Tàng Hải nghe Tô Tô nói như vậy, trong lòng có chút hổ thẹn.
Hôm đó Đạm Đài Tẫn đánh nhau với Công Dã Tịch Vô, hắn cũng ở chỗ đó, bất luận như thế nào, sư đệ chẳng những không tổn thương bọn họ, còn cứu được bọn họ, hắn không thể nghe người ngoài liền hoài nghi sư đệ được.
Sư tôn thương nhất sư đệ, nếu như biết sư đệ hiện tại đang trong tình cảnh không thể trở về sư môn, nhất định sẽ tự trách mình.
Tàng Hải nói: "Đa tạ Lê tiên tử, đợi một ngày ta tìm được sư đệ hỏi rõ chân tướng, nhất định cho các đại Tiên môn một công đạo.".
Dừng một chút, hắn nhờ cậy nói: "Nếu như tiên tử trông thấy sư tôn ta Triệu Du tôn giả hoặc là sư đệ, thỉnh cầu thông báo một tiếng cho Tiêu Dao tông."
Tô Tô đồng ý.
Sau khi từ biệt Đạm Đài Tẫn, nàng cũng không biết hắn đang ở đâu.
Tàng Hải nói: "Nói ra thật xấu hổ, Tiêu Dao tông những năm gần đây không có thành tựu gì, thứ duy nhất có thể dùng được chỉ có Tiêu Dao hoàn của tông môn, chúng ta lúc ở Ma Vực trông thấy, ma đầu Tự Anh có thể biến người tu Tiên biến thành Ma tu, những Tiêu Dao hoàn này Lê tiên tử hãy cầm lấy, gặp phải đệ tử nhập ma, có thể cho họ ăn một viên, có thể ổn định Kim Đan, rồi đem ở đưa về Tiên môn, lấy ra được Ma Đan thì có thể cứu được.
Hắn nói khiến mọi người đều mừng rỡ, những ngày này không ít người của Tiên môn bị bắt tới Ma Vực, biến thành Ma tu, bọn người Tô Tô tìm được đưa về Tiên tông, thế nhưng vẫn không kịp.
Có Tiêu Dao hoàn, đối với Tiên môn đệ tử mà nói là một vật bảo hộ.
Tô Tô nhận lấy cái bình, thành khẩn nói: "Cám ơn ngươi, Tàng Hải."
Sau khi Tàng Hải rời đi, Diêu Quang hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Hạt Bạt đi đến đâu, chỗ đó khắp nơi đều khô hạn. Chúng ta cứu người không kịp bằng tốc độ bọn chúng giết người." Phù Nhai nhíu mày nói, "Mọi người có cảm thấy linh khí ngày càng mỏng manh không?"
Hắn vừa nói, sắc mặt Tô Tô biến đổi.
Linh khí ngày càng mỏng manh, đến cuối cùng, rốt cuộc có phải sẽ giống năm trăm năm trước, lục giới đều bị ma khí bao phủ, Tu Chân giả cùng phàm nhân không còn chỗ để sinh tồn nữa hay không?
"Tại sao linh khí ngày càng ít đi?" Diêu Quang nói, "Vạn năm về trước cũng không có hiện tượng này."
"Diêu Quang, tỷ có nhớ Ma Vực Tẩy Tủy ấn và Cửu Chuyển Huyền Hồi trận không?" Tô Tô đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, "Nó có thể biến Tu Chân giả thành Ma tu, phải chăng nó cũng có thể biến linh khí thành ma khí!"
Đồ vật Ma Thần để lại vạn năm trước, vậy mà lại chậm rãi lớn lên!
Diêu Quang cả mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Chuyện này nhất định phải lập tức nói cho người của tông môn biết, nếu để cho trận pháp kia tồn tại, thiên hạ sẽ nhanh chóng thuộc về tay yêu ma."
Tô Tô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhanh chóng quyết định nói: "Tự Anh thả các yêu ma làm hại nhân gian là để kéo dài thời gian, khiến cho Tiên tông dù có phân thân đi nữa cũng không có cách cứu chữa phàm nhân, nàng ta đang chờ đợi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận hấp thụ đủ ma khí sẽ trở nên cường đại và đáng sợ. Chúng ta không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải đánh vào Ma Vực, phá hủy trận pháp kia. Phù Nhai, đệ về tông môn báo cáo với các chưởng môn cùng các vị trưởng lão, ta sẽ cùng Diêu Quang đi một chuyến đế trấn Ninh Hạc, lấy lệnh bài mở Ma Vực."
Hiện tại người có thể giúp Tiên môn muốn tới gần trận pháp kia, chỉ có Trương tiểu công tử nuốt Huyễn Nhan châu đó.
Mặc kệ có đánh thắng được hay không, vẫn phải thử một chút.
Phù Nhai cũng biết sự tình cấp bách, nói: "Được, sư tỷ, Diêu Quang sư tỷ, các tỷ phải bảo trọng nhiều hơn."
Tô Tô cùng Diêu Quang ngự kiếm đến trấn Ninh Hạc, phát hiện toàn bộ thị trấn chỉ còn một mảnh hoang vu.
"Nhà của Trương Viên ngoại rất nặng ma khí."
Hai người đẩy cửa ra, người giữ cửa mấy tháng trước không còn đây nữa, Trương Phương Thăng cũng biến mất không thấy đâu.
Diêu Quang nói: "Đáng ghét, nhất định yêu ma đã nhanh chân đến trước, bọn chúng cũng sợ chúng ta tìm được Trương Phương Thăng."
Tô Tô ngón tay đặt lên môi, thấp giọng nói: "Suỵt, tỷ nghe xem, hình như có tiếng động."
Hai người theo tiếng động tìm thấy một nữ nhân toàn thân dơ bẩn đang ở trong phòng chất củi.
"Đừng giết ta, đừng giết ta!" Nữ nhân hoảng sợ vạn phần, xanh xao vàng vọc, có vẻ đã chịu đói rất lâu.
"Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu." Diêu Quang trấn an nói, "Ngươi có thể nói cho chúng ta biết, Trương phủ đã xảy ra chuyện gì không?"
Tô Tô đưa cho bà ta một ít thức ăn, bà ta một mặt ăn ngấu nghiến, một mặt kể những chuyện mà bà ta đã thấy.
"Ta là nữ đầu bếp của Trương phủ, mấy ngày trước, một toán yêu ma đã vào Trương phủ giết người. Bọn chúng mang Trương tiểu công tử đi, ta trốn kịp nên không bị bọn chúng phát hiện."
Tô Tô nghĩ thầm, người của Ma tộc muốn Trương tiểu công tử đơn giản có hai nguyên nhân, một là không để bọn họ lấy được lệnh bài Ma Vực, hai là để lợi dụng sức mạnh huyễn hóa của Trương Phương Thăng.
Lợi dụng sức mạnh của Huyễn Nhan châu trong người Trương Phương Thăng cũng đủ để lấy giả làm thật.
Tô Tô cũng từng bị yêu ma dùng Huyễn Nhan châu lừa gạt, có người nói đã thấy Đạm Đài Tẫn ở nhân gian giết người, vậy người đó liệu có phải là Đạm Đài Tẫn hay không?
*
Đã vào đêm, thế nhưng mặt đất vẫn tỏa ra nhiệt độ nóng bức như cũ.
Hạn Bạt hiện thế khiến cho trời đã vào đông nhiệt độ vẫn cao đến bất bình thường.
Bạch y thiếu niên dắt theo một bé gái nhỏ đi đến giữa trấn, nhét một tấm bùa vào trong vạt áo nó, nói: "Về đi, tìm cha mẹ ngươi."
Tiểu nữ hài hai mắt đẫm lệ mông lung: "Sợ."
Hắn dừng một chút, dắt nó đi vào bên trong: "Có nhớ rõ nhà ngươi ở đâu không?"
Nó quá nhỏ, ước chừng chỉ mới ba bốn tuổi, lúc Đạm Đài Tẫn cứu được nó từ miệng bọn yêu ma, nó sợ tới mức nước mũi nước mắt chảy tèm lem.
Trong lòng hắn cười gàn, bây giờ bản thân mình còn khó bảo đảm, hắn lại còn có tâm tư lo chuyện thế gian.
Có thể là vì Đạm Đài Tẫn cũng không biết, trong thiên hạ to lớn này gia đình là gì. Khi thế gian đảo lộn, nơi nào mới là chỗ để hắn dung thân.
Đồ Thần nỏ trong thân thể hắn, mỗi khi các tu sĩ đến gần, đều cảm nhận được ma khí trên người hắn cuồn cuộn.
Sau khi từ biệt Tô Tô, hắn gặp được Tự Anh.
Hạn Bạt mang theo một đám yêu ma quỳ xuống trước mặt hắn, cung nghênh hắn trở về Ma Vực.
Nếu như Đạm Đài Tẫn vẫn là một người không có tơ tình của năm trăm năm trước, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng, chính là gì, tà là gì chứ, chỉ có sức mạnh vô thượng mới có thể khiến cho người người thần phục.
Bây giờ hắn đã có tơ tình, mới hiểu được khác biệt thế nào.
Nếu đầu hàng Ma đạo, hắn cuối cùng vĩnh viễn cô độc, y hệt Tiên giao Minh Dạ năm đó, ngủ say tại Mạc Hà. Hắn sẽ phải ruồng bỏ sư môn, đối địch với nàng, Tiên Thần không tha cho hắn, Thiên Đạo cũng không tha cho hắn.
Tự Anh cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng cũng sẽ có một ngày Ma Quân nhận ra, chính đạo của ngài chỉ ra vẻ đạo mạo, thứ chính nghĩa buồn cười đó chỉ là sự tuyệt tình mà thôi. Ngài và bọn chúng không phải bạn đường, coi như ngài tu Thần đạo, bọn họ có thể tha thứ cho ngài sao? Chỉ có chúng thần, mới là trung thành nhất."
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn Tự Anh bên cạnh thật giống con rối bị giật dây Công Dã Tịch Vô, hắn trào phúng cười, không thèm để ý tới bọn chúng nữa, xoay người rời đi.
Đạm Đài Tẫn không tìm được gia đình của đứa trẻ, trên đường đột nhiên có vô số cây đuốc sáng lên.
"Ma vật đó lại về đây rồi, đứa bé đang ở trong tay hắn."
Vừa dứt lời, máu chó đen tạt vào người Đạm Đài Tẫn, mọi người đều cầm vũ khí gào thét đâm về phía hắn.
Đạm Đài Tẫn vốn cũng không phải là quả hồng mềm, đá bay những người tiến tới, bóp lấy cổ kẻ dẫn đầu: "Các ngươi muốn chết!"
Chúng quanh hắn bày lên kết giới, vừa sử dụng linh lực, đôi mắt đen láy của hắn biến thành màu đỏ như máu, lạnh tanh.
Đôi đồng tử màu đỏ của hắn khiến những người khác đều sợ hãi. Các phàm nhân dồn dập lui lại, tiểu hài nữ bên người khóc đến tê tâm liệt phế.
Trong đám người đó người thân lao ra, cầm cuốc, dường như không thiết sống đánh vào kết giới của hắn.
"Ma vật, buông tha cho hài tử của ta!"
Đạm Đài Tẫn quay đầu lại, thấy từng gương mặt căm hận và sợ hãi, những cây đuốc sáng khắp đường phố. Ánh mắt của bọn họ thật giống như bọn cung nữ thái giám từng ở hoàng cung Chu quốc, lúc thấy hắn tránh còn không kịp, sau lưng thì gọi hắn là tiểu quái vật.
Chẳng qua đã từng không có tơ tình, nội tâm hắn lạnh băng, không hề có cảm giác gì.
"Cùng liều mạng với hắn, hắn giết nhiều thân nhân của chúng ta như vậy, cho dù chết, cũng phải dẫn hắn xuống địa ngục!"
Không biết ai đã hô lên, các phàm nhân đồng lòng giơ cày cuốc trong tay, giống như nổi điên muốn giết lấy hắn.
Trong con ngươi đỏ máu của Đạm Đài Tẫn phản chiếu đêm đông, ưu tư lạnh lùng.
Lại là như vậy, luôn là như vậy. Hắn đã đi qua rất nhiều thôn trang, qua các đường phố phồn hoa, đạo sĩ cũng trừ yêu sư muốn giết hắn, người Tu Chân thì truy nã hắn, phàm nhân cũng muốn giết hắn.
Hắn đã làm sai cái gì?
Đạm Đài Tẫn buông thõng hai tay, chợt trầm mặc xuống.
"Hắn chạy rồi, ma vật đã bị chúng ta đánh chạy rồi!" Đám người vui mừng khôn xiết, người thân của nữ hài vội vàng ôm lấy nữ hài.
Hắn ngồi ở trên nóc nhà, nhìn ánh đuốc chậm rãi phân tán dần, dưới trời cao, cả nhân gian trở về tĩnh lặng.
Thiếu niên ôm chặt lấy chính mình, trong ánh mắt đỏ máu ánh lên một nỗi hận mập mờ.
Hắn gắt gao cắn lấy khớp xương của ngón trở, cắn đến mức chảy máu.
"Ta muốn giết chết bọn chúng." Hắn thấp giọng nói, "Chỉ là một bầy kiến đê tiện, giết hết là tốt nhất."
Đồ Thần nỏ kêu gào hắn động thủ, ngay lúc đó Hổ Yêu vội vàng lôi ra một khối ngọc từ trong túi càn khôn bỏ vào lòng bàn tay hắn.1
Đã từng có người hứa hẹn sau này khi lớn lên sẽ bảo vệ ngài thật tốt mà.
"Chí ít ngài nên tin tưởng nàng ấy, đợi nàng tới." Hổ Yêu nói, "Tiểu Tịch Vụ rất lợi hại, năm trăm năm trước nàng còn là phàm nhân, ta đều không đánh lại nàng ấy. Nàng ấy sẽ đánh những người hung hăng này, không bao giờ nói ngài là ma vật. Nói không chừng sau này khi nàng không còn tức giận nữa, sẽ giúp ngài nghĩ cách xua tan ma khí, thoát khỏi Đồ Thần nỏ."2
Khối ngọc ôn nhuận chạm đến lòng bàn tay hắn, có lúc trong chớp mắt, hắn cảm thấy chính mình bị nó làm bỏng rát.
"Nàng ấy sẽ không tới." Ngón tay Đạm Đài Tẫn máu chảy tích tích, rơi trên nóc nhà, nung chảy mảnh ngói, hắn băng lãnh chết lặng nhìn nhân gian dưới chân: "Nàng giống như bọn họ, đều hận không thể giết chết ta."
Hổ Yêu lắc đầu, nói là nói như thế, nhưng ngài đến giờ đều không muốn đến Ma Vực, lại là đang chờ ai đây?
Trong lòng ngài vẫn như cũ, vẫn hi vọng nàng ấy tốt với ngài, tới cứu ngài.
*
"Tô Tô, muội đang suy nghĩ gì vậy?" Diêu Quang hỏi.
Từ sau khi chạy trốn khỏi Ma vực lần đó, tiểu sư muội tự nhiên phát ngốc. Tiên Ma đại chiến sắp bắt đầu, Nguyệt Phù Nhai truyền âm tới nói, sự môn đã bắt đầu tập kết đệ tử, quyết tâm tru sát ma đầu Tự Anh, phá hủy Tẩy Tủy ấn cùng Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
"Ta đang suy nghĩ, có lẽ hôm ấy, ta không nên đi." Tô Tô nhỏ giọng nói.
Người khác không biết, nhưng Tô Tô trong lòng lại rõ ràng, mối uy hiếp lớn nhất của lục giới chưa bao giờ là Hạn Bạt Tự Anh, mà vốn dĩ là Ma Thần Đạm Đài Tẫn.
Tà Cốt bị hủy, Đạm Đài Tẫn nếu muốn nhập ma, so với Tự Anh vẫn là sự tồn tại đáng sợ.
Hắn dù đang là Tiên thể mà vẫn có thể sử dụng Đồ Thần nỏ, sau khi nhập ma, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Diêu Quang biết người nàng đang nói tới chính là Đạm Đài Tẫn.
"Có đôi lúc là Thần hay là Ma, vỏn vẹn chỉ là một ý nghĩ." Diêu Quang nói, "Các sư thúc đều nói hắn sử dụng Đồ Thần nỏ sẽ giết chóc không ngừng, ta lại không cho rằng như vậy."
"Vì cái gì?" Tô Tô hỏi.
Diêu Quang nhìn nàng: "Bỏi vì hắn có thứ không dứt bỏ được, giống như nếu có một ngày ta bị cắm Ma Đan vào và nhập ma, ta... cũng sẽ không động thủ với Công Dã sư huynh."
Có một số thứ đã là bản năng, không phải Công Dã Tịch Vô khi ở Ma Vực cũng không giết bọn họ sao? Nếu như không phải Công Dã Tịch Vô đã nhập ma, Diêu Quang nhất định cũng sẽ giống như Thanh Vô sư thúc, hận không thể giết sạch yêu ma trên thế gian này.
Thế nhưng trong lòng có người mình yêu, liền nguyện ý đứng dưới góc độ của họ để suy nghĩ cho họ.
Mỗi người đều không nghĩ sẽ đi đến bước này, Công Dã sư huynh nhập ma, mỗi khi hắn khống chế mình không được giết người, nhất định hắn so với mọi người thống khổ hơn nhiều.
"Thứ không dứt bỏ được." Tô Tô nhẹ giọng lặp lại một lần.
Câu nói của Đạm Đài Tẫn lần nữa vang bên tai nàng.
Khi đó trong ánh mắt thiếu niên long lanh ánh nước: "Ta nhớ nàng của năm trăm năm trước, cũng sẽ không nhập ma. Nếu nàng không thích Đồ Thần nỏ, ta sẽ vĩnh viễn phong ấn nó, vĩnh viễn phong ấn nó thật kĩ. Nàng không phải đã nói, sẽ chờ ta chở về, về sau cũng sẽ mãi mãi chờ ta sao?"
Tô Tô đột nhiên nói: "Diêu Quang sư tỷ, ta muốn đi tìm hắn."
Diêu Quang kinh ngạc nói: "Chúng ta không đi tìm Trương Phương Thăng sao?"
Chu sa giữa mày Tô Tô sáng rỡ, Trọng Vũ trong tay nàng hóa thành một thanh kiếm: "Tìm không được Trương Phương Thăng, cha sẽ có cách khác đi Ma Vực. Chỉ là có một số việc... chúng ta không thể lại có thêm một đối thủ mạnh được, ta hoặc là giết hắn, hoặc là mang hắn trở về, không thể để sự tình tái diễn thêm chút nào nữa."
Hiện giờ thế gian này, ai cũng đang đợi Đạm Đài Tẫn nhập ma.
Tô Tô lúc trước cũng nghĩ như vậy.
Nàng đối với hắn có thành kiến, cho rằng một đứa trẻ trời sinh xấu xa, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào Ma đạo.
Nhưng càng bước đi tới, càng thấy có người thóa mạ hắn, nói hắn là ma vật tàn sát chúng sinh.
Tô Tô biết sau lưng có một bàn tay, đẩy hắn nhập ma.
Nàng biết không phải là như vậy, sao nàng lại quên mất, trong thân thể của Đạm Đài Tẫn, sớm đã không còn Tà Cốt đỏ máu, không còn là chúa tể giết chóc, mà là Thần Tủy nàng tự mình thay lấy, lấy niết bàn vì đại giới.
Người khác đều không rõ, nhưng nàng đều biết rõ.
Hắn vốn là Thần, không phải Tà Ma.
Ma hận thế nhân, Thần yêu chúng sinh.+
- -----------HẾT CHAP 111------------