HẦM TÁO KÝ

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Trọng Vũ ngồi xổm xuống đem người đang cuộn tròn trên mặt đất kia ôm vào lòng.

Một cỗ mùi hương đột nhiên xông vào mũi.

Lúc này Đường Táo mới lấy lại tinh thần, thân mình động đậy vài cái. Nàng cũng không khóc như trong tưởng tượng, mà nhìn qua có chút ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay tái nhợt hơn rất nhiều, ngay cả đôi môi cũng không còn được hồng nhuận như trước kia, nhìn hơi khô.

Làm cho người nhìn thật thương tiếc.

Địa lao âm u ẩm ướt, nàng lại mảnh mai như vậy, tất nhiên là chịu không nổi. Trọng Vũ nhất thời đau lòng, âm thầm trách mình, lúc sau liền cúi đầu hôn lên mặt của nàng. Hắn vừa muốn hôn, tiểu cô nương trong ngực lại cúi đầu, hắn chỉ có thể hôn lên đỉnh đầu.

“Tiểu Táo?” Nàng tức giận sao?

Tuy rằng chuyện này thật sự là hắn có chút nhẫn tâm, nhưng dù sao cũng là nàng lừa hắn trước. Nhìn nàng phải chịu khổ như vậy, hắn cũng rất đau lòng. Hắn biết nàng luôn luôn nhu thuận nghe lời, mọi chuyện đều làm theo ý mình, trong lòng không khỏi mềm nhũn, đưa tay xoa đầu nàng, giọng khàn khàn: “Theo ta trở về, ân?”

Xem như chuyện lần này là giáo huấn, về sau hắn cũng sẽ không dám tùy tiện phạt nàng nữa.

Được sư phụ ôm, cơ thể nàng dần dần ấm lên, Đường Táo cúi đầu không nói gì. Khó có được khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của sư phụ như vậy, nếu là bình thường, chỉ sợ giờ phút này sư phụ nói gì nàng cũng sẽ đồng ý, nhưng hiện giờ …. Chẳng qua là tát một cái rồi sau đó đưa một viên kẹo ngọt đến. Hắn có lẽ thật sự luyến tiếc nàng, nhưng lại nhẫn tâm đem nàng ném lại ở đây rồi không thèm nói lý, chẳng quan tâm, trong lòng hắn cũng không có để ý quá nhiều đến nàng.

Hắn không phải là sư phụ trước kia, sẽ không cưng chiều nàng, đau nàng.

Hắn không phải.

“Trọng Vũ, ngươi thích ta sao?” Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, trong lòng hắn đến tột cùng là có nàng hay không?

Nàng rốt cục cũng lên tiếng, thanh âm lại rất yếu ớt, không chỉ trích hắn, mà lại hỏi hắn có thích nàng hay không? Trọng Vũ ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn thích nàng sao? Ngày ấy ở đại điện, nhìn thấy nàng nhỏ bé đứng ở nơi đấy, nói là mình có trù nghệ, một đôi con ngươi ngập nước như nói lên tất cả, lập tức cướp trái tim của hắn đi rồi.

Thật là một tiểu yêu tinh.

“Tất nhiên là thích.” Trọng Vũ khó có được lúc thành thật còn nói: “Là bởi vì thích, nên ta mới không muốn nàng lừa gạt ta một điều gì cả, nàng biết không?” Hắn tức giận, cũng không phải là bởi vì nàng lẻn vào Ma cung có mục đích, mà là bởi vì nàng lừa hắn.

Nàng lừa gạt hắn, trong lòng hắn không tức giận là giả, nhưng nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, hắn lại không thể hạ thủ được. Rõ ràng mới chỉ ở chung mấy ngày mà thôi, lại làm trái tim của hắn trở nên rối loạn.

Đường Táo ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí kiên định: “Không phải, ngươi không thích ta.”

Trọng Vũ nhìn ánh mắt của nàng, nhất thời nghẹn lời.

“Nếu ngươi thích ta, sẽ không cho ta chịu nửa điểm ủy khuất, nếu ngươi thích ta, làm thế nào bây giờ mới đến nhìn ta?”

Hắn đột nhiên đến đây, chắc chắn Phù Yến sư thúc đã nghĩ biện pháp gì đó, nếu như không có Phù Yến sư thúc, có lẽ nàng vẫn sẽ bị giam ở đây. Hắn muốn bắt giam bao lâu? Nửa tháng? Một tháng? Có thể là sẽ lâu hơn. Hắn coi trọng mặt mũi, nếu trong lòng có ba phần thích, sẽ nể mặt nàng, nếu có sáu phần thích, có lẽ sẽ do dự, nếu mười phần thích, mới không thể để nàng ở đây chịu lạnh.

“Tiểu Táo, ta…” Trọng Vũ mở miệng, không biết nên nói như nào.

Mấy vạn năm nay, hắn đã khi nào tức giận với một nữ nhân, nhưng hắn lại mắc lỗi trách móc nàng, vừa muốn nói gì, đột nhiên thấy nước mắt ở trên cánh tay hắn, rõ ràng là nhẹ nhàng từng giọt, nhưng ở trên tay hắn lại cảm thấy nóng bỏng, đốt cháy sạch lòng hắn.

Đường Táo không nhịn được cầm lấy cánh tay hắn cắn một phát, ủy khuất mấy ngày nay đều toát ra toàn bộ. Trọng Vũ thấy nàng cắn, cũng tùy ý nàng, vốn cảm thấy khí lực của nàng nhỏ, nhưng hồi lâu lại thấy có chút đau.

Ánh mắt Trọng Vũ nhu hòa đi không ít, vỗ về mái tóc nàng, nhìn nàng hiện giờ, cái gì cũng không suy nghĩ nữa.

Cắn đến lúc ngửi thấy mùi máu tươi, Đường Táo mới nhả ra, nhìn vết máu đỏ sậm trên áo bào trắng, lập tức lại đau lòng. Ở trước mặt sư phụ, nàng vẫn luôn nhu thuận nghe lời, cắn hắn như vậy, là lần đầu tiên.

Nhưng—–

Đường Táo hít cái mũi, bất mãn ngập ngừng nói: “Ta không phải chỉ giấu một diếm một cái thân phận thôi sao, nhưng lại không tổn hại gì đến chuyện của chàng, vì cái gì… vì cái gì chàng lại không tin ta?” nÓi đến đây, ủy khuất tăng lên rất nhiều.

Mục đích của nàng đến Ma giới, tới bây giờ cũng chỉ có một.

Chỉ vì hắn mà thôi.

Trong Vũ đem đầu nàng ấn vào trong ngực, nghe nàng khóc rất ủy khuất.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ như vậy, nhưng khi khóc rồi thì rất nhiều nước mắt, làm vạt áo của hắn ẩm ướt, thấm vào làn da hắn. Hắn lại trấn an vỗ về nàng một hồi, nghĩ tới lời nàng nói, lần này mình quá ác tâm, nhưng nếu không làm như vậy, hắn cũng sẽ không biết là hắn để ý nàng nhiều đến nhường nào.

Nghĩ thế, Trọng Vũ ôm nàng chặt hơn, làm cho thân thể của nàng ấm áp hơn.

Âm thanh nức nở trong ngực dần dần nhỏ đi, Trọng Vũ biết nàng khóc đủ rồi, liền cúi đầu hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Là ta sai lầm rồi, đừng tức giận được không?”

Thấy sư phụ yếu thế, trong lòng Đường Táo cũng hết giận, lau nước mắt vào áo choàng của sư phụ, rồi sau đó đưa tay lên xoa cánh tay hắn, chậm rãi đem áo vén lên, nhìn thấy hai dấu răng đang rỉ máu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa, chỉ yếu ớt nói: “Đau không?”

—- nàng vừa rồi dùng sức cắn như vậy, nhất định là đau cực kỳ.

“Một chút cũng không đau, nếu nàng thích cắn, về sau mỗi ngày đều cho nàng cắn.”

Thật sự là tính tình khó chiều.

Đường Táo cười một tiếng, hai tròng mắt hồng hồng nhìn giống như con thở nhỏ, lúc sau lại bĩu môi: “Mới không cần… Một chút cũng không thể ăn được.”

Cứng rắn như vậy mà.

Đem nàng trở về Thừa Hoa Điện, trong điện đã sớm không còn Phù Yến và Hải Đường. Trọng Vũ nhìn bát táo đỏ kia, mỉm cười, may là có Phù Yến, nếu không hôm nay hắn cũng không có được cơ hội đem nàng đi ra.

….Bất quá, Phù Yến gần đây thật sự là rất nhàn.

Trọng Vũ cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang im lặng, vừa rồi mới khóc xong, hai má vẫn còn đỏ rực. Hắn nhịn không được ngậm lấy đôi môi của nàng, thấy nàng bất mãn nức nở vài tiếng, hắn mới buông nàng ra, đem nàng đặt lên giường nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay hắn ngủ cũng không ngon giấc, hiện giờ được ôm nàng, trong lòng đột nhiên thấy yên ổn.

Bộ dáng ngủ của nàng lần này phá lệ nhu thuận, thân thể nho nhỏ cứ hướng vào ngực hắn cọ cọ, làm người hắn nhất thời nóng lên.

“Ngoan một chút.” Trọng Vũ nhéo nhéo mặt nàng, nhỏ giọng nói.

Như nghe thấy được, tiểu cô nương trong ngực không ngọ nguậy nữa, hơi thở đều đặn, đã ngủ say. Thấy nàng ngủ say như vậy, Trọng Vũ cũng không muốn làm phiền nàng nữa, chỉ nhìn nàng một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc đến tận giữa trưa.

Đường Táo tỉnh dậy sớm hơn, mở to mắt ra lại phát hiện người mình bị bao bọc chặt chẽ, bên cạnh là một cơ thể nóng hầm hập, nhất thời làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, cả người có chút lười biếng. Nàng lẳng lặng nhìn người bên cạnh, nhìn mặt mũi của hắn, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Không phải mộng, sư phụ thật sự đã đón nàng trở lại.

Trong lòng Đường Táo rất vui, ủy khuất cùng hờn giận mấy ngày trước đều nhất thời tiêu tán hết, bên cạnh nàng từ trước đến giờ không có người thân nào, trừ Đào Đào ra, cũng chỉ có sư phụ. Cùng sư phụ ở chung sớm chiều đã ba năm, nàng lại chỉ một lòng nghĩ về hắn. Chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh sư phụ là nàng đã thấy rất vui rồi.

Nàng dễ dàng thõa mãn, vì người đó là sư phụ.

Hắn có khi làm cho nàng cảm thấy đau khổ cùng ủy khuất, nhưng còn làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc nữa.

Cúi đầu, vén ống tay áo sư phụ lên, trên cánh tay dấu răng đã kết vảy. Cánh tay trắng nõn giờ có thêm dấu răng lại phá lệ nổi bật. Đường Táo suy nghĩ một lát, vẫn không thể nhịn được cúi đầu xuống hôn hắn.

Cái này xem như.. là trừng phạt sư phụ đi.

Nếu là trước kia, sư phụ phạt nàng, nàng nào dám nói một chữ “ Không”, sau lại được sư phụ cưng chiều, nàng mới dám làm điều đó.

Nhìn dấu răng, Đường Táo không nhịn được bật cười, sau đó ôm lấy sư phụ. Ôm như vậy, nam nhân bên cạnh bỗng chốc tỉnh giấc, nhìn cái đầu nhỏ trong ngực mình, tiếng nói trầm thấp: “Tỉnh rồi?”

“Ân.” Đường Táo giương mắt nhìn hắn, hai tròng mắt trong sáng phiến hồng.

Thấy thế, cổ họng Trọng Vũ vừa động, liền cúi xuống hôn nàng. Đã nhận thấy thân thể sư phụ có biến hóa, bên tai Đường Táo ửng đỏ, rồi rất nhanh quay đầu đi: “Không được.”

Trọng Vũ cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên môi hôn, nói: “Còn tức giận sao?”

Nghe thế, Đường Táo lắc đầu: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, chàng đã hỏi ta điều gì chứ?”

“Ân.” Hắn tất nhiên là nhớ, cũng không biết lúc ấy bị trúng tà gì, tự nhiên lại hỏi như vậy.

Đường Táo cầm lấy góc áo hắn: “Vậy chàng… định khi nào sẽ thu ta làm đồ đệ?” Nàng muốn gọi hắn là sư phụ.

Này…. Trọng Vũ ngẩn người, đột nhiên cười: “Hiện tại có thể, vậy là con gái đã xuất giá đi?”

Đường Táo đỏ mặt, vội sửa lại: “Là nhập môn.”

Trọng Vũ cười thành tiếng, đem nàng ôm chặt hơn, gằn từng tiếng: “Giống nhau.”

Đường Táo chỉ cảm thấy trên người nặng trịch, ép tới nỗi nàng không thở nổi, nhận thấy chỗ kia của hắn…, lại bất mãn nói với hắn: “Không giống.” Tuy rằng nàng và hắn đã làm cái sự tình này, nhưng cũng chưa có danh phận.

Đương nhiên, hai cái ảo cảnh kia không tính.

Thấy hai má nàng đỏ rực, Trọng Vũ không nhịn được xoa chỗ kia của nàng, tiếng nói ám muội: “Vậy trước nhập môn, ân?” Nếu nàng nghĩ muốn mình dạy pháp thuật cho nàng, hắn cũng rất vui. Từ xưa tới nay đồ nhi đều nghe theo lời sư phụ nói, nếu nhập môn, vậy hắn sẽ để nàng gả cho hắn — nàng không muốn lấy chồng cũng phải lấy hắn.

“Sư phụ.” Đã lâu rồi chưa xưng hô như vậy, làm cho Đường Táo muốn rơi lệ, lại gọi hắn thêm vài tiếng: “Sư phụ, sư phụ…”

“Ân.” Trọng Vũ lên tiếng, nói: “Thu nàng làm đồ đệ, vậy tất nhiên vi sư muốn đưa cho nàng đưa lễ vật nhập môn.”

Đường Táo mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng, ngẩng đầu lên nói: “Cái gì vậy?”

Trọng Vũ chỉ cười không nói, tay đang cầm cằm của nàng đột nhiên đưa lại gần hôn lên, cũng may nàng ngoan ngoãn, chỉ sửng sốt một chút rồi nhắm mắt lại, hắn chậm rãi quấn phá hàm răng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi của nàng chơi đùa một phen.

Hai người ở trên giường hôn nhau say đắm, Đường Táo thấy  sư phụ được một bước lại muốn tiến thêm một tấc, vội ngăn cản lại.

Trọng Vũ cũng theo ý nàng, chỉ từ trên người nàng đứng xuống, ôm lấy nàng: “Có thấy cơ thể mình ấm hơn một chút hay không?”

“Ân.” Đường Táo cũng bất đầu cảm nhận được độ ấm đang dần tăng lên trong người, nhưng… không phải là do sư phụ vừa hôn nàng sao?

“Địa lao ẩm ướt khó chịu, nàng ở nơi đó ba ngày, thân mình có chút không chịu nổi. Hiện giờ ta tăng thêm ba ngàn năm tu vi cho nàng, tất nhiên là đỡ hơn.” Kỳ thật nếu nàng không bái hắn làm thầy, hắn cũng sẽ dạy cho nàng một chút pháp thuật. Nữ nhân của Trọng Vũ hắn, tất nhiên là không cần pháp thuật quá cao siêu gì, hắn có thể che chở cho nàng. Có thể nói, dạy nàng một chút, thì vẫn an toàn hơn.

Hắn đau nàng, muốn cưng chiều nàng, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ nàng.

Nói không cảm động là giả, nhưng Đường Táo chỉ cắn môi, cũng không nói câu gì, chỉ theo bản năng ôm lấy eo hắn, một lúc sau lên tiếng: “Kỳ thật sư phụ không cần làm như vậy, đồ nhi cảm thấy được tu vi của mình đã tiến bộ rất nhanh rồi.”

Mới theo sư phụ có mấy ngày nhưng Đường Táo lại cảm thấy pháp thuật của mình tiến bộ không ít, nhưng rõ ràng mấy ngày nay không làm gì hết mà?

Đường Táo còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của sư phụ, nàng khó hiểu nhìn hắn — sư phụ đang cười cái gì vậy?

“Song tu là biện pháp tốt nhất để tăng thêm tu vi.” Trọng Vũ không vội, nói.

Song tu?

Đường Táo nghĩ đến mình và sư phụ… Đối với chuyện đó sư phụ làm không biết mệt, thường thì nàng mệt lả rồi mà vẫn còn muốn. May sau này tiết chế một chút, nhưng lúc xong việc rồi nàng vẫn mệt đế độ ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.

—– cho nên nói pháp thuật của nàng tăng nhanh, là bởi vì song tu cùng sư phụ sao?

“Tiểu Táo, ta…” Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, tiếng nói khàn khàn.

Đường Táo vừa nghe thấy ngữ khí này của hắn liền biết hắn muốn gì, vội che miệng hắn lại, nói: “Đồ nhi đói bụng.”

Đói bụng? Trọng Vũ ngẩn ra. Nhưng đã ba ngày rồi, đói bụng là chuyện đương nhiên. Nghĩ vậy, Trọng Vũ nhất thời sinh ra lòng thương tiếc, nghĩ: đói bụng sẽ không có khí lực, dùng bữa trước rồi nói sau.

Đang dùng bữa, Đường Táo thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình, có chút hoảng hốt, vội cúi đầu ăn không để ý đến hắn.

Chỉ mới mấy ngày mà đã thay đổi tính cách rồi?

Bộ dáng này của nàng rất đáng yêu, Trọng Vũ nhìn mà không khỏi cảm thấy vui sướng vài phần. Cho nên lúc Phù Yến tiến vào nhìn thấy khuôn mặt rạng rõ của sư huynh, lo lắng lập tức tan biến.

—- cười thật là nhộn nhạo nha.

Phù Yến băng bó chỗ bị đá, hiện giờ trước ngực vẫn còn ẩn ẩn đau, hít sâu một hơi.

Hải Đường đỏ mặt, nhìn Phù Yến trước mắt, từ lần đó Phù Yến hộ pháp nói giúp, nàng đối với Phù Yến rất có hảo cảm. Phù Yến nhìn cung tỳ này cười với mình, liền cong môi, lập tức làm cho Hải Đường xuân tâm nhộn nhạo.

“Ngươi tới làm gì?” Nhìn thấy Phù Yến, sắc mặt Trọng Vũ lập tức suy sụp xuống.

Bát táo đỏ kia, hắn còn chưa tìm tên này tính sổ đâu?

Phù Yến nhún vai, ngữ khí kỳ quái nói: “Thật là không có lương tâm…” Nếu không phải hắn bày mưu thì hiện tại người huynh thích còn đang ngồi chổm hỗm ở địa lao đấy!

Đường Táo thấy ngữ khí của sư phụ như vậy, vội nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi sau đó nói với Phù Yến: “Đã dùng bữa chưa? Nếu chưa dùng thì cùng nhau dùng đi.”

Phù Yến sư thúc đã giúp nàng rất nhiều, nàng đều nhớ rất kỹ. Trừ bỏ Đào Đào cùng sư phụ ra, đối xử với nàng tốt như thế cũng chỉ có Phù Yến sư thúc. Hơn nữa nàng và hắn gặp nhau không nhiều, nhưng hắn vẫn giúp đỡ nàng, làm cho nàng cảm động không thôi.

Phù Yến nhìn khuôn mặt đen sì của sư huynh mình, vẫn rất thức thời nói: “Đã dùng qua, tẩu tử quá khách khí rồi.”

Tẩu… tẩu tử?

Đường Táo nắm chặt đũa trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn run sợ một chút, rồi sau đó vội vàng giải thích: “Ta đã bái sư rồi, về sau sẽ gọi ngươi là sư thúc, cho nên…” Đừng gọi ta như vậy nha.

Bái sư? Rất mới mẻ nha.

Phù Yến cười, nghĩ thầm: bái sư hay không cũng không quan trọng, chưa cả bái sư đã bị sư huynh hắn làm hư rồi, thuật song tu này, thật điên loan đảo phượng nha.

Nhưng sư huynh hắn cũng thật là thú tính, thế nhưng lại… chơi sư đồ luyến, quả nhiên là có tâm tư. Phù Yến có chút ghen tị.

Lúc trước còn nhìn Phù Yến không vừa mắt, nhưng Phù Yến lại thức thời kêu một tiếng ‘tẩu tử’ làm sắc mặt Trọng Vũ tốt lên rất nhiều, tâm tình cũng tốt lên không ít, Có thể thấy được bộ dáng thẹn thùng của cô nương bên cạnh, thật muốn thân cận với nàng một phen.

“Chuyện gì?” Lúc này Phù Yến sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm hắn.

Phù Yến nhìn tiểu cô nương đang dùng bữa trước mặt, mở miệng nói: “Mới bắt được hai người, xin sư huynh hãy định đoạt.”

“Giết.”

Rất nhanh Đường Táo dừng đũa lại, nhìn Phù Yến nói: “Là người phương nào?”

Phù Yến biết Đường Táo không phải là người của Yêu giới, nhưng sư huynh đối với nàng như vậy, tất nhiên nói ra sẽ không thành vấn đề: “Chưa biết, là một nam một nữ, đều mặc tử y.”

Tử y sao? Đường Táo mơ hồ nhận ra hai người họ, quay đầu nhìn sư phụ, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ… là sư huynh và sư tỷ của ta.”

Theo sư phụ cùng sư thúc đến địa lao, Đường Táo nhìn hai người đang bị trói trên cột kia, nghĩ thầm quả nhiên mình đoán không sai.

Là Tiêu Mộ Thâm cùng Bích Dung. Tiêu Mộ Thâm đến để cứu nàng, nàng biết, nhưng về phần Bích Dung… chỉ sợ là đến ngăn cản, nhưng không nghĩ tới là cũng bị bắt.

“Tiểu sư muội, ngươi không sao chứ?” Tiêu Mộ Thâm giờ nhìn cực kỳ chật vật, bất quá khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa. Hắn nhìn Đường Táo, đánh giá nàng một phen, thấy nàng vẫn tốt, mới thở ra một hơi.

Đường Táo gật đầu “Ân” một tiếng, sau đó vươn tay kéo góc áo sư phụ mình: “Nể mặt đồ nhi, thả bọn họ đi, có được không?” Dù sao cũng bởi vì nàng, nàng không muốn liên lụy tới bọn họ.

Thấy Đường Táo yếu thế, Trọng Vũ không nói đạo lý, dù sao cũng chỉ là hai kẻ râu ria. Hắn đưa tay xoa đầu nàng: “Tùy nàng.”

Trong lòng Bích Dung giờ tràn đầy căm tức, vì ngăn cản đại sư huynh làm chuyện điện rồ, nhưng vẫn không ngăn cản được. Nàng không còn cách nào khác mới tiến vào theo, kết quả vừa vào đã bị bắt giữ. HIện giờ nhìn thấy Đường Táo vẫn ổn như vậy, một sợi tóc cũng không hao tổn gì, lại cảm thấy tức giận hơn mấy phần.

“Tiểu sư muội, mới có mấy ngày mà ngươi đã thông đồng với đại ma đầu này, có phải hay không ngay cả môn phái của mình cũng không muốn trở về?” Bích Dung cắn môi nói. Thấy cử chỉ của hai người thân mật, nàng không cần nghĩ cũng đã biết chuyện gì xảy ra.

Lần kia vốn là đưa mỹ nhân cho tên ma tôn này, Đường Táo cũng nằm trong số đó. Tuy rằng dung mạo Đường Táo không xuất chúng, nhưng rất hiểu tâm tư của nam nhân, bằng không đại sư huynh cùng Tư Trúc cũng sẽ không bị mê hoặc như vậy.

Lời này làm Trọng Vũ giận tím mặt.

Đường Táo thấy sư phụ tức giận, chạy nhanh lại ngăn cản hắn, sau đó nhìn Tiêu Mộ Thâm và Bích Dung: “Đích xác, ta sẽ không quay về Thường Vũ Sơn nữa, từ nay về sau cũng không còn là đệ tử của Thường Vũ Sơn. Tiêu Mộ Thâm, thỉnh ngươi đang chuyện này nói cho Đào Đào cùng Tư Trúc biết, để cho bọn họ hảo hảo tu luyện, không cần phải nghĩ đến ta nữa.”

“Tiểu sư muội, ngươi…” Tiêu Mộ Thâm khó có thể tin được.

Tiểu sư muội lúc nhỏ luôn nhu thuận, hơn nữa lại cực kỳ chăm chỉ, cũng bởi vì như thế mới hấp dẫn được hắn. Chỉ mới mười ngày, cư nhiên lại có quyết định như vậy. Hắn nhìn nam tử mặc áo bào trắng kia, cao lớn, dung mạo xuất chúng, nhưng… chung qua vẫn là ma.

Có lẽ, nàng có khổ tâm.

“Ta đã quyết định rồi, các ngươi hãy rời khỏi Ma cung mà quay trở lại Thường Vũ Sơn đi, nếu có lần sau, ta cũng sẽ không giúp được các ngươi nữa.” Đường Táo quay mặt đi, không nhìn bọn họ.

Dứt lời, liền nắm lấy tay sư phụ bước ra ngoài, đi tới chỗ Phù Yến, nhìn thoáng qua: “Phù Yến sư thúc, phiền sư thúc đem bọn họ ra ngoài hộ ta.”

“Ân” Phù Yến gật đầu.

Ra khỏi địa lao, Trọng Vũ thấy người bên cạnh không nói câu gì, nhất thời dừng bước chân lại, cúi đầu hỏi nàng: “Luyến tiếc?”

Nàng mặc dù đi theo hắn, cũng nhận hắn làm sư phụ, nhưng chung quy vẫn không đến mấy ngày, hơn nữa ngày trước hắn còn đem nàng giam vào địa lao. Hắn biết nàng thích mình, nhưng chung quy vẫn không rõ, không ngờ nàng lại quả quyết như vậy.

Nàng dứt khoát quyết định lựa chọn chính mình.

Đường Táo gật đầu, chu môi lên khẽ nói: “Ân. Có chút luyến tiếc, nhưng không phải đồ nhi luyến tiếc bọn hắn, mà là Tư Trúc và Đào Đào đang ở Thường Vũ Sơn.”

Nghe ngữ khí của nàng, tất nhiên biết hai người kia là bạn tốt. Hắn tuy rằng trong lòng không thoải mái kho trong lòng nàng còn có người khác, nhưng cũng không tức giận, chỉ ôm nàng vào ngực: “Nếu nàng muốn, vậy bảo bọn họ tới đây, dù sao Ma cung này cũng sẽ nuôi nổi hai người bọn họ.”

Không nghĩ tới sư phụ lại săn sóc như vậy, Đường Táo có chút thụ sủng kinh nhược, lắc đầu, thanh âm ngọt ngào nói: “Không cần, để cho bọn họ ở đấy hảo hảo tu hành, sư phụ chỉ cần nuôi một mình ta là được.”

“Nàng gọi ta là sư phụ, ta có chút không quen lắm, nhưng lại luôn cảm thấy được… xưng hô này có chút quen thuộc.”

“Vậy sư phụ không thích ta gọi như vậy sao?”

Trọng Vũ nghe thế chợt thấy cổ họng khô khốc, cúi đầu cắn lên môi của nàng, thanh âm hàm hồ nói: “Thích. Vậy vi sư sẽ dạy nàng ít thuật song tu nữa.”

Rõ ràng lúc trước còn lạnh lùng mà giờ đã không đứng đắn rồi, Đường Táo buồn bực cắn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, có chút đứng không vững.

“Tiểu Táo?”

Đang vô cùng thân thiết bỗng dưng thấy nữ nhân trong ngực mềm nhũn, Trọng vũ vội vàng bế nàng lên, đã thấy Đường Táo nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.

Thừa Hoa Điện

“Nàng đến tột cùng là có chuyện gì?”

Thấy sư huynh mình lại hung dữ như vậy, Phù Yến vội vàng trấn an, nhìn thoáng qua Phượng Nghiêu là thần y giỏi nhất ở Ma giới, rồi sau đó nói với sư huynh mình: “Sư huynh im lặng một chút, để cho Phượng tiên sinh hảo hảo bắt mạch.”

Lần này đến cũng làm cho Phượng Nghiêu thụ sủng nhược kinh.

Hắn cũng coi như là tiền bối của Ma giới, sống đã hai mươi mấy vạn năm, hiện giờ chỉ yên lặng ở nhà nuôi chim trồng hoa, ngày qua ngày rất nhàn nhã. Tuy là thần y hàng đầu, nhưng đã mấy vạn năm sống yên ổn rồi, hắn đã sớm ở ấn rồi.

Hôm nay khó có được Phù Yến tự mình đến thỉnh cầu hắn, thật làm cho hắn hoảng sợ không thôi, còn tưởng muội muội bảo bối của hắn xảy ra chuyên, không nghĩ tới là cũng ở Thừa Hoa Điện này.

Nhưng trong Thừa Hoa Điện còn có cô nương khác? Thực sự là hiếm lạ.

Nhìn bộ dáng lo lắng của tôn thượng, Phượng Nghiêu nhất thời hiểu rõ: Hắn quả thật là đã già đến hồ đồ rồi, ngay cả nữ nhân của tôn thượng mà hắn cũng không biết.

Mới đầu còn tưởng tôn thượng tính tình táo bạo, đem cô nương nhà người ta tra tấn còn nửa cái mạng, cho nên mới nhờ hắn đến trị liệu, nhưng không ngờ suy nghĩ nhiều như vậy, lại là kết quả này.

Phượng Nghiêu thu tay lại, vuốt chòm râu dài của mình, mặt mày nhiễm ý cười: “Tôn thượng không cần lo lắng, vị cô nương này chẳng qua là thân thể có chút yếu đuối, nuôi dưỡng một thời gian là ổn.”

Không có việc gì?

Con ngươi Trọng Vũ sửng sốt, nhíu mày: “Nếu là êm đẹp, sao nàng lại hôn mê?” Có thể nào là do mấy ngày kia bị lạnh, cho nên mới…

“Bởi vì cô nương này đang mang thai, cho nên cơ thể mới yếu một chút.” Thật sự là việc vui, tôn thượng không gần nữ sắc gần mấy vạn năm nay, hiện giờ cuối cùng cũng có thế hệ sau rồi.

Phượng Nghiêu không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Phù Yến thấy có chút không thích hợp lắm, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của sư huynh, ho nhẹ một tiếng: “Vậy…đã bao lâu?”

Nếu thật sự như hắn đang nghĩ, vậy không chừng sư huynh hắn…

“Không lâu lắm, đại khái là hơn hai mươi ngày.” Phượng Nghiêu bình tĩnh nói. Không tính là mất danh hiệu thần y, mới chỉ hai mươi ngày cũng chuẩn đoán được.

Phượng Nghiêu vuốt râu, tỏ vẻ đắc ý.

Hai mươi ngày?!

Phù Yến theo bản năng nhìn sang đỉnh đầu sư huynh, giống như thấy được…

—- Một cái mũ xanh trên đỉnh đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc