyền đối đầu một nữ đệ tử Trùng Hư phái, nữ đệ tử kia là tu vi Kim Đan tiền kỳ, Sầm Mịch Tuyền không cần đến Tiên Khí, dễ như trở bàn tay đánh bại nữ đệ tử.

Nàng tiên quyết kịch liệt, không cho người ta lưu chút mặt mũi.

Cũng may nữ đệ tử cũng có phần có phong độ, từ dưới đất bò dậy, mấp máy môi: "Là ta học nghệ không tinh, ta thua."

Sầm Mịch Tuyền cong chiếc môi đỏ.

Diêu Quang ở bên tai Tô Tô thấp giọng nói: "Thượng Thanh tiên tử này, có chút quá tay rồi."

Tô Tô gật đầu, cùng Diêu Quang cùng nhau tiếp tục xem.

Trận thứ hai Sầm Mịch Tuyền đối đầu với một nam đệ tử khác chiêu thức tàn nhẫn, thoạt đầu không chạm được thân pháp nam đệ tử, chỉ có thể phòng thủ, nhưng nàng vẫn có thể xem là thông minh, rất nhanh phản thủ làm công, hao chút thời gian, giành được tháng lợi.

Dắng Trang nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng có một nam đệ tử cưỡi kiếm đi lên đài, Dắng Trang giữ vững tinh thần, trước mặt đối thủ sư muội đều giao thủ qua. Như vậy chỉ còn vị cuối cùng —— Nam đệ tử nhìn qua tuổi tác không lớn, thậm chí trông còn có vẻ non trẻ, quy củ cõng kiếm, trên vỏ kiếm của hắn không có bất kỳ đồ vật trang trí, nhìn qua còn có vẻ giống một lão già cứng nhắc.

Hắn mặc chiếc áo trắng của Hành Dương tông, bên hông phối một khối Linh Ngọc.

Không biết bản sự như thế nào, trừ một thanh kiếm thì cũng không thấy hắn mang những pháp khí khác. Tướng mạo đơn thuần song lại tuấn tú cực kỳ.

Hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti, quy củ hành lễ, nói: "Tại hạ, Hành Dương tông Nguyệt Phù Nhai, mời sư tỷ chỉ giáo."

Diêu Quang nói: "Là tiểu sư đệ của muội, để đệ ấy áp chế nhuệ khí của vị Thượng Thanh kia đi."

Tô Tô nghĩ đến hai ngày trước Phù Nhai nói muốn vì nàng thắng đèn An Hồn.

Có người sau lưng khe khẽ bàn luận: "Nghe người quan sát trận so tài bên kia nói cũng có người rất lợi hại, đã thắng liên tiếp chín trận."

"Chín trận! Lúc này mới bao lâu?"

Tô Tô quay đầu, cách nàng nơi xa nhất, cũng có một cái đài so tài, nhưng khoảng cách quá xa, nàng không thể nhìn rõ là ai. Chỉ có thể ẩn ẩn trông thấy một cái huyền y thân ảnh, sát phạt quả quyết. Chẳng biết tại sao, ngón tay nàng vô thức siết chặt.

"Tô Tô?" Diêu Quang gọi nàng, "So tài bắt đầu rồi."

Tô Tô dừng một chút, thu hồi ánh mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc