HẦM TÁO KÝ

Khó có được khi sư phụ không đẩy nàng ra, trong lòng Đường Táo vui vẻ không thôi, rồi sau đó mới để ý tay sư phụ đặt ở địa phương kia của mình, mặt Đường Táo lập tức đỏ lên, chỉ là… nàng nhớ là sư phụ thích sờ cái này, hiện giờ sư phụ không nhớ rõ nàng mà vẫn thích sờ sao?

Tuy rằng xấu hổ, nhưng nếu sư phụ thích, nàng sẽ cho hắn sờ.

Đường Táo không hề động đẩy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy hắn cũng đang dùng ánh mắt nhìn mình, nhất thời mặt lại đỏ lên vài phần. Trọng Vũ nhìn tiểu cô nương xinh đẹp ở trong ngực, thấy hai má nàng đỏ bừng, lúc này mới nghĩ đến rằng mình thất lễ, mang tay thu về.

Hắn thế mà lại làm cái loại sự tình này với nàng?

“Sư phụ?” Đường Táo khó hiểu, nhỏ giọng ai oán một câu. Không phải vừa mới sờ còn rất thích sao? Nàng… nàng cho phép hắn sờ mà.

Mới vừa rồi thấy nàng sắp ngã xuống, hắn mới đưa tay ra đỡ, hiện giờ.. Trọng Vũ buông tay ra, Đường Táo rất luyến tiếc, gắt gao ôm thật chặt lấy thắt lưng của sư phụ, đem mặt dán chặt vào ngực hắn.

Nàng thích thân cận cùng sư phụ.

Hắn nên đem nàng đẩy ra, nhưng ngửi thấy hương vị trên người nàng, cảm thụ được sự mềm mại trước ngực của nàng, lại làm cho hắn sinh ra một cỗ cảm giác quen thuộc — hắn không muốn buông ra.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đem nàng ôm chặt hơn, nhưng lúc này, tiểu cô nương trong ngực tự nhiên “Nha” một tiếng, miệng than thở “Đồ ăn của ta”, rồi sau đó đột nhiên từ trong ngực hắn chui ra, vội vàng chạy về phía bếp.

Trong lòng một trận mát mác.

Bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, Trọng Vũ đưa tay lên, ánh mắt dừng ở trên người tiểu cô nương đang bận rộn ở kia. Bỗng dưng cảm thấy miệng lưỡi có chút khô đắng, liền chạy vội về phòng mình uống ngụm nước.

Nhìn bàn thức ăn lớn trước mặt này, còn có bàn điểm tâm tinh xảo kia nữa, Trọng Vũ đứng tại chỗ, xoay người liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh một cái.

Trong lòng Đường Táo có chút không yên, nàng ngẩng đầu lên một cái, lại phát hiện sư phụ đang nhìn mình, như là làm sai chuyện gì, lập tức ánh mắt cúi xuống, thanh âm mang theo tiếng cầu xin: “Đồ nhi mỗi ngày sẽ đều nấu cơm cho sư phụ, cho nên… đừng đuổi đồ nhi đi, được không?”

Sư phụ từng nguyện ý cho nàng đi thao, là bởi vì nàng làm đồ ăn hợp khẩu vị của hắn, hiện giờ sư phụ không nhớ rõ, nàng không biết biện pháp này có dùng được không nữa.

“Sư phụ, người nếm thử một chút đi, được không?” Đường Táo thấy vẻ mặt của sư phụ không chút thay đổi, không giống với kinh hỉ lần đầu tiên thấy đồ ăn nàng nấu, nàng không có bản lĩnh gì, nếu không phải vì vậy, chỉ sợ sư phụ cũng sẽ không thu nhận nàng làm đồ đệ, tất nhiên cũng sẽ không có mọi chuyện như bây giờ.

“Ngươi đi đi.” Trọng Vũ không nhìn bàn đồ ăn tinh xảo kia, mà xoay người nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

Đường táo sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc, biểu tình trên mặt cơ hồ muốn khóc, thanh âm mang theo nức nở: “Sư phụ?”

Hắn thử cũng chưa thử mà đã đuổi nàng đi rồi sao? Đường Táo làm sao mà chịu, vội vàng cầm lấy đôi đũa gắp một miếng bánh phù dung, kiễng chân đưa đến khóe miệng hắn: “Sư phụ, người nếm thử một chút đi, được không?”

Nếu không nếm, một chút cơ hội nàng cũng không có, nếu như nếm, nhất định sư phụ sẽ cho nàng ở lại.

“Thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi vẫn là đi đi thôi, không cần phải phí tâm tư làm như vậy.. ta sẽ không cho ngươi ở lại.” Trọng Vũ thản nhiên nói, ánh mắt hơi chũng xuống, làm cho người khác không đoán được tâm tư của hắn, quả nhiên một chút cảm tình thương hoa tiếc ngọc cũng không có.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Hắn từ trước đến nay đều sống một mình, hơn nữa nàng còn là một tiểu cô nương, nếu ở lại chỗ này, sẽ thành bộ dáng gì chứ?

Nhìn nàng có vẻ cũng được nuông chiều từ bé, vì sao một lòng muốn ở lại chỗ này? Trọng Vũ nhíu mi, nhớ tới cách xưng hô của nàng đối với mình, cũng  nói luôn: “Ta không phải sư phụ ngươi, chắc ngươi nhận nhầm người rồi.”

Đường Táo lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: “Sẽ không, người chính là su phụ của ta.”

Quá mức cố chấp, làm Trọng Vũ có chút đau đầu, xoay người muốn rời đi, nhưng mới vừa bước được vài bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng vang, hắn do dự quay đầu lại, đã thấy tiểu cô nương kia quỳ xuống mặt đất.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Trọng Vũ kinh ngạc.

Đường Táo không nhịn đượn khóc nấc lên, áo choàng rộng thùng thình làm thân thể của nàng càng nhỏ nhắn hơn, hai mắt đẫm lệ như vậy làm người khác phải thương tiếc, nàng ngẩng đầu lên nói: “Sư phụ, đừng đuổi đồ nhi đi.”

Nếu đi rồi, nàng làm sao có thể cứu sư phụ trở về?

Sư phụ còn nói sẽ kết hôn với nàng mà.

Khóc đến thương tâm như vậy, ý chí của Trọng Vũ có sắt đá đến mấy cũng có một tia đau lòng, điểm làm cho hắn hoài nghi chính là… hắn thu nhận đồ nhi lúc nào? Sao đã quên vậy rồi? Trọng Vũ nghĩ, cảm thấy là không có khả năng.

Hắn nhìn nàng, nhớ tới đêm qua giúp nàng bôi thuốc, đầu gối bị thương khá nghiêm trọng, hiện giờ không suy nghĩ gì đã quỳ xuống như vậy.

Quả nhiên không biết yêu quý thân thể của chính mình.

“Ta sống ở đây đã được hai mươi tám năm rồi, chưa bao giờ đi ra ngoài quá xa, chớ nói đến việc thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Cho nên, khả năng hắn nhận thức nàng là không thể, như vậy nhất định là nàng nhận sai người.

Đường Táo biết, trong này chẳng qua là ảo cảnh, tất cả trí nhớ của sư phụ cũng đều là ảo giác, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, vội nói: “Người chính là sư phụ của ta, đồ nhi sẽ không rời đi. Đồ nhi chỉ muốn được ở bên cạnh để hậu hạ sư phụ thôi, có được không?”

Hầu hạ hắn? Trọng Vũ ngẩn ra, nhớ tới cử chỉ thất lễ vừa rồi của mình, cảm thấy ên tai có chút nóng, nhất thời lạnh lùng nói: “Ngươi không cần phải làm chuyện đó, ta sẽ không cho ngươi ở lại.”

Trước kia sư phụ cũng hay tức giận nàng, nhưng rất mau hết giận, nhưng bây giờ sư phụ không nhớ mình, đối với mình tất nhiên không có cảm tình, nàng đã quỳ như vậy rồi, hắn cũng chưa từng có nửa điểm đau lòng. Lại nghe lời hắn nói quả quyết như vậy, trong lòng Đường Táo càng khó chịu, nàng nói: “Vậy… sư phụ người nếm thử một chút đi, đồ ăn kia toàn là những đồ ăn mà sư phụ yêu thích, người nếm thử một miếng bánh thôi, có được không?”

Kế sách hiện giờ, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm sư phụ nếm đồ ăn nàng làm, bằng không nàng cũng không biết tính sao bây giờ nữa.

Thấy hai tròng mắt nàng lệ rơi đầy mặt, Trọng vũ có chút mềm lòng, liền đi qau cầm lấy một khối bánh phù dung đưa vào miệng. Đường Táo nhìn đến nỗi không dám nháy mắt, thấy sư phụ ăn miếng bánh phù dung, hắn ăn xong rồi, mới thật cẩn thận hỏi: “Sư phụ?”

Sư phụ sẽ cho nàng ở lại chứ?

Nào biết trên mặt Trọng Vũ một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng: “Hiện tại ngươi có thể đi rồi.”

Nàng làm đồ ăn không hợp ý sư phụ không? Đường Táo nhất thời luống cuống, trước kia sư phụ thích nhất cơm canh nàng làm, hiện giờ một chút biểu hiện thích đều không có.

“Sư phụ, đồ nhi…” Nàng không muốn đi, muốn được ở bên cạnh sư phụ. Phù Yến sư thúc đã nói rồi, đây là lưới thạch, thời gian mỗi lần chỉ có mười lăm ngày, hiện giờ đã là ngày thứ hai rồi.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Thấy nàng không muốn rời đi, Trọng Vũ có chút đau đầu, ngữ khí không vội vàng nói: “Không phải đồ ăn của ngươi làm không ngon, chỉ là… ta không có vị giác.” Hắn biết, đĩa bánh phù dung kia, nhìn rất tinh xảo, chắc chắn sẽ là mỹ vị, nghĩ đến đây là do nàng mới sáng sớm vì hắn mà chuẩn bị, làm sao mà hắn có thể không ăn được.

Đối với hắn mà nói, tất cả mọi thứ trên đời đều có hương vị, chỉ là hắn…

Đường Táo khó có thể tin được, nhìn sư phụ đứng trước mắt mình, miệng lẩm bẩm nói: “Không có… vị giác?” Sư phụ thích ăn đồ ăn ngọt như vậy, hiện giờ nói là không có vị giác gì sao? Nước mắt vừa ngừng liền lại lập tức rơi xuống.

Khóc đến thương tâm như vậy, làm cho Trọng Vũ trở tay không kịp, Trọng Vũ thấy nàng vẫn còn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, một đôi mắt to đẹp đều biến thành hồng hồng hết rồi.

Vừa rồi lúc hắn đuổi nàng đi, cũng không thấy nàng khóc ghê như bây giờ, hiện giờ hắn chỉ nói là hắn không có vị giác, nàng lại khóc thương tâm đến như vậy.

Trọng Vũ theo bản năng đưa tay ra, phát hiện trong lòng có một cảm giác khác thường.

“Ngươi khóc cái gì?” Khóc thành như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, còn cho rằng mình khi dễ nàng.

Trọng Vũ không còn biện pháp nào khác, đưa tay ra nâng lên dậy, nào biết thân mình của nàng tiến về phía trước, chui vào trong ngực của hắn. Hắn do dự một chút, đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay to ngây ngốc vỗ lưng nàng an ủi, thanh âm ôn nhu đi không ít: “Đừng khóc.”

Hắn quả nhiên vẫn không còn biện pháp nào khác, nếu nàng muốn ở lại, hắn có thể đáp ứng cho nàng ở lại mấy ngày, chỉ là… đừng khóc.

Khóc khiến hắn rất phiền lòng.

Đường Táo đem đầu chôn sâu vào ngực sư phụ, khóc đến thương tâm, ngày ấy sư phụ nằm trên xe trượt tuyết, thân thể lạnh như băng, hiện giờ sư phụ ấm áp ôn như vậy, làm nàng có chút luyến tiếc cảm giác này, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy góc áo hắn, nước mắt làm ướt mảng áo bào trước ngực hắn.

Khóc đủ rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng nói: “Chuyện từ bao giờ?”

Trọng Vũ thấy ánh mắt nàng hồng hồng, ngẩn người một lúc, rồi lúc sau mới hiểu được câu hỏi của nàng: “Vẫn luôn là như thế.”

Vẫn luôn vậy sao?

Tuy rằng đây là ảo cảnh, nhưng chuyện sư phụ nói, đó là hai mươi tám năm nay đều không có vị giác, trong lòng Đường Táo đau đớn cực kỳ, nàng nhớ tới đêm qua sư phụ làm cơm canh cho nàng, một chút mùi vị cũng không có.

Cho nên sư phụ vẫn không có cảm giác khi nếm qua những hương vị khác.

Đường Táo đau lòng không thôi, rốt cuộc bất chấp điều gì đó, kiễng chân hôn lên. Trọng Vũ phản ứng không kịp, có chút ngẩn người, hương thơm của tiểu cô nương xông vào mũi, thân mình yêu kiều dán sát vào người hắn, trên môi một trận mềm mại, mang theo mùi táo ngọt ngào.

Hắn nên đẩy nàng ra, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhưng đôi môi nàng hôn lên môi hắn, làm hắn cảm thấy khô nóng, ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn lại lấy nàng, há miệng ngậm lấy cánh môi của nàng, nhẹ nhàng mút vào, hắn chưa nếm qua hương vị như vậy bao giờ, hiện giờ cảm thấy một cỗ ngọt ngào truyền đến, làm hắn nhịn không được muốn nàng nhiều hơn.

—– rất ngọt.

“Ngô…” Tiểu cô nương trong lòng ngô ngô kêu vài tiếng, hắn nếm thử rồi thấy thế nào cũng không đủ.

Không biết đã hôn qua bao lâu, Trọng Vũ mới buông ra, thấy vẻ mặt nàng hồng hồng dựa vào lòng ngực của hắn, thở từng ngụm từng ngụm, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, hắn cúi đầu nhìn cánh môi của nàng, trong lòng bỗn nảy sinh một cỗ dục vọng.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Thanh tâm quả dục đã gần ba mươi năm, nay chỉ vì một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu mà động dục.

Hơn nữa, hắn còn không biết tên của nàng.

“Ngươi tê gì?” Âm thanh Trọng Vũ trầm thấp, nhưng cũng rất dễ nghe.

Đường Táo giương mắt lên, thấy sư phụ dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn mình, loại ánh mắt này, nàng rất quen thuộc. Vừa rồi sư phụ hôn lại nàng, chứng tỏ sư phụ vẫn rất thích mình. Mà thời điểm sưu phụ muốn cùng nàng làm chuyện này, cũng là dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Còn có… nơi nàng đang dựa vào kia, cũng rất quen thuộc.

Tuy rằng sư phụ đã quên, nhưng bản thân mình vẫn rất thích hắn.

Trên mặt Đường Táo nóng lên, nhưng trong lòng rất vui mừng, nhu thuận trả lời: “Đường Táo.”

“Đường Táo?” Ánh mắt Trọng Vũ cực kỳ nóng, thì thào gọi một lần. Mặc dù là nàng chủ động, nhưng xét đến cùng vẫn là hắn khinh bạc nàng, thấy ánh mắt nàng trong suốt, hắn lại cảm thấy được như mình đang khi dễ một tiểu cô nương đơn thuần.

“Bao nhiêu tuổi?” Nhìn bộ dáng này, nhiều lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.

Đường Táo không biết vì sao sư phụ lại hỏi như vậy, thành thật trả lời: “Mười sáu.”

Trọng Vũ kinh ngạc, so với điều hắn nghĩ thì lớn hơn một chút, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực của nàng, liền tin tưởng lời của nàng. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, lúc sau mới nói: “… Nếu ngươi không có nơi để đi, vậy tạm thời ở chỗ này đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc