HÀM ĐÀO

Thần Tử Thích đứng trước cửa, nhìn tình cảnh bên trong: “Thần gà à, sau này nương không còn là của riêng ta nữa rồi.”

“Chíp!” Đan Y kêu một tiếng, khẽ mổ nhẹ ngực Thần Tử Thích. Trước kia khi cha y nói muốn sinh thêm quả trứng khác, y cũng có loại tâm tình này.

“Cũng may, mi vẫn là gà của một mình ta.” Thần Tử Thích cười khì khì, cúi đầu hôn nhẹ lên cái đầu đầy lông.

“Chíp chíp!” Nói bao lần rồi, ta không phải gà! Đan Y ngẩng đầu mổ cậu, vừa vặn chạm phải cái miệng muốn hôn kia.

“Ứ….” Thần Tử Thích che miệng, buông ra, phát hiện trên đầu ngón tay có một giọt máu. Bờ môi đã bị mỏ gà mổ rách.

Đan Y liếm thử giọt máu, có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi hồng nhạt chảy ra giọt máu, hơi hơi áy náy, định bụng giơ cánh muốn lau lau cho cậu. Kết quả, còn chưa kịp vươn đã bị ngón tay trắng nõn bắn lên đầu.

“Dám mổ ta hả, ngứa da rồi phải không?” Thần Tử Thích liếm vết máu, bắn một cái lên cái đầu chim mà vẫn chưa hết giận, lại bắn tiếp cái nữa lên mông chim, “Ngày mai không cho mi ăn bánh đậu xanh nữa.”

“Chíp?!”

Cũng may Thường Nga không có để  A Mộc ngủ cùng Thần Tử Thích, làm một vị Tần “tài đại khí thô”, nàng còn rất nhiều cung điện để nuôi đứa con trai thứ hai. Xét thấy A Mộc còn quá nhỏ, dạo này sức khỏe cũng không tốt lắm, Thường Nga bèn để A Mộc ngủ trong tẩm điện của nàng qua mùa đông, tối đến có thể ngủ cùng mẫu thân một ổ chăn.

A Mộc vui sướng chết được, đến tối bé cẩn thận ôm chặt cánh tay Thường Nga, thấy nàng không để ý, càng to gan, lén cọ nhẹ mặt nàng. Đây là mẫu thân đấy, mẫu thân thơm thơm mềm mềm! Ấm áp như cái ôm của cậu vậy.

Buổi tối, cũng không còn gặp ác mộng nữa…..

“Ài, ánh trăng sáng, đêm lạnh lẽo, đứa bé không mẹ đành phải tâm sự với gà.” Thần Tử Thích ghé đầu lên gối, hòng thổi xù lông chíp trên đầu bé chim đỏ, chữ cuối không hề phá âm, cũng không thổi được, lại tái diễn tiếp.

“Kể tâm sự, kể! Phù!” Nói xong, không nhịn được trực tiếp thổi phù.

“Chíp!” Gió quá lớn, làm quả cầu lông ngã từ trên gối đầu xuống.

“Ha ha ha ha……………..” Thần Tử Thích giơ tay sờ soạng, xách gà con ngã xuống khe gối ra, nhét vào trong ổ chăn, “Không chơi nữa, kẻo lát nữa lạnh chết mi.”

Bộ lông đã nhuốm khí lạnh của đêm đông, Thần Tử Thích vội vàng nhét quả cầu lông vào trong nội sam ấm áp. Mặc dù biết Thần gà không phải gà con bình thường, thế nhưng nhìn nó, luôn làm Thần Tử Thích nghĩ đến những con gà con mới nở của mùa đông, loạng choạng bước đi rồi chẳng mấy mà bị lạnh chết, cho nên càng không dám sơ suất.

Đan Y vùng vẫy một lát, đầu đụng phải một điểm nổi nho nhỏ, sững sờ một lát, lông chíp oành một cái đỏ bừng, sau đó im lặng không lên tiếng.

Thần Tử Thích hài lòng vỗ nhẹ y, nhắm mắt đi ngủ.

A Mộc được chăm sóc kĩ lưỡng, rất nhanh đã khỏe lên, tinh thần coi bộ còn tốt hơn hồi đầu không ít.

“Ca ca, chim nhỏ của huynh đâu?” A Mộc bước chân ngắn ngủn, theo sau Thần Tử Thích đến điện Xuân Hi.

“Chim đương nhiên phải giấu đi rồi, đệ cho rằng huynh mặc quần yếm giống đệ sao?” Thần Tử Thích cười bé.

“Đệ không nói chim đó…..” A Mộc che đũng quần, khẽ đỏ mặt, “Đệ không mặc quần yếm lâu rồi nhé.” Hôm qua bé nhìn thấy con chim đỏ trong vạt áo Thần Tử Thích, vốn muốn hỏi con này, giờ bị lạc đề, nên quên mất tiêu.

“Lừa người, ca nghe mẫu thân bảo Châm tuyến ti làm quần bông cho đệ đó.” Thần Tử Thích làm mặt quỷ với bé.

“Không có mà……” Mặt bánh bao A Mộc nhăn lại, nghiêm túc phản bác.

Hai đứa trẻ la hét ầm ĩ đến điện Xuân Hi, Tề Vương nhìn thấy, bật cười nói: “Tiểu thập thất coi bộ tinh thần lên nhiều đấy, quả nhiên trẻ con sinh bệnh một trận, sẽ lớn không ít mà.”

A Mộc xấu hổ cười tươi, bé bây giờ đã có mẫu thân chăm sóc, người khác nói gì bé cũng vui sướng.

Hắc Đản rất hâm mộ nhìn nét mặt tươi sáng của A Mộc. Thần Tử Thích chớp chớp mắt với cậu, ý bảo trưa nay đến cung Thanh Vân ăn cơm, sau đó chuyên tâm đứng trung bình tấn.

Bé chim đỏ ló đầu từ trong vạt áo ra, nhìn trái nhìn phải, bị gió thổi lạnh mà run rẩy cả người, lập tức rụt đầu về. Làm ổ trong ngực Thần Tử Thích, chạm nhẹ một lát, Đan Y bèn đứng dậy, phẩy cánh dạo một vòng trong quần áo, tới khi tìm được huyệt vị của Long Ngâm Thần công, mới dùng miệng mổ nhẹ.

Thần Tử Thích cảm thấy ngứa ngứa, giãy nhẹ người, trung bình tấn thì không được nhúc nhích, nên đành vận chuyển công pháp, ý đồ đề khí chạy đến huyệt vị kia. Nhắm mắt suy nghĩ, lần này đến lần khác, đột nhiên, có một dòng nhiệt sinh ra trong gân mạch, chịu để cậu dẫn đường, từ từ chạy tới chỗ bé chim đỏ mổ, chỗ đó nhất thời không còn ngứa nữa.

Vì thế, cái cục lông xù kia lại chạm đến một chỗ khác, đi mổ huyệt vị khác.

Dòng nhiệt ban đầu chỉ nhỏ như dòng suối, chảy ở chỗ này một chút, chỗ kia một chút, sau đó càng chảy càng nhiều, cuối cùng biến thành một dòng chảy, gập ghềnh chảy qua mấy huyệt đạo.

Chờ đến khi đứng trung bình tấn xong, trán Thần Tử Thích đã ra đầy mồ hôi.

“Sao cháu ra nhiều mồ hôi thế?” Tề Vương có chút buồn bực, đứng trung bình tấn giữa trời lạnh thế này, mà vẫn vã mồ hôi?

“Tại mặc nhiều áo quá đó ạ.” Thần Tử Thích cười gượng, mượn cớ đi ngoài rồi trốn vào trong tịnh phòng, lấy bé chim ra.

Cẩn thận nhớ lại cảm giác vừa rồi, thứ nong nóng kia, chẳng nhẽ là khí á? Dựa theo cách nói trong “Thiên Diễn Vạn Vật công”, thì hình như cậu đã nhập môn “dẫn khởi nhập thể” rồi nhỉ?

“Thần gà, ta luyện ra khí rồi này!” Thần Từ Thích cười khì khì, hưng phấn không thôi, kế đó bài tiếp thế nào, cậu bèn dựa theo cách tìm kình khí vừa rồi. Giờ phút này, Thần Tử Thích đặc biệt muốn chia sẻ cùng Đan Y, khổ nỗi y không có ở bên mình, nên chỉ đành nói với bé chim đỏ.

“Chíp.” Gà con kêu một tiếng, ghé vào lòng bàn tay cậu không nhúc nhích. Vừa nãy rót một tia nội lực vào người để dẫn Thần Tử Thích luyện khí, giờ y mệt sắp chết rồi.

Buổi chiều, bởi vì có tuyết rơi, Lạc tiên nổi hứng làm thơ, muốn ra ngoại ô Sơn tự ngắm cảnh làm thơ, cho nên không có ai dạy học. Thần Tử Thích dẫn Hắc Đản với A Mộc đến cung Thanh Vân chơi.

Đang chơi vui vẻ, Thường Nga đột nhiên gọi Thần Tử Thích vào phòng.

“Cho con này,” Thường Nga cắt đứt sợi tơ, vứt thứ đồ kia cho Thần Tử Thích, “Con lại nhặt được gà con khi nào thế?”

“Vẫn là con đó thôi.” Thần Tử Thích nhìn qua thứ đồ vừa nhận được,  ấy thế mà là cái áo lót mẫu thân đồng ý làm, cậu lập tức bò lên kháng, lấy quả cầu lông đang ngủ mơ màng kia, thử mặc lên người.

“Con lừa ai thế, mấy tháng rồi hả, gà con của con được khắc từ gỗ, không lớn tí nào hết sao?” Thường Nga bĩu môi không tin.

Cái áo lót nhỏ này được làm bằng gấm tuyết còn thừa từ nội sam của Thần Tử Thích, may hai lớp chồng lên nhau, ở giữa còn đệm một lớp bông mềm mại. Bởi vì quá nhỏ, nên không có vạt áo, mà làm thẳng thành hình ống, khoác lên người gà con, kéo hai cái cảnh nhỏ, cũng vào được.

“Đây không phải con gà bình thường đâu mẫu thân, lớn rất là chậm đó.” Thần Tử Thích cằn nhằn nói, mặc bộ đồ cực kì mất phong độ cho bé chim đỏ.

“Nương, không đúng nha, còn móng gà thì sao?” Thần Tử Thích giơ gà con bị quấn thành cái bánh chưng, hỏi mẫu thân.

“Ái, quên mất tiêu rồi!” Thường Nga kéo bộ đồ kia xuống, lấy ra cái kéo, xoẹt xoẹt hai cái lập tức tạo ra hai cái lỗ, “Cứ thử trước đã, lát nương sẽ sửa lại sau.”

Hai cái lỗ kia được cắt kia nom vô cùng phù hợp, có thể móc được hai cái móng nhỏ ra, nói chung mặc vào là được rồi.

Bộ quần áo màu tuyết trắng, vướng trên cái cổ béo tròn, hai cái cảnh nhỏ màu lửa đỏ lộ ra ở trên lưng, đằng sau là cái mông tròn vo, bé chim đi đường liêu xiêu vẹo vẹo, nom cực kì buồn cười.

“Ha ha ha ha……” Thần Tử Thích cười ngã lên kháng.

“Chuyện lần trước con hỏi ấy, nương đã hỏi rồi.” Thường Nga cất châm tuyến, nhỏ giọng nói.

“Dạ?” Thần Tử Thích ôm bé chim đỏ ngồi xuống, lau nước mắt vì cười đùa, “Gì ạ?”

“Trình tiệp dư….hẳn chưa hề sinh con đâu.” Giọng của Thường Nga từ tốn, nói rất trịnh trọng. Có một số chuyện, chỉ có phụ nữ từng sinh con mới hiểu, mấy ngày qua nàng tìm cơ hội thử qua, Trình tiệp dư căn bản không hề hiểu.

Thần Tử Thích quay đầu nhìn Hắc Đản ở ngoài cửa sổ, mím chặt môi, để bé chim lên kháng, còn mình thì đi giày chạy ra ngoài.

“Ài, chuyện gì thế này chứ…..” Thường Nga xách bé chim đỏ, để lên trên bàn nhìn, “Gà con à, tay nghề của lão nương được lắm nhỉ?” Nói xong, còn chọc nhẹ lên cơ thể mềm mại cách lớp áo lót kia.

“Chíp!” Bé chim đỏ chưa kịp thích ứng với bộ độ này, nhất thời bị chọc ngã oạch.

Hắc Đản nghe Thần Tử Thích nói xong, không có phản ứng gì, mà chỉ ngơ ngác im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nắm chặt tay.”Ta đi hỏi bà ấy.” Nói xong quay người bước đi.

“Ái, huynh ngu hả!” Thần Tử Thích vội vàng giữ chặt cậu, “Huynh đi hỏi, sao bà ấy có thể thừa nhận chứ? Nói không chừng còn bị đánh một trận ấy!”

“Huynh chỉ muốn hỏi, mẫu thân của huynh đâu thôi!” Hắc Đản ném hòn đá vào mặt băng mỏng manh trong hồ nước, phát ra tiếng rầm nặng nề.

“Đừng có gấp, đệ có cách rồi.” Thần Tử Thích nghĩ một lát, đột nhiên cười rộ lên.

“Cách gì?” Thần Tử Mặc sốt ruột hỏi cậu.

“Cách để làm chính bả nói thật….. Nhưng mà phải chờ cơ hội, nói trước nhé, chuyện này mà thành công, sau này huynh phải nghe lời đệ nói đó.” Thần Tử Thích hất cằm nhỏ.

“Được.” Hắc Đản nói chém đinh chặt sắt.

“Đập tay thề nào!” Thần Tử Thích giơ tay, đánh vào lòng bàn tay Thần Tử Mặc.

Ban đêm, Thần Tử Mặc chậm rì rì trở về cung điện của Trình tiệp dư.

Mặt Trình tiệp dư âm trầm viết bản công pháp “Thái Tố Vô Tâm công” trên bàn, càng viết sắc mặt càng xấu xí. Nàng tiến cung bỏ lại thân phận đệ tử đích truyền Tố Tâm tông, chính là vì muốn có được địa vị cao hơn, báo thù cho Trình gia. Hiện giờ võ công đã mất, lại chẳng có được thứ gì, đến cả cậu út cũng thành người tàn phế…..

Nhìn Thần Tử Mặc thong dong trở về, Trình tiệp dư lập tức giận dữ: “Ngày nào cũng chạy qua đó, mày đi làm con trai của thôn phụ kia được rồi đấy!”

Thần Tử Mặc căn bản chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng ta, nghe thấy câu này, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn qua, dùng giọng điệu lạnh như băng mà Trình tiệp dư chưa bao giờ nghe qua, gằn từng chữ một: “Làm con trai của thôn phụ còn tốt hơn làm con bà!”
Tiểu kịch trường:

Chim tiểu công: Ngươi bảo đó là kể tâm sự? Ngươi đang thổi lông gà con thì có.

Thích Thích: Đó cũng là kể tâm sự nha.

Chim tiểu công: Ngươi kể tâm sự gì?

Thích Thích: Kể…..ta muốn thổi lông gà con ~

Chim tiểu công: (╰_╯)#

Bình luận

Truyện đang đọc