HÀM ĐÀO

“Ọe——” Miệng Thường Gia Bảo bị nhét đầy lòng gà, thứ mùi tanh hôi lập tức tràn ngập mũi miệng, chấy nhầy dinh dính làm thằng nhóc liên tục nôn mửa.

“A——” Cữu mẫu không ngờ Thường Thích sẽ làm vậy, hét to một tiếng, vội vàng kéo thằng con qua vỗ lưng, “Mau nôn ra, mau mau!”

Mẫu thân của Thường Thích nghe thấy tiếng hét, xỏ hài từ trong phòng đi ra ngoài. Tuy rằng chỉ mặc váy vải thô, đầu cài trâm gỗ mận gai, sắc mặt tái nhợt, cước bộ phù phiếm, song cũng khó dấu được vẻ mĩ lệ của nàng.

Cũng bởi vì quá xinh đẹp, ngoại tổ mẫu của Thường Thích mới khăng khăng đặt tên khuê nữ nhà mình là Thường Nga, ý nói nữ nhi sánh bằng tiên nữ trên cung trăng. Thường Thích cũng vẫn luôn cho rằng mẫu thân của cậu chính là tiên nữ trên trời!

“Làm sao vậy?” Thường Nga nhanh chóng đẩy Thường Thích ra trước khi bị tẩu tử ra tay, một tay kéo nhi tử đến bên người, chất giọng trong veo cùng nghiêm túc hỏi, “Lại gây ra họa gì rồi sao?”

“Biểu đệ muốn ăn gà con mua, con liền cho nó nếm thử.” Thường Thích mặt cực kì vô tội nói.

“Thằng nhóc ranh này, nhét đầy lòng gà vào miệng biểu đệ nó, cái thứ ô uế bẩn thỉu như vậy, ăn phải chỉ có nước đi tả đấy!” Cửu mẫu cầm cái gáo múc nước, để biểu đệ súc miệng, lúc này mới có thời gian quở trách Thường Thích, bà ta cầm lòng gà Thường Gia Bảo nôn đầy đất, định cho Thường Thích ăn, “Mày tự nếm đi! Tự đi mà nếm!”

Thường Nga nhíu mày, kéo đứa con lùi sau một bước.

“Đã thông dâm cùng người ta thì chớ thế mà còn sinh ra thằng con hoang, lại còn nâng niu như  bảo bối nữa, giờ nó quay ra bắt nạt nhi tử của ca ca, chậc chậc….” Nàng dâu Trương gia cách vách khoanh tay xem náo nhiệt,  phát ra tiếng chậc chậc.

“Đúng vậy, là ta thì đã bóp chết thằng con hoang kia rồi đi nhảy sông cho xong. ” Mẹ chồng của nàng ta cũng bĩu môi nói bóng gió ở bên cạnh.

Người Trương gia có quan hệ rất tốt với cữu mẫu, bình thường không ít lần ghé qua cùng xỉa xói.

“Ọe——” Thường Gia Bảo vốn mới ngừng nôn, nhìn mẫu thân nhặt lòng gà, lại nhịn không được ói tiếp.

Thường Nga cắn chặt răng, giơ tay hung hăng đánh mông Thường Thích: “Thằng nhóc này, sao con không nghe lời thế hả! Con có người cha quý nhân, không biết lúc nào tới đón hai mẹ con chúng ta, con lại gây chuyện như vậy, biết sống thế nào đến lúc ấy đây! Nói bao nhiêu lần rồi, phải nhường nhịn đệ đệ, sao con cứ không nghe lời thế!”

Vừa nói, vừa đánh, bàn tay phát ra tiếng “bộp bộp bộp” trên quần áo. Giọng nói của Thường Nga có chút the thé, giờ phú này lại kêu to, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rõ ràng.

Người Trương gia rụt lại, sớm biết cha Thường Thích là quý nhân, mà tại dạo này Thường Nga không nhắc đến, nên bọn họ cũng quên mất.

Trong khoảnh khắc bàn tay đập vào người, Thường Thích sững một lát, sau đó “Oa” một tiếng bật khóc. Tiếng khóc cực kì thê lương, làm cữu mẫu phải giật nảy mình.

Thấy đứa bé gào khóc đáng thương, hàng xóm đều có chút không đành lòng. Khâu đại nương ở đối diện đi ra khuyên giải: “Nương tử Thường gia à, đừng đánh nữa, đứa bé nhỏ thế này, không chịu nổi đâu!”

Trường Thích có tướng mạo rất đẹp, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống, khóc đến mắt mũi đỏ bừng, làm người ta phải đau lòng.

Rất nhiều hàng xóm đều chạy ra khuyên, vừa hay cữu cữu Thường Thích trở về, nhìn trước cửa nhà mình tụ lại một đám người, vội vàng tiến lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Kể ra cũng lạ, Thường Nga có bộ dạng xinh đẹp tựa thiên tiên, nhưng ca ca nàng lại cao lớn thô kệch, thậm chí còn hơi xâu xấu, nhìn thế nào cũng không giống huynh muội ruột thịt.

“Thường Thắng về rồi đấy à, nhanh nhanh khuyên nhủ muội muội cháu đi, đợi lát nữa sẽ đánh con mình chết mất, nàng dâu của cháu vẫn không chịu tha thứ này!” Khâu đại nương đã bắt đầu tức giận.

Khâu đại nương chính là vợ của Khâu lão cha. Khâu lão cha có địa vị rất cao trong nông trang, mọi người đều có chút kinh sợ với bà.

“Nương con sai rồi… hức hức….” Thường Thích còn liên tục gào khóc, rất là đáng thương.

Thường Thắng nhìn cháu ngoại trai thảm thương hết sức, lại nhìn vẻ mặt vênh váo hung hăng của vợ mình, hàng xóm chung quanh còn đang chỉ trỏ,không nén được cơn giận. “Được rồi được rồi, đường ồn nữa!” Giơ tay kéo muội muội ra, quay đầu quở trách vợ mình. “Ngày nào cũng chỉ biết kiếm chuyện gây sự, chưa thấy mất mặt hay sao?”

Thường Nga không nói nữa, lôi kéo Thường Thích đang thút tha thút thít trở về phòng mình.

Tiến vào phòng, đóng cửa lại, Thường Nga nhìn Thường Thích còn chảy nước mắt, không khỏi liếc mắt xem thường, khẽ chọc vào ót cậu: “Thôi đi, nhóc thối, còn giả bộ!”

Thường Thích chớp chớp mắt, thoáng nhìn qua cửa, giơ tay lau sạch nước mắt cùng tro bụi, làm khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, nhìn lại càng đáng thương, chẳng qua nét bi thương trên mặt đã biến mất, cười hì hì đem nửa con gà lên: “Chúng ta hầm canh gà đi!”

“Chỉ biết ăn thôi!” Thường Nga lườm cậu, cầm bố khăn vắt nước, chà lau xoạt xoạt khuôn mặt Thường Thích như lau bàn.

Thường Thích ngẩng mặt, để mẫu thân lau cho mình.

“Người bị bệnh, phải ăn bổ một chút…” Thường Thích giọng hờn dỗi nói, thấy mẫu thân không lên tiếng, liền nói một câu không đầu không đuôi, “ Đợi con lớn thêm tí nữa, sẽ mang người đi.”

Thường Nga lấy bố khăn, búng ngón tay vào đầu con: “Đi, có thể đi đâu? Ở cái thế đạo không có võ này, đi nửa bước cũng khó. Bảo con học võ cùng cữu cữu, con lại không học hành cẩn thận cơ.”

Thường Thích bĩu môi, cữu cữu chỉ biết tí công phu ngoại gia, luyện đến đỉnh cũng chỉ có thể làm cu li cho người ta: “Con chắc chắn sẽ trở thành đại hiệp vang danh nhất thiên hạ, đến lúc đó sẽ mở một trại gà rộng ngàn mẫu, tha hồ có gà ăn!”

Thường Nga đang thả gà vào nồi, cười khúc khích ra tiếng: “Được, nương chờ đại hiệp nuôi gà  danh chấn giang hồ.”

Thường Thích đắc ý dạt dào ngồi trên bàn, hai cái chân ngắn ngủi đung qua đưa lại.

Hầm xong nồi canh, Thường Nga vớt đùi gà để vào trong bát. Nửa con gà, chỉ có một cái đùi, vớt rồi sẽ chẳng còn gì nữa. Quay đầu nhìn con trai gầy teo nhỏ của mình, nàng nhăn mi, lại thả đùi gà vào nồi, vớt cánh ra để vào trong bát.

“Con ăn trước đi, nương đi đưa vài thứ cho cữu cữu.” Thường Nga đổ cả thịt với canh vào chậu, đặt lên bàn. Mùa hè nóng nực đồ ăn không giữ được lâu, thà cứ ăn hết cho xong, hai mẹ con cũng không câu nệ, liền ăn hết chậu canh.

Thường Thích nhìn cái bát thô  tràn đầy canh cùng một cái cánh gà trong tay mẫu thân, biết đây là cho Thường Gia Bảo ăn, lập tức nhảy xuống nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong con mang đi cho.”

Bản thân cứ phải ăn no trước rồi hẵng nói sau, đề phòng trường hợp xảy ra tình huống ngoài ý muốn, đây là nguyên tắc của Thường Thích.

Hai mẹ con ăn uống no đủ, gặm nửa con gà đến sạch bóng, chỉ thừa lại phần cánh cho Thường Gia Bảo, và cả cái phao câu.  Thường Thích dùng giấy dầu gói bọc kín phao câu rồi cất vào ngực, sau đó bưng cái bát kia đi đến tiền viện.

Lấy thuốc bột mua ở trấn trên ra, Thường Thích cắn môi ngẫm nghĩ, không có rắc vào, mà chỉ nhổ ít nước bọt.

“Cữu cữu, mẫu thân bảo con đưa cho đệ đệ ăn.” Thường Thích có một đôi mắt hòa đào dài, đuôi mắt có một vệt hồng nhạt, vừa mới khóc xong, thoạt nhìn càng lộ rõ hơn. Hai tay bưng cái bát cao quá đầu, dùng đôi mắt to đo đỏ ngóng nhìn cữu cữu, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Thường Thắng nhìn cháu ngoại trai như vậy, rất áy náy: “Tiểu Thích ăn đi, Gia Bảo nhà cữu ăn cơm rồi.”

Thường Thích im lặng, vẫn giơ bát lên.

Cữu cữu chỉ đành giơ tay, đón nhận bát canh gà, lại sờ sờ ngực lấy hai miếng bánh ngọt cho Thường Thích.

“Cảm ơn cữu cữu.” Thường Thích nắm hai miếng bánh xoay người bỏ đi, ra đến sân nhỏ, liền chạy đến Mơ viên phía đông trại gà.

Bởi vì phu nhân trưởng môn Kim Cương môn thích ăn quả mơ, vì thế trong nông trang liền trồng một mảnh rừng mơ. Hiện tại đúng là mùa mơ vàng, từ đằng xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương thanh ngọt, cực kì mê người.

Trong nông trai không thiếu trẻ con, nhưng không có đứa nào dám trộm mơ ăn, bởi vì người trông coi Mai viên là một lão quái nhân diện mạo cực kì xấu xí, không ai biết họ tên ông là gì, nên đều gọi ông là Mai lão đầu.

“Mai lão đầu, Mai lão đầu!” Thường Thích chui từ kẽ rào tre vào, đứng dưới tàng cây mơ gào to.

“Ầm ĩ gì đó!” Một giọng nói già nua truyền từ trong nhà tranh ra, không lâu sau, một ông lão gù lưng, mù một mắt, bước đi liêu xiêu, nghiêng ngả ra khỏi phòng.

Thường Thích chạy tới, lôi phao câu gà giấu giấy dầu cùng hai cái bánh ngọt ra, nói: “Cho ông ăn này.”

“Tiểu tử thối, sao chỉ có mỗi phao câu thế !” Mai lão đầu tìm cái rễ ngồi chồm hỗm xuống, giơ cái phao câu lên ngửi ngửi.

“Cháu khó lắm mới kiếm được chút thịt gà, song đều bị cữu mẫu cướp hết rồi, chỉ thừa lại mỗi đầu cùng phao câu thôi. Đầu gà phải cho nương con nấu canh, phao câu thì cho ông đó. ” Thường Thích bĩu môi.

“Hừ, coi như mi thức thời. ” Mai lão đầu vui vẻ ăn cái phao câu, lôi một quyển sách cũ nát đầy bùn đất từ dưới gốc cây ra, ném cho Thường Thích, “Hôm nay dạy mi tám câu, nhớ kĩ nhé. ”

Đó là một quyển sách cực kì cổ xưa, trang sách rách tung tóe, trên bìa viết năm chữ “Thiên Diễn Vạn Vật Công ”. Hồi đầu nhìn thấy quyển sách này trong Mai viên, Thường Thích còn cho rằng bản thân đã có được tuyệt thế bí tịch, kích động không ngủ cả đêm. Sau này đi theo ăn mày trên trấn mới vỡ lẽ, cái Thiên Diễn Công này, chính là công pháp cơ bản của nội công nhập môn, tất cả đệ tử khí tông môn đều phải học.

Tuy rằng chỉ là công pháp cơ bản, thế nhưng cả nông trang cũng chỉ có Mai lão đầu có, Thường Thích vẫn học hành nghiêm túc, ít nhất để có thể nhận được mặt chữ.

“Tập thiên địa chi khí, vu thiếu dương huyệt…. ” Mai lão đầu gặm phao câu, đọc một câu trong sách.

(Tụ linh khí thiên địa về huyệt thiếu dương)

“Chữ này đọc thế nào ạ?” Thường Thích chỉ vào một chữ trên sách.

“Đó là ‘Canh’, Thiên Canh Địa Sát Đích Canh….há! Nhóc con, nhìn mặt sau làm gì !” Mai lão đầu lúc này mới phát hiện, thằng nhóc đã xem đến tờ cuối cùng.

“Cháu biết chữ mà. ” Thường Thích cười hì hì trả sách cho Mai lão đầu, vỗ vỗ mông bật dậy, tiện tay nhón vài quả mơ chạy mất.

“Lại ăn trộm mơ, mi đứng lại cho ta!” Mai lão đầu đứng dậy muốn đuổi theo, mà Thường Thích bên kia đã chạy mất dạng.

Lúc trở về ngang qua sân nhỏ Trương gia, nghe thấy cả tiếng ồn ào bên trong, con dâu Trương gia đang to tiếng răn dạy nhi tử :”Sau này cấm không được chơi cùng Thường Thích, biết chưa ? Nương nó là một nữ nhân không tiết tháo…. ”

Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thường Thích đã bò ra khỏi ổ chăn, dụi dụi mắt, giơ ấm nước lạnh uống vài hụm, sau đó hăng hái xách rổ cỏ trước cửa, đi đến trại nuôi gà. Sáng sớm phải đi nhặt trứng gà, càng đi sớm càng nhặt được nhiều.

“Tiểu Thích luôn nhặt được nhiều nhất nhỉ.” Khâu lão cha cười ha ha kiểm kê thành quả bọn nhóc, phát mỗi đứa một quả trứng, có chín cũng có có sống. Thường Thích vì nhặt được nhiều nhất nên được thưởng hai quả.

Để một quả sống vào ngực, còn quả chín còn lại thì bóc ăn, những đứa khác đều hâm mộ nhìn theo.

Đứa con Trương gia cùng Thường Gia Bảo tụm lại thì thầm với nhau, những đứa khác đều vây quanh Thường Thích.

“Thường Thích, hôm qua nương ngươi nói cha ngươi là đại quý nhân, thế đại quý nhân là gì á?” Có đứa tò mò hỏi.

“Nói ra, hù chết bọn ngươi!” Thường Thích cười nhạo, “Ta nói cho các ngươi biết nhá, ai dám nói xấu nương ta, chắc chắn sẽ lở loét miệng lưỡi, bàn chân chảy mủ.”

“Thật hay giả thế ?” Có đứa không tin.

“Là thật đó. ” Tôn tử Khâu gia nhớ đến cái gì đó, học theo động tác của nội nó, vỗ đùi hô to , “Sáng nay ta nhìn thấy, ngoài miệng thẩm thẩm Trương gia bị rộp cả một vòng á!”
Tiểu kịch trường :

“Lời tiên đoán chỉ nên tin một nửa.”

Thích Thích: Nương của ta là tiên nữ, ai dám nói xấu nương sẽ bị lở miệng.

Hàng xóm : Ô kìa, miệng người Trương gia bị lở hết cả kìa!

Thích Thích : Cha ta là quý nhân, sau này ông sẽ cho ta hưởng vinh hoa phú quý.

Hoàng đế : Đúng vậy, chúng ta thuận đường đi tế trời, hiến thân không con?

Thường Thích : Người ta yêu, là một đại anh hùng, tương lai hắn sẽ đạp mây thất thải tới đón ta.

Chim tướng công : Chíp?

Thích Thích: “….”

Bình luận

Truyện đang đọc