HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE

Vô vàn yêu ma từ trong Ma Vực tràn ra, toàn bộ kinh sợ mà nhìn tân nhiệm Ma Quân.

Tô Tô ngăn lấy Đạm Đài Tẫn, bị ngón tay Tự Anh đâm vào lòng bàn tay.

Tất cả đều lọt vào trong tầm mắt của mọi người, Đạm Đài Tẫn ngoái nhìn, con ngươi màu đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô.

Đầu ngón tay nhợt nhợt thuận thế bóp lấy cằm thiếu nữ.

Thân hình hắn gầy yếu, lại cao hơn nàng rất nhiều, giờ phút này đang thấp mắt lạnh lùng nhìn nàng. trong mắt hắn lạnh lẽo, ẩn ẩn lộ ra chút tàn nhẫn.

Ánh mắt này, chính là ánh mắt Ma Thần Tô Tô thường mơ thấy, nửa đêm tỉnh mộng.

Năm trăm năm trước, Tô Tô ở trên xe ngựa xem phàm nhân thiếu niên đóng vai, năm trăm năm sau, điều này đã trở thành sự thật.

"Diệp Tịch Vụ?" Ánh mắt hắn đang ẩn chứa thứ gì, cười lạnh nói, "Ngươi không tự nhìn lại mình xem, năm trăm năm trước, ngươi đến bên cạnh ta, không phải vì sợ hãi có ngày hôm nay sao? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, bản tôn sẽ lại bị ngươi lừa gạt một lần nữa?"

Vừa dứt lời, hắn nâng tay áo lên, Trọng Vũ hóa thành Tiên kiếm, chống cự lại trước mặt Tô Tô. Đạm Đài Tẫn một chưởng đánh vào thân kiếm Trọng Vũ, Tô Tô lảo đảo, té ngã xuống đất.

Đạm Đài Tẫn ngón tay nắm chặt, mang theo Trảm Thiên kiếm, không nhìn nàng lấy một lần. Hắn đi về phía trước, đi đến nơi nào, nơi đó tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Tô Tô ôm chặt Trọng Vũ cầm, Đạm Đài Tẫn dĩ nhiên hoàn toàn hiểu rõ, từ lúc hắn trở thành ma, hắn đã đoán được ngay lí do năm trăm năm trước mình đến bên cạnh hắn rồi.

Diêu Quang gọi: "Tô Tô!"

Tô Tô ngẩng đầu, các yêu ma reo hò cổ vũ, hóa thành từng đoàn hắc khí, dũng mãnh lao tới đám người Tiên giới.

Bầu trời biến sắc, mây đen hội tụ, yêu ma ở Ma Vực như là miệng cổ được mở tuôn ra hồng thủy, chảy xiết về nhân gian.

Nhìn một màn trước mắt, thật giống với lịch sử trong trí nhớ...

Ngày tàn của chư Tiên, hàng vạn Tiên mộ phần.

Ác mộng của tất cả mọi người trên Tiên giới, ngay lúc này bắt đầu.

Không, không được.

Tô Tô bò dậy từ trên mặt đất: "Đạm Đài Tẫn!"

Thanh kiếm màu đỏ máu phản chiếu con mắt của thiếu niên mảnh khảnh, trong chớp mắt, hắn đã biến mất cách đó trăm bước.

Một thanh dù đỏ xoay tròn ngăn ở trước mặt Tô Tô.

Tự Anh tiếp dù, khóe miệng cười cười, nhưng trong mắt lại mang mấy phần lạnh lẽo.

"Tiểu nha đầu, ngươi quá làm càn. Quả nhiên đã thành bán Thần, nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết ở đây."

Tự Anh nhìn thấy cô gái trước mặt uy hiếp không nhỏ, lần đầu tiên động sát ý mãnh liệt.

Tâm tư Tô Tô khẽ động, lập tức có một kế hoạch, nàng không đuổi theo Đạm Đài Tẫn nữa, dứt khoát nghênh chiến với Hạn Bạt.

Trọng Vũ hóa thành Đàn Không, nằm ngang trước mặt Tô Tô.

Tô Tô bây giờ sử dụng Trọng Vũ không cần lo lắng bị phản phệ nữa, âm thanh như nước chảy róc rách, mảnh như tơ, sắc như dao.

Tự Anh vốn cho rằng có thể tùy tiện giải quyết tiểu nha đầu này, thế nhưng lại phát hiện ra Tô Tô rất khó giải quyết, không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Ánh mắt nàng ta lưu chuyển, nhìn thiếu nữ cô độc đối diện, cười nói: "Ngươi có biết lúc ta tìm tới Ma Quân, ngài đang ở đâu và vì sao lại nguyện ý nhập ma không?"

Tô Tô có chút hoảng.

Môi đỏ Tự Anh khẽ mở: "Vấn đề này, chỉ sợ người vĩnh viễn sẽ không biết đáp án."

Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng tím đánh vào người Tô Tô, Kinh Diệt chẳng biết từ khi nào xuất hiện sau lưng Tô Tô. Khóe miệng Tô Tô chảy xuống máu tươi, giống như một chiếc lá tàn lụi, từ không trung rơi xuống.

Dù trong tay Tự Anh bay ra, đâm thẳng vào tim Tô Tô.

Diêu Quang muốn ngăn lại: "Tô Tô!"

Cù Huyền Tử: "Tô Tô!"

Một mũi tên màu đem xuyên qua màn trời, xuyên qua mây đen, đâm vào dù đỏ.

Tự Anh lảo đảo lui lại một bước, không thể cười tươi: "Ma Quân?"

Đạm Đài Tẫn con ngươi băng lãnh, dày đặc ma khí từ bên trong đi ra, trong ngực ôm lấy Thần nữ từ không trung rơi xuống, nói: "Thu binh."

Nhóm Ma binh nghe thấy mệnh lệnh, đều đồng loạt trở về Ma Vực.

Kinh Diệt cũng chần chừ một lúc rồi cũng lui về Ma Vực.

Sắp thành lại bại, Tự Anh qua đầu nhìn về phía tàn binh Tiên giới, cảm thấy không cam lòng, cơ hồ đỏ cả vành mắt.

Đạm Đài Tẫn dùng giọng điệu không chút tình cảm nào nói: "Viên Tụ Sinh châu cuối cùng đang ở chỗ Tô Tô."

Nghe được tin tức này, Tự Anh từ buồn thành vui.

Trách không ngờ Ma Quân lại quay lại cứu bán Thần thiếu nữ, ra là biết Tụ Sinh châu đang ở đâu.

Chỉ cần viên Tụ Sinh châu cuối cùng này, Cùng Bi đạo liền có thể lập tức mở ra.

Bây giờ Tô Tô đã bị bắt, bọn chúng xác thực không cần thiết tiếp tục dây dưa với đám Tiên giới lỗ mũi trâu kia.

*

Nàng cảm giác được có người đang nhìn mình.

Tô Tô bĩnh tĩnh, không dám mở to mắt.

Vẫn yên lặng như cũ, người kia dùng ánh mắt băng lãnh căm hận nhìn nàng hồi lâu rồi mới đứng dậy.

Ma khí hừng hực bên cạnh nàng, âm thanh xích sắt rầm rầm vang, thiếu nữ ghé vào một chỗ bóng loáng trên giường đá, hai tay bị xích sắt trói chặt.

Qua hồi lâu, Trọng Vũ nói: "Người đi rồi, đừng giả bộ nữa."

Tô Tô vừa mới còn "thổ huyết" giờ đã mở to mắt, hoàn toàn không việc gì từ trên bệ đá ngồi xuống.

Nàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, khoang miệng bị cắn nát trong nháy mắt khỏi hắn.

Tô Tô thấp mắt dò xét cảnh vật xung quanh.

Trọng Vũ nói: "Hắn nhốt người vào Ma Vực thủy lao, nhắc tới cũng kỳ quái, Ma Vực không phải không có một ngọn cỏ sau, vậy mà nơi này rất sáng, lại còn có hoa."

Tô Tô đưa mắt nhìn sang, bên trong thủy lao quả nhiên như Trọng Vũ nói, từng đóa hoa sen tím nở lớn. Nếu như chung quanh hắc khí không tỏa khắp, cảnh tượng này sẽ được ca ngợi là cảnh đẹp.

Vài tia sáng chiếu lên người nàng, Tô Tô ngước mắt, nhìn chằm chằm mấy chỗ thông sáng trong động, trong chốc lát nhịn không được cong lên môi.

Trọng Vũ hoang mang: "Ngươi cười cái gì?"

Nàng không đáp.

Cái người luôn miệng nói hận nàng đó đã đem nàng nhốt ở nơi duy nhất có ánh sáng ở Ma Vực, một nơi có sinh mệnh.

"Trọng Vũ, theo kế hoạch cũ hành động thôi."

"Được." Trọng Vũ biến thành một cái chìa khóa, theo thủ đoạn của Tô Tô vừa vặn mở dây xích trên tay Tô Tô.

Tô Tô bắt đầu thủ đoạn, Thần ấn trên trán thanh lệ, tay nàng phất qua, trên bệ đá lớn nhanh chóng hóa ra một cơ thể giống nàng như đúc.

Trọng Vũ cao hứng nói: "May mà trước khi đến Ma Vực đã dự liệu được loại tình huống này."

Tô Tô ngồi xuống, nói với con rối kia: "Nhờ ngươi."

Con rối trên bệ đã cười gật đầu, nụ cười tuy giả mà thật, cơ hồ giống Tô Tô thật như đúc. Thiếu mất sức mạnh Yêu Hồ trong cơ thể Diệp Trữ Phong, đây là nơi duy nhất của lục giới mà Huyễn Nhan châu có thể tồn tại trong thời gian ngắn ngủi.

Tô Tô núp ở trong thủy lao.

Trước khi đến Ma Vực, trong nội tâm nàng đã có dự cảm bất thường, một người tự nhiên biến mất, khắp nơi tìm không thấy, khả năng cao Đạm Đài Tẫn có thể đã đi Ma Vực.

Được Huyễn Nhan châu Trương Phương Thăng cho, Tô Tô sớm cùng Diệp Trữ Phong bàn bạc, nếu đánh vào Ma Vực sẽ gặp nhiều biến cố, vậy liền nghĩ cách chui vào Ma Vực, phá hủy Tẩy Tủy ấn cùng Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.

Biện pháp này cũng đã được Cù Huyền Tử đồng ý, đành phải làm khó cho Cù Huyền Tử tuổi đã cao, ở ngoài Ma Vực còn phải kiềm chế, cùng một đám tiểu bối diễn kịch.

Chỉ có một người hoàn toàn không biết gì cả là Diêu Quang, trông thấy Tô Tô bị thương bị bắt, suýt chút nữa thì lao đến, may mà sư tôn của nàng ta là Thanh Khiêm phản ứng nhanh, đem nàng ta đi mất.

Thân hình Tô Tô trong suốt, cẩn thận tránh các thủ vệ của Ma tộc.

Tới Ma Cung lần này so với lần trước cảm giác hoàn toàn khác biệt. Trước đó chỉ toàn là cát vụn, bây giờ trở nên ngay ngắn trật tự.

Dung nham ùng ục nổi bọt, bên ngoài Ma Cung mùi tanh nồng nặc, không có lấy một chút sinh mệnh, cũng không có nước, chỉ có máu.

"Cửu Chuyển Huyền Hồi trận sẽ ở đâu?" Trọng Vũ biến thành một con bướm, bay ở cạnh Tô Tô.

"Ở nơi quan trọng nhất."

"Nơi nào là nơi quan trọng nhất?"

Bước chân Tô Tô dừng lại trước một chỗ, ra hiệu nó nhìn.

Cung điện trước mắt là nơi tinh xảo nhất Ma Cung, có một con quái vật khổng lồ đang nằm sấp ở cửa ra vào.

Trọng Vũ bay đến bên tai Tô Tô, kinh ngạc nói: "Lại là Thượng cổ hung thú Thao Thiết."1

Tô Tô dò xét, nàng thế nào lại cảm thấy Thao Thiết có bộ dạng ban đầu của lão Hổ nhỉ?

Nhưng điều này không quan trọng, nàng nhẹ chân nhẹ tay tránh đi Thao Thiết, chui vào trong điện.

Trên vách tường ngọn lửa màu lam u ám cháy lên, huyền y thiếu niên chống cằm, con ngươi băng lãnh lười biếng nhìn người ở phía dưới.

Mấy Tu Chân giả bị ép quỳ trên mặt đất, còn có thêm vài Ma Tu.

Tự Anh và Kinh Diệt đứng ở hai bên.

Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, trong mắt hắn không có chút cảm tình nào, sau một cái chớp mắt, ngón tay chậm rãi nắm chặt, những người kia bất luận có ma khí hay linh khí đều dũng mãnh lao về phía hắn.

Thoáng chốc, người trên đất hóa thành một bãi cát vàng.

Trọng Vũ hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ đã đến đại bản doanh Ma Vực của Ma Quân, ba ma đầu lợi hại nhất đều đang ở nơi này.

Dù là Tô Tô cũng không dám tới gần, không dám nhúc nhích.

Lần trước nàng còn bị Tự Anh phát hiện, lần này bất luận thế nào cũng phải hành sự cẩn thận. Nàng hiện tại là bán Thần, ở giữa Thần và Tiên, chênh lệnh chưa đến một cảnh giới, muốn che giấu thì bọn người Tự Anh thật đúng cũng không phát hiện được nàng.

Đạm Đài Tẫn ngước mắt, ánh mắt đảo qua chỗ của Tô Tô và Trọng Vũ.

Lòng Tô Tô thắt lại, suýt nữa thì bị phát hiện, cũng may thiếu niên rất nhanh dời đi ánh mắt, thấp giọng nói: "Ra ngoài."

Tự Anh cùng Kinh Diệt cáo lui.

Tô Tô rất nhanh phát hiện sự khác biệt, Hạn Bạt trước mặt Công Dã Tịch Vô yêu mị lại cuồng vọng, vậy mà ở trước mặt Đạm Đài Tẫn lại hoàn toàn kính cẩn nghe lời.

Cảm giác không lừa được người, Hạt Bạt không thần phục Công Dã Tịch Vô, nhưng lại thần phục Đạm Đài Tẫn.

Cho nên, Đạm Đài Tẫn đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tô Tô nhìn trên người Đạm Đài Tẫn ma khí ngập trời, có khi nào Ma Đan không ở trong cơ thể Công Dã Tịch Vô nữa mà đã ở trong người Đạm Đài Tẫn rồi không?

Cho dù không còn Tà Cốt, Đạm Đài Tẫn vẫn có Thần Tủy, còn có ma loại Ma Khí.

Nói lại, có thể nói hắn là Đọa Tiên, cũng có thể nói là Ma Thần.

Vậy sư huynh đang ở đâu rồi? Có nguy hiểm hay không.

Tự Anh cùng Kinh Diệt đã rời đi, Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, nằm trên chiếc giường màu đen.

Ma khí lưu chuyển, Ma ấn trên trán hắn yêu dị, đang chuyển hóa sức mạnh.

Sự tình cuối cùng đã đi đến bước tồi tệ nhất.

Tô Tô không biết phải làm cách nào để có thể trở về thời điểm mọi chuyện chưa phát sinh, Công Dã Tịch Vô có lẽ còn một cơ hội, thế còn Đạm Đài Tẫn?

Tô Tô vững vàng, nàng biết bây giờ không phải là thời điểm cùng Đạm Đài Tẫn đọ sức giằng co. Phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận mới là quan trọng nhất.

Ở bốn góc giường theo thứ tự có bốn hung thú, giống như sẽ mở ra một trận pháp nào đó.

Tô Tô đi đến một bên giường, Đạm Đài Tẫn đang chuyển hóa sức mạnh vẫn chưa tỉnh lại.

Cái giường này rất rộng, Tô Tô kéo váy bước lên, ngừng thở, nằm sấp tinh tế nghiên cứu đồ án.

Huyền Hồi, Huyền Hồi.

Làm sao đi đến trận pháp đây?

Nàng cùng Câu Ngọc có học qua trận pháp, cũng lĩnh ngộ được hàm nghĩa của một loại đồ án, đáng muốn đi chỗ khác xem xét đồ án, người bên cạnh không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Tô Tô: "...!"

Nàng lập tức không dám động đây, cũng không dám rời đi ngay trước mặt hắn.

Thiếu niên trở mình, gối lên cánh tay, mặt hướng về phía nàng.

Đôi mắt đỏ u lãnh.

Nếu như không phải trong con mắt đó không có điểm nhìn, Tô Tô còn tưởng rằng hắn đang nhìn mình.

Nàng đột nhiên có vài phần bối rối, biện pháp này của Diệp Trữ Phong có ổn hay không vậy!

Gần sát như vậy, Đạm Đài Tẫn chỉ cần lại gần thêm một chút, cơ hồ có thể chạm đến gương mặt của nàng.

Hai người giằng co.

Thiếu niên duỗi ra ngón tay tái nhợt, toàn thân Tô Tô căng cứng.

Ngay lúc nàng cho rằng tay hắn sẽ đụng tới mình, một chiếc áo choàng đen bay tới, bị hắn giữ lại trong lòng bàn tay.

Đạm Đài Tẫn xoay người lại, khoác lên áo choàng.

Thần sắc hắn lãnh đạm, đi ra ngoài cửa.

"Đi thẩm vấn Lê Tô Tô, con gái Cù Huyền Tử."+

Trọng Vũ hóa thành vỏ sò bay đến bên cạnh Tô Tô: "Tô Tô, ngươi cảm thấy may mắn, hay là thấy thất vọng?"

Tô Tô trừng mắt với nó: "Không biết nói gì thì ngậm miệng!"

————————HẾT CHAP 114————————

Bình luận

Truyện đang đọc