HÀM ĐÀO

Cho gà ăn, cho gà ăn…..

Thái tử trầm mặc một lúc, lời định nói sau đó nhất thời nghẹn lại. Tứ hoàng tử há mồm, cuối cùng nghẹn ra một câu, lớn tiếng nói: “Sao ngươi dám đưa đồ phụ hoàng ban cho gà ăn?”

Thần Tử Thích rụt đầu, hình như hơi sợ hãi, nhấc chân chạy sang người Tam hoàng tử. Cậu đã sớm nhìn ra, Tam hoàng tử không cùng phe với Thái tử, cho nên, trốn bên cạnh chắc chắn sẽ không tệ.

Đúng như dự đoán, Tam hoàng vừa thấy Thần Tử Thích tiếp cận mình, lập tức mở miệng nói: “Đệ bắt nạt tiểu Thất làm gì, đệ ấy mới tiến cung, nào biết mấy quy tắc đó.”

“Ồn ào gì đấy?” Đang nói, Tề vương mặc xong đồ luyện công đi tới, mấy đứa lập tức không nói nữa.

Nhị hoàng tử dùng ánh mắt động viên Thần Tử Thích, tỏ ý cậu có thể đứng về phía mình.

Thần Tử Thích rũ mắt, làm bộ không thấy, đứng nguyên tại chỗ.

“Bản vương không đến, các ngươi không biết tự luyện à?” Như sư phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tề vương rất đau lòng với đám hoàng tử lười biếng này, lập tức ra lệnh cho họ đứng trung bình tấn, còn mình thì lấy một cành trúc, vỗ vỗ lòng bàn tay, “Đầu tháng tám, chính là đại điển sắc phong thái tử. Đến lúc ấy các Đại Tông môn đều sẽ có mặt, hôm nay chúng ta không học chiêu thức, mà sẽ nói một chút về công pháp các phái.”

Nhóm hoàng tử nhất thời vui mừng, không phải học chiêu thức, liền có ý nghĩa sáng nay không phải luyện võ, chỉ cần lắng nghe.

“Có điều,” Tề vương giơ cành trúc, quất một cái vào tư thế không chuẩn của A Mộc, “Đứng trung bình tấn còn không đủ thời gian, những thứ hôm nay giảng, ngày mai sẽ kiểm tra, người nào không trả lời được, sẽ bị phạt.”

“Hức…..” A Mộc dùng tay nhỏ xoa mông, tiếp tục ngồi xổm.

Hiện nay trong thiên hạ, chia thành các phe thế lực lớn, là Kiếm Minh, Khí Tông và Huyền Đạo.

Kiếm Minh là một liên minh lỏng lẻo, tạo thành từ các kiếm phái lớn cùng vài môn phái nhỏ chịu phụ thuộc. Khí Tông là vài Tông môn nhất mạch cùng kế thừa, bọn họ có chung một vị khai sơn thủy tổ, công pháp trụ cột đều là “Thiên Diễn Vạn Vật Công”, ngoài ra các công pháp khác đều khác nhau.

“Hoàng thúc, Huyền Đạo là gì vậy?” Thần Tử Thích nghe rất chuyên chú, còn cầm bút viết xiêu vẹo lên giấy. Chẳng qua, tuy biết mặt chữ, nhưng cậu không biết viết nhiều, rất nhiều thứ chỉ có thể dùng tranh vẽ.

“Huyền Đạo ấy hả,” Tề vương bí hiểm nói. Kỳ thực nói trắng ra, đó là một vài tà môn ma đạo, đủ loại hạng người, những người này rất khó đối phó, không giống các danh môn chính phái như Kiếm Minh hay Khí Tông.

“Thủ lĩnh của Huyền Đạo là Quy Vân cung sao?” Tam hoàng tử mở miệng nói, vấn đề này luôn làm cậu ta không rõ.

Quy Vân cung, đó là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong giới giang hồ, không thể gộp chung với Kiếm Minh hay Khí Tông, song thế lực cực kì cường đại, tất cả các môn phái đều kiêng kị Quy Vân cung.

Quy Vân cung gần như có địa vị ngang bằng với hoàng thất.

Năm đó thái tổ giành được thiên hạ, đều phải dựa vào bằng hữu giang hồ, sau khi chuyện thành, các chưởng môn Đại Tông môn đều được phong tước vị. Minh chủ Kiếm Minh và tông chủ Khí Tông, đều thành Quốc công. Có thể nói, chỉ cần làm minh chủ hay tông chủ, đều sẽ có phong hào Quốc công gia tôn quý.

Chức vị Quốc công là vinh sủng cực cao, nhưng mà cung chủ Quy Vân cung, thực ra là một Thân vương!

“Quy Vân cung không để ý đến Huyền Đạo, cho nên thực tế không có ai cai quản Huyền Đạo.” Tề vương khoát tay nói, phải để các hoàng tử nhớ rõ phong hào tước vị của các trưởng môn môn phái, tránh cho không kêu nổi danh hiệu tại đại điển sắc phong.

Trên giấy đầy ắp chữ như gà bới, mặt sau còn có vài tước hiệu phức tạp không ghi được, nên đành bỏ qua, Thần Tử Thích chống cằm nghe thiên thư, lặng lẽ lấy một quả anh đào, đưa vào vạt áo cho gà ăn.

Đan Y nằm trong quần áo Thần Tử Thích, há mỏ chờ anh đào rơi xuống, ăn xong trái anh đào chua ngọt, quay đầu cọ cọ cái mỏ vàng nhạt vào nội sam gấm tuyết mềm mại. Nghiêng đầu nhìn nước anh đào dính đầy lên áo, bé gà đỏ khẽ bất mãn, vươn móng kêu chíp chíp. Gấm tuyết có mềm đến mấy, cũng không non mềm thoải mái bằng làn da.

Buổi chiều Thái tử đi học lễ nghi sắc phong đại điển ở Điển Nghi ti, các hoàng tử khác tiếp tục đi học.

“Ca ca, ngày mai hoàng thúc muốn hỏi mấy cái này, đệ không có ghi.” A Mộc nắm góc áo Thần Tử Thích, nhướn mày nói. Bé nhỏ con, thường xuyên không chịu được bài trung bình tấn, mỗi ngày ngồi xổm như vậy hai chân đều run bần bật, nếu bị phạt tiếp, chắc chắn không chịu nổi.

“Huynh cũng không ghi kỹ.” Thần Tử Thích tờ giấy đầy chữ gà bới, thở dài.

“Tiểu thất không học được sao?” Một giọng nói cố tỏ ra ôn hòa truyền đến từ phía sau, vốn dĩ phải rất ấm áp dễ nghe, nhưng mà Nhị hoàng tử năm nay mười bốn tuổi, vừa bắt đầu vào thời kì vỡ giọng, giọng nói có chút khàn khàn, không còn vẻ động lòng người.

“Nhị hoàng huynh.” Thần Tử Thích quay người chào.

“Nếu muốn học, vậy đến Phượng Nghi cung đi, huynh dạy đệ cho.” Nhị hoàng tử khẽ cười. Thần Tử Thích tuy rằng có xuất thân thấp kém, nhưng mà cậu có một bà mẹ được sủng ái, mà bản thân cũng lanh lợi, đáng để mượn sức.

Thần Tử Thích cúi đầu, đảo mắt liên tục, Thái tử với Nhị hoàng tử không hợp nhau, như hai tên lưu manh tranh giành địa bàn ở trấn Cửu Như vậy, nên tự nhiên muốn kéo sức những hoàng tử khác, phô trương thanh thế. Cậu là một tên côn đồ, vẫn cần tìm một đại ca. Sau khi nghĩ thông, lại ngẩng đầu, hé khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Vậy tốt quá, cảm ơn nhị hoàng huynh.”

Đan Y ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thần Tử Thích, có chút cáu kỉnh. Đợi Thần Tử Thích ra khỏi Phượng Nghi cung, lại đụng phải thái tử, cảm giác cáu kỉnh này lập tức đạt tới đỉnh điểm.

“Lão thất, đến Phượng Nghi cung làm gì đó?” Thái tử nhìn điểm tâm và đồ chơi trong tay Phúc Hỉ, híp mắt.

Cái bộ cửu liên hoàn khảm mã não này, là đồ chơi Phụ hoàng ban thưởng cho lão nhị ba năm trước. Lão nhị vẫn coi nó là bảo bối, vậy mà nay đã qua tay lão thất. Cậu ta mới được phong làm Thái tử, lão nhị liền bắt đầu trắng trợn lôi kéo huynh đệ, rốt cuộc định có ý gì đây?

“Hôm nay đệ không nhớ rõ phong hào tông môn, nhị hoàng huynh đồng ý dạy cho đệ.” Thần Tử Thích nhỏ giọng nói, cúi đầu mím môi, tựa hồ hơi sợ hãi.

“Thật không?” Thái tử ý vị thâm trầm lườm cậu một lát, “Lần sau có gì không hiểu, cứ đến Đông cung hỏi huynh là được. Phượng Nghi cung dù sao cũng là tẩm cung của mẫu hậu, đệ là một hoàng tử không tiện đi lại.”

Hậu cung Dự Chương, trước khi hoàng tử mười bốn tuổi, có thể ở cùng một cung với mẫu phi. Năm nay nhị hoàng tử vừa tròn mười bốn, chưa kịp dọn ra.

“Vâng, lần sau đệ sẽ đi Đông cung tìm Thái tử ca ca.” Thần Tử Thích cúi đầu, nụ cười vô cùng ngây thơ.

Thái tử vừa lòng gật nhẹ, nghênh ngang rời đi.

Thần Tử Thích nhìn bóng lưng Thái tử, nhe răng, hai lão đại côn đồ đều mượn sức cậu, hay ho quái gì đâu? Tiểu Trần từng nói, đàn ông đích thực sẽ không kết bè cùng hai bang.

Buổi tối, Thần Tử Thích lấy sách nhỏ nhị hoàng tử cho, vất vả nghiêm túc học.

“Minh chủ Kiếm minh, Lăng quốc công…..”

“Tông chủ Khí Tông, Vạn quốc công….”

“Quy Vân cung…..”

Nhoài người lên bàn, đối mặt với gà con lông xù, Thần Tử Thích vừa cởi cửu liên hoàn, vừa cầm sách, ngắm cái mặt chán muốn chết của Thần gà, không nhịn được oán một câu: “Thần gà à, mi nói coi ta đọc cái này có ích gì nào? Những người này dù có đến, cũng đâu có nói chuyện với ta.”

Minh chủ Kiếm Minh là ngoại công của Nhị hoàng tử, tông chủ Khí tông là thái công Thái tử…

“Chíp!” Đan Y nghiêng đầu nhìn Thần Tử Thích, có chút lo lắng. Nếu thằng nhóc này không có bổn tọa phù hộ, có lẽ sẽ rất khó bình an trưởng thành đi.

“Ài, bỏ đi, có nói mi cũng không hiểu.” Thần Tử Thích bĩu môi, quơ bé gà đỏ đến trước mặt, dùng chóp mũi cọ đi cọ lại lớp lông xù.

“Chíp chíp chíp!” Đan Y dùng móng vuốt ra sức đạp cái cằm Thần Tử Thích. Trước khi thằng nhóc này bình an trưởng thành, có lẽ bổn tạo đã bị nó nghịch chết rồi!

Trăng sáng giữa bầu trời. Cung Thái Chân, tại Trích Tinh các.

Quốc sư mặc trang phục đơn giản, ngồi dưới đèn, ngón tay mảnh khảnh vê một sợi chỉ bạc rất dài, xâu từng hạt trân châu. Xâu xong một hạt, lúc giơ tay lấy một hạt khác trong khay bạc, sờ trúng một cái đầu gà lông xù mềm nóng, đầu ngón tay không khỏi khẽ run.

“Thiếu chủ.” Quốc sư đứng dậy, hành lễ với chim con.

Đan Y nhìn hắn, “chíp” một tiếng.

Sau khi Thần Tử Thích tỉnh dậy, bé gà đỏ lại biến mất. Cái tên này là Thần Minh, thế mà cứ hay lặn mất tăm. Thần Tử Thích cũng không để ý, tìm một vòng không thấy, bèn tự đến điện Xuân Hi điện, nghĩ chắc lát nữa nó sẽ quay về thôi.

Nhưng mà lần này bé gà cũng không về, từ ngày hôm đó, suốt nửa tháng trời, Thần Tử Thích không  hề gặp lại bé gà đỏ. Điều này làm cậu có chút lo lắng, lòng muốn đi cung Thái Chân hỏi thử quốc sư, song  vì thời gian học hành quá eo hẹp, không có cơ hội. Lần kéo dài này, mãi đến tận lúc diễn ra đại điển sắc phong.

Đại điển sắc phong được cử hành tại cung Thái Cực.

Cung Thái Cực nằm bên ngoài cung điện, là địa điểm Hoàng thất dùng để cử hành điển lễ, đại yến.  Trước chính điện xây khu đất rất rộng lớn, thấp hơn cửa cung khoảng một trượng. Nền đất lát đá cẩm thạch đen trắng đan xen, tạo thành một hình Thái Cực cực kì lớn.

Nơi này vừa tiện biểu diễn ca múa, cũng có thể tạo điều kiện để khách quý luận bàn tài nghệ.

Mười sáu cánh cửa gỗ khắc hoa đều được mở ra, Hoàng thất cùng khách khứa tôn quý ngồi trong điện, những người còn lại, được bố trí  ngồi vây quanh Thái Cực đồ.

Thần Tử Thích cùng một đám hoàng tử đứng tại tiền điện, hiếu kì ngó nghiêng xung quanh, đủ loại nhân sĩ võ lâm cùng quan lại ngồi chung quanh Thái Cực đồ, nhìn cái hố sâu một trượng kia, không rõ liệu có người uống say ngã vào không.

“Vạn quốc công đến!” Lễ quan ở bên ngoài cao giọng thông báo. Trong triều đình, không được nhắc đến danh hào giang hồ, mà chỉ dùng tước vị tương xứng.

Thái tử đứng tại hàng ngũ đầu tiên, nghe vậy không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Ha ha ha ha…..” Một điệu cười điếc tai như tiếng chuông kêu, làm tai Thần Tử Thích đau nhức, chưa kịp ổn định, đã trông thấy một người mặc cẩm bào tím sậm, đạp không khí mà đến. Râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, đích thị là Tông chủ Khí Tông La Hồng Phong, không thèm để ý cái ao chừng mười trượng kia, nhẹ nhàng dậm một chân, đề khí, chớp mắt nhảy đến tiền điện.

“Thần La Hồng Phong, tham kiến Hoàng thượng.” La Hồng Phong quỳ xuống hành lễ, là gia gia Quý phi, năm nay ông đã bảy mươi tám tuổi, nhưng mà thoạt nhìn vẻ mặt mới chỉ hơn bốn mươi.

Thần Tử Thích âm thầm suy tính, nghe nói người càng có võ công cao cường, tuổi thọ trung bình sẽ dài hơn người bình thường, ví dụ như La Hồng Phong đạt tới tông sư đỉnh cao, hẳn có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi trở lên.

“Vạn quốc công mau mau đứng dậy.” Chính Long đế lập tức tiến lên, giữ chặt cánh tay La Hồng Phong, đỡ dậy.

“Ha ha, Hoàng thượng biệt lai vô dạng.” Vạn quốc công cười hàn huyên, nhìn Thái tử bên người Hoàng đế, hài lòng gật đầu.

“La huynh, sao không đợi ta!” Lời còn chưa dứt, Lễ quan bên kia đã lên tiếng, nói Lăng quốc công đã đến. Mọi người hoa cả mắt, chỉ thấy một người mặc đạo bào xám trắng, lưng đeo một thanh kiếm lớn, lướt bay đến tiền điện.

Người đến là minh chủ Kiếm Minh, cũng là Lăng quốc công, Hoàng Hóa Tàm.

Lăng quốc công hành lễ, nhưng không thấy Hoàng đế dẫn người đến. La Hồng Phong vuốt râu trắng, trầm ngâm một lúc nói: “Sao vậy, Quy Vân cung hôm nay cũng đến à?”

“Phượng Vương không đến, nhưng Thế tử muốn đến.” Thái tử nhỏ giọng giải thích một câu với thái công nhà mình, nói xong không khỏi ưỡn ngực kiêu ngạo.

Quy Vân cung trước nay luôn cao ngạo, không nể mặt cả Hoàng thất. Lần này là lễ sắc phong của cậu ta, tuy rằng Cung chủ không đến, nhưng đã đồng ý để Thiếu chủ học hành trong cung một thời gian, đây chính là vinh quang khác biệt mà đến phụ hoàng năm đó cũng không có được.

“Thế tử Phượng Vương, tên là gì?” Tam hoàng tử căng thẳng, quên mất cái tên không khó nhớ kia, nhỏ giọng hỏi Nhị hoàng tử.

Thần Tử Thích cũng vểnh lỗ tai lắng nghe.

Nhị hoàng tử ngẩng đầu, nhìn đỉnh nhuyễn kiệu phiêu bồng xa xa: “Thế tử Phượng Vương, tên là Đan Y.”
Tiểu kịch trường:

Chim tướng công: Ta đi đây.

Thích Thích: Tục ngữ nói, gà ngoan không bỏ nhà ra đi.

Chim tướng công: Ta đã về này.

Thích Thích: Tục ngữ nói, gà ngoan không ngủ ổ cũ.

Chim tướng công: …..Ai nói vậy hả?

Thích Thích: Tục ngữ nói đó.

Bình luận

Truyện đang đọc