HÀM ĐÀO

“À, thần đến tặng quần áo cho ca thần.” Lam Sơn Vũ không thể không giải thích với bé chim đỏ đang hai mắt sáng long lanh.

“Quốc sư là ca ca ngươi á?” Thần Tử Thích há to miệng, điều đáng nghi trước đây bị cậu lãng quên đột nhiên hiện ra. Nhìn chín viên trân châu dùng tơ bạc xòe ra trên đầu Quốc sư, sau đó nhìn chín viên ngọc bích trên đầu Lam Sơn Vũ, ngoài khác về màu sắc, thì hai cái mũ gần như giống nhau như đúc.

Thần Tử Thích đột nhiên có một cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

“Cạnh cửa có gió lạnh, điện hạ qua đây ngồi đi.” Quốc sư khôi phục vẻ thong dong, gọi Thần Tử Thích qua.

Bắt đầu từ đầu đông, trong cung Thái Chân đã không còn sự trống trải như mùa hè nữa, bình phòng cao cao bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo ngăn thành một noãn các. Dưới chân là nền gỗ cao thảm dê ấm áp mềm mại, bồ đoàn để ngồi cũng được thay bằng đệm mềm, một cái lò cao gần bằng một người đang cháy hừng hực.

Thần Tử Thích ngồi xuống trước cái bàn con, lập tức có người hầu phủ thảm nhung lên đùi, đưa cho cậu một cái ấm lô be bé. Bé chim đỏ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong tay, bèn vươn cánh nhỏ vỗ nhẹ.

“Đừng nhúc nhích, rơi xuống một cái thì mi biến thành gà nướng đấy.” Thần Tử Thích bỏ bé chim đỏ vào trong áo, giương mắt nhìn hai người ở phía đối diện.

“Phụt——” Lam Sơn Vũ vừa uống một hớp trà, nghe thấy từ “gà nướng”, lập tức bị sặc.

“Yên tâm, ta sẽ không kể chuyện ngươi tư thông với Quốc sư ra đâu.”

“Tư thông?” Cái tay châm trà của Quốc sư không khỏi run rẩy, thoáng nhìn cái đầu chim nhỏ, “Điện hạ không thể dùng bậy từ này được.”

Thần Tử Thích vò đầu: “Gặp gỡ bí mật, không gọi là tư thông sao?” Quốc sư của Đại Chương qua lại với người của Quy Vân cung, nói ra thì tất nhiên không hay rồi.

Quốc sư: “…….Không có gọi thế.”

Chuyện đã đến nước này, Quốc sư chỉ đành kể chuyện mình là người của Quy Vân cung cho Thần Tử Thích biết.

Nghe xong, Thần Tử Thích đứng dậy bước đi: “Bí mật lớn thế này, ngươi đừng nói với ta thì hơn.” Biết càng nhiều, chết càng sớm.

“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì,” Quốc sư nhìn phản ứng của Thần Tử Thích, nhịn không được bật cười, “Hoàng thượng cũng biết.”

“Hử?” Thần Tử Thích dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Quốc sư.

Có lẽ người khác không rõ, nhưng là hoàng đế có biết. Trước khi Lam Giang Tuyết làm Quốc sư, thì hắn đã nguyện trung thành với Phượng Vương. Nói chung do truyền thừa của Quốc sư quá mức đặc thù, chỉ có thể tuyển chọn trong dòng máu của Lam gia, mà đến thế hệ này vừa hay chọn trúng Lam Giang Tuyết.

Hầu hết trọng thần trong triều đều xuất thân từ các môn phái trong giang hồ, đây là chuyện không thể làm gì được. Chính vì là người của các đại môn phái, cho nên căn bản họ đều không có đọc sách. Nhưng địa vị của Quốc sư rất đặc thù, mà cũng không nguyện trung thành tuyệt đối với Hoàng đế….

Thần Tử Thích nhớ ra sau khi Đan Y tiến cung, Hoàng đế có từng hỏi cậu, Đan Y có gặp gỡ Quốc sư hay không. Điều này cho thấy Hoàng đế vẫn có chút kiêng kị, cho nên mới có câu này,

“Lam đại ca, Đan Y đâu rồi?” Lúc trước Lam Sơn Vũ cùng Đan Y trở về Quy Vân cung, bây giờ hắn đã quay về kinh thành, vì sao Đan Y vẫn không quay về,

Lam Sơn Vũ khẽ nhìn cái đầu chim lông xù kia: “Ngài ấy…..rất tốt.”

Bé chim đỏ nhìn chằm chằm Lam Sơn Vũ, cái đầu nghiêng nghiêng, hai cọng lông chíp đỏ trên đầu cũng lắc lư theo.

“A ha ha, Khổng tước lâu còn có việc phải xử lý, thần đi trước đây.” Lam Sơn Vũ lẩm bẩm một câu, nhanh chóng trốn mất.

Lam Sơn Vũ đi rồi, Thần Tử Thích càng yên tâm nói chuyện Thần gà với Quốc sư. Duỗi chân vào một góc dưới cái bàn con, đè cái ấm lô xuống, sau đó lấy  gà con trong ngực thả xuống bên cạnh lò sưởi.

Gà con không có lông rất sợ lạnh, Thần Tử Thích sợ nó sẽ bị lạnh chết, vươn tay che không để nó chạy loạn: “Quốc sư, Thần gà lại về rồi, nhưng vì sao nó không lớn thế? Đến bao giờ mới mọc lông chim đây?”

“Tuổi thọ của thần linh rất dài, tự nhiên cũng sẽ lớn chậm. Ngài có từng nghe nói, đồng tử ngồi bên cạnh tiên nhân, đến ngàn năm sau vẫn có dáng điệu đồng tử không.” Quốc sư khẽ cười nhẹ, nhìn bé chim đỏ lông xù, đột nhiên nảy ý, xem ra Thiếu chủ mà sống qua hình dạng này qua mùa đông thì khá lạnh đây, chắc phải làm bộ xiêm y cho ngài ấy quá.

Nghĩ vậy, Quốc sư bèn giở giấy Tuyên Thành ra, chọn bút lông mảnh nhỏ, bắt đầu vẽ vời.

“Chíp!” Bé chim đỏ không thích đứng trên cái bàn con, vỗ cái cánh nhỏ giẫm lên bàn tay Thần Tử Thích, sau đó hai ba cái nhảy lên đỉnh đầu, mổ mổ mái tóc không chải của cậu, tạo thành cái tổ trên đó.

Quốc sư vẽ xong kiểu dáng quần áo, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, phát hiện bé chim đỏ đang gục mắt ngồi chồm hỗm trên đỉnh đầu Thần Tử Thích. Còn Thất hoàng tử đang vươn cái tay ngắn ngủi sờ sờ y. Không nhịn được mím môi cười khẽ, bút vẽ dưới tay không ngừng lay động, không bao lâu sau, một bức tranh thủy mặc vẽ một đứa bé có chú gà nhỏ trên đầu hiện ra vô cùng sinh động.

Đợi đến khi Thần Tử Thích tóm được gà con, mới quay ra nhìn Quốc sư lần nữa. Quốc sư vô cùng tự nhiên cầm tờ giấy Tuyên Thành kia, phủ lên trên.

“Quốc sư, ngươi muốn để ta làm bộ độ này cho Thần gà đó hả?” Thần Tử Thích nhìn bức vẽ trong tay Quốc sư, đó là một cái áo lót tí hon, đường viền có lông xu, trên rộng dưới hẹp.

“Vâng, mùa đông giá rét, để gà……khụ, Thần chim mặc cái này, ngài ấy có thể chạy ra ngoài chơi.” Quốc sư cười tủm tỉm nói.

“Chíp!” Bé chim đỏ vỗ cánh nhỏ tỏ ý không bằng lòng.

Thần Tử Thích nghe thế bèn gật nhẹ đầu, lấy tờ giấy Tuyên Thành kia: “Về cung ta sẽ bảo mẫu thân làm thử coi.” Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút không chắc, tiểu tiên nữ mà biết cậu muốn mình làm quần áo cho gà, chắc chắn sẽ nghĩ cậu điên mất.

Quốc sư vốn định để Lam Sơn Vũ đi làm, nay thấy Thần Tử Thích nói vậy, cũng không phản đối, chỉ cười gật đầu: “Nếu Thần Minh đã trở về, sau này mỗi khi điện hạ luyện công, thì để ngài ấy ở bên cạnh, làm vậy rất có lợi cho điện hạ.”

Thần Tử Thích cất tờ giấy Tuyên Thành kia vào trong tay áo, nhìn bé chim đỏ đang mổ điểm tâm trên ấm lô, im lặng một lát, đột nhiên nói: “Quy Vân cung các ngươi, có liên quan đến Thần Minh sao?” Đan Y dạy cậu cách thổ nạp mới, bây giờ Quốc sư lại nói bé chim đỏ có ích với công pháp của cậu….

“Đương nhiên rồi, thần với Lam Sơn Vũ đều là người hầu hạ Thần Minh.” Quốc sư cười thản nhiên nói,

“Thế Đan Y thì sao?” Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại. Có phải Đan Y làm bạn với cậu, chỉ vì cậu là người được thần chọn không?

Quốc sư nhìn nhìn bé chim đỏ đang ăn điểm tâm: “Thiếu chủ, ngài ấy không giống với chúng thần.” Về phần không giống chỗ nào, lại không hề nói.

Nhưng mà câu này cũng đủ rồi, Thần Tử Thích thoáng thở phào, xách bé chim đỏ lên, phủi phủi vụn bánh, thả vào trong ngực, vội vàng từ biệt Quốc sư, giẫm lên lớp tuyết mỏng trở về cung.

Mới vừa đến gần cung Thanh Vân, đã trông thấy Thường Nga khoác áo choàng dài, hình như đang đi về phía cung Hướng Dương.

“Nương, người làm gì đó?” Thần Tử Thích gọi mẫu thân.

“Ài, A Mộc phát sốt, nghe nói đã mơ màng rồi, nương đi thăm nó.” Trên mặt Thường Nga có nét không đành lòng, đáng lẽ chuyện này không cần nàng lo, nhưng mà nhóc béo kia theo nàng nửa năm, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm.

“Con cũng đi.” Thần Tử Thích cũng muốn đi, song bị Thường Nga ngăn cản.

“Con còn nhỏ, cơ thể yếu, không được đi.” Thường Nga không cho cậu đi, còn bản thân thì xoay người vội vàng đi mất.

Thời điểm đến cung Hướng Dương, Hoành hậu cùng vài phị phi tần cũng có mặt đang trách cứ mấy cung nhân: “Các ngươi chăm sóc hoàng tử thế này đó hả? Để thằng bé đạp chăn, tỉnh dậy giữa đêm đông lạnh giá mà không có người lo!”

Thái y nói, A Mộc nửa đêm bị phong hàn. Trẻ con nửa đêm chịu lạnh, tất nhiên là do đạp chăn. Điều này chứng tỏ, buổi tối trong phòng Thần Tử Mộc không có ai gác đêm.

“Hoàng hậu nương nương minh giám, chúng nô tỳ tuyệt không có lười biếng, đêm qua trời đột nhiên có tuyết rơi, tiểu hoàng tử người yếu nên mới…..” Cung nữ hầu hạ A Mộc vội vàng giải thích.

“Hai ngày nay trời trở lạnh, tuyết rơi hay không thì có gì khác biệt? Chẳng nhẽ không có tuyết rơi thì ngươi đắp cái chăn mỏng mùa hè cho thằng bé sao?” Thường Nga không nghe nổi nữa, nói một câu.

Hoàng hậu không trách cứ khi bị Thường Nga xen vào, hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói của nàng.

Vài cung nữ run rẩy cả người, không dám nhiều lời.

Buổi tối trở về cung Thanh Vân, Thường Nga bưng bát cơm, lòng có chút vô vị, nhìn Thần Tử Thích húp sùm sụp mì nóng, do dự một lát, mới mở miệng: “Rùa con, lão nương muốn bàn chuyện này với con.”

“Gì ạ?” Thần Tử Thích húp sùm sụp hết bát mì, sau đó đưa bát rỗng cho Thường Nga.

Thường Nga đón lấy rồi đưa cho cậu bát khác, mặc dù đã thăng đến vị Tần, nhưng lượng cơm của hai mẹ con vẫn giống trước, hễ không có người nhìn sẽ ăn khá thoải mái: “Nương đi thăm nhóc béo kia, thằng bé nóng như than lửa ấy, cứ luôn mồm gọi ‘cữu cữu’, ‘ca ca’, nhìn mà không nỡ.”

Thần Tử Thích đón bát nhỏ, hút sụp một miếng, miệng nhai miếng giò: “Cho nên là?”

“Nương nghĩ rồi, hôm nay đã thăng đến Nguyệt tần, phân lệ cũng được thêm không ít, đủ để nuôi thêm người, hay là, nương mang A Mộc qua đây nuôi, để con có huynh đệ ruột…..” Thường Nga có chút do dự. Nếu là trước kia, nàng tuyệt sẽ không làm cái loại chuyện phí sức này, dù sao nàng nuôi nấng một đứa con trai cũng đã rất khó khăn rồi.

Nhưng bây giờ thì khác, làm vị Tần, nàng đã có đủ tư cách nuôi dưỡng hoàng tử khác. Huống chi, Thần Tử Thích phải sống tốt tại chốn hoàng cung này, ắt cần có người giúp đỡ, hoặc đôi khi phải ban ân huệ cho người khác, vậy thà thẳng thừng đưa người ta làm người của mình cho xong. Nói tóm lại, đứa bé A Mộc kia cũng thực sự đáng thương.

“Chíp!” Bé chim đỏ đang ngồi chồm hỗm mổ đồ ăn trong chén trên bàn bất mãn kêu một tiếng. Đưa thằng nhóc bé đến đây nuôi, chẳng phải là để nhóc đó ngủ cùng Thích Thích sao?

Thần Tử Thích buông đũa xuống, yên lặng một lát.

Thường Nga nhìn tướng của con trai, có chút lo lắng: “Nếu con không đồng ý, vậy……”

“Cũng không phải không được,” Thần Tử Thích mặt nghiêm túc nói, lấy một tờ giấy trong tay áo, “Nương làm cái này cho con, con sẽ đồng ý.”

Thường Nga mở giấy Tuyên Thành nhìn thoáng qua, trên đó vẽ một cái áo lót cho gà con mặc………Một cái tay đập lên đầu Thần Tử Thích: “Thằng nhóc thối con đùa lão nương phải không?”

Ngày hôm sau, Thường Nga đến cầu ý chỉ của Chính Long đế. Đối với đứa con này, Chính Long đế cũng không quá để tâm, ai muốn nuôi thì cứ đi mà nuôi, tay to vung lên bèn đồng ý liền.

Đợi đến khi A Mộc mở mắt, lập tức nhìn thấy Thường Nga mặc quần áo mềm mại ngồi cạnh đầu giường, bé ngơ ngác quay đầu nhìn nhìn, bày biện của cung điện này không phải cung điện quen thuộc của bé: “Sao con lại ở đây thế ạ?”

“Hoàng thượng đã đồng ý sau này con sẽ là con trai của nương.” Thường Nga giơ tay, chọc nhẹ lên đầu mũi trắng nõn kia, không khỏi mỉm cười, đúng là trẻ nhỏ ba bốn tuổi chơi vui hơn thiệt, cứ lớn như Thần Tử Thích, đúng độ tuổi nghịch ngợm, chẳng chơi vui gì hết.

“Thật vậy ạ?” A Mộc ngồi dậy, trợn to đôi mắt có chút phù thũng, không dám tin hỏi, “Sau này, con có mẫu thân rồi ạ?”

“Đúng, sau này ta sẽ là mẫu thân của con.”

“Con có mẫu thân rồi…..Mẫu thân…..hu hức hức……thật không ạ? Người đừng chọc con nhé? Hu hức……” A Mộc hỏi đi hỏi lại, hỏi hỏi một lát rồi khóc òa.
Tiểu kịch trường:

Thường Nga: Sau này phải đổi tên hô, ta gọi là gì nha?

A Mộc: Mẫu thân!

Thường Nga: * chỉ Thích Thích* ngoan, nó gọi là gì?

A Mộc: Ca ca!

Thường Nga: *chỉ vào bé gà đỏ*, thật thông minh, thế còn nó?

A Mộc: Chị dâu!

Thường Nga:……Gì?

:))) Chị dâu!

Bình luận

Truyện đang đọc