HẦM TÁO KÝ

Đường Táo cắn lấy miếng hạt dẻ trong tay sư phụ, cả người đều ngã xuống, đem sư phụ đặt ở dưới thân, người sư phụ ấm áp, dựa vào cực kỳ thoải mái. Trọng Vũ có chút sửng sốt, nhanh tay ôm lấy nàng, hắn nắm chặt lấy hông của nàng, sợ làm nàng đau nên hắn không dám dừng sức.

Thấy nàng ăn, Trọng Vũ khẽ cười: “Vậy là đáp ứng rồi?”

Đang ăn hạt dẻ, Đường Táo quệt miệng, nhìn vẻ mặt của sư phụ, trong lòng bất mãn, chóp chép miệng, không nói gì.

Lời nói của sư phụ thể hiện sự cưng chiều nàng, làm nàng có chút được cưng chiều mà thành kiêu.

Nàng chỉ mặc ngoại sam, mới vừa rồi bị một phen như vậy, quần áo đã sớm hỗn loạn, hiện giờ lại ghé sát vào người hắn như vậy, theo hướng của hắn nhìn, có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh trước ngực nàng.

Cổ họng Trọng Vũ khô khốc, ánh mắt tối lại.

Đường Táo chỉ lo ăn hạt dẻ, tất nhiên cũng không chủ ý tới. Bất quá, nàng thấy vẻ mặt sư phụ có chút kỳ quái, lúc này mới cúi đầu nhìn, nhất thời hai má đỏ lên, nhanh chóng ngồi dậy.

—– cùng một tính tình với nhau.

Biết nàng không vui, Trọng Vũ chậm rãi đứng lên, rất nhanh lại bóc một hạt dẻ nữa, đưa đến bên miệng nàng, ngữ khí ôn hòa: “Tốt lắm, không tức giận, ân?” Vừa rồi là hắn sai, hắn không nên khi dễ nàng như vậy.

Đường Táo cúi đầu, lông mi run rẩy, im lặng không nói một lời.

Trọng Vũ tiếp tục lột thêm mấy hạt nữa, rồi đem để vào lòng bàn tay của nàng. Nhớ tới chính mình vừa mới uống rượu, liền cúi đầu hôn xuống mặt nàng, nói: “Ta đi tắm rửa thay quần áo, nàng ăn đi, nếu ăn không đủ, lát ta lại lột tiếp cho nàng.”

Dứt lời liền thay nàng phủ chăn lên người, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Đường Táo lẳng lặng nhìn hạt dẻ trong lòng bàn tay, ánh sáng mê người, nhìn đã cảm thấy mỹ vị rồi. Nàng nhớ lúc trước sư phụ cũng bóc hạt dẻ cho nàng như vậy.

Đường Táo đưa tay lên sờ môi, có chút đau — nàng thật không ngờ thế nhưng sư phụ lại thô bạo như vậy. Oán giận một phen, tâm tình liền rầu rĩ ăn hạt dẻ, cảm giác trong miệng ngon không tả siết, mới làm cho nàng dần dần vui vẻ lên.

Cũng ăn rất ngon giống lần trước.

Trọng Vũ đi ra phía ngoài, nhìn thấy cơm canh trên bàn, lúc này mới ngây ngẩn cả người. Nàng tỉ mỉ chuẩn bị nhiều như vậy, chắc đã chờ rất lâu ở trong sân.

Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng của nàng khi ngồi chờ hắn.

Khi hắn trở về, chẳng những không trấn an nàng, ngược lại còn làm sự tình đấy với nàng.

Trọng vũ hối hận, khẽ thở dài một hơi.

Tắm rửa xong xuôi, Trọng Vũ bước vào phòng, tiểu cô nương trên giường đã ăn hết hạt dẻ hắn đưa cho, giờ đang lột những hạt khác. Hắn cười cười, vội tiếp nhận hạt dẻ trong tay nàng, hòa nhã nói:”Để ta.”

Tuy rằng đã tắm sạch sẽ, nhưng mùi rượu vẫn còn thoang thoảng bên người, nhưng không còn gay mũi như vừa rồi nữa, Đường Táo nhíu mày, nhỏ giọng than thở: “Vì sao sư phụ uống rượu?”

Đang bóc hạt dẻ, Trọng Vũ nhìn nàng, nhất thời không biết nói như thế nào. Hắn nên nói: Hắn ghe, cho nên trong lòng phiền não mới đi uống rượu? Nếu hắn nói như vậy, nàng có thể hay không nghĩ hắn keo kiệt?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Suy nghĩ một lúc, Trọng Vũ ôn hòa nói: “Về sau sẽ không uống.”

Dứt lời, đem hạt dẻ đem đến bên miệng nàng, nàng há mồm ngậm lấy, cái lưỡi vô tình chạm phải tay hắn, cảm giác tê tê. Thân mình Trọng Vũ nóng lên, thấy nàng ăn ngon như vậy, ngữ khí cưng chiều nói: “Nếu nàng thích ăn như vậy, lần sau ta sẽ mua nhiều hơn một chút. Bất quá, một lần không được ăn quá nhiều, bụng sẽ không thoải mái.”

Khó có được khi nàng thích cái gì như vậy, hắn cũng muốn cho nàng vui vẻ.

Nghe lời nói quan tâm của sư phụ, tức giận trong lòng Đường Táo cũng dần tiêu tan đi, nhu thuận lọt một viên, đưa đến bên miệng sư phụ: “Sư phụ cũng ăn đi.”

Thấy khuôn mặt nàng tươi cười trở lại, tâm tình Trọng Vũ cũng tốt lên, hối hận trong lòng cũng dần tan đi, lại càng thêm yêu thương nàng hơn. Hắn cắn một miếng, tuy rằng không có hương vị gì, nhưng cũng ăn đế rất vui vẻ.

Thấy nàng đã ăn được nửa túi, Trọng Vũ liền cầm đi — sợ nàng ăn nhiều sẽ không tốt. Đường Táo có chút không vui, có thể thấy được bộ dáng này của sư phụ, liền chậc lưỡi, ngây ngốc cười.

Dù sao ăn cũng no rồi, có ăn tiếp nữa cũng không nổi.

Canh giờ đã không còn sớm nữa, tất nhiên là nên đi ngủ. Trọng Vũ thay nàng thu xếp chăn đệm, chuẩn bị đi thư phòng ngủ. Đường Táo làm sao có thể cho hắn rời đi được, thân mình lập tức chồi lên, cánh tay ôm thật chặt lấy thắt lưng của hắn, ngữ khí kiều nhuyễn nói: “Sư phụ, đừng đi.”

Thân thể mềm mại ôm lấy hắn, cả người Trọng Vũ đều nhộn nhạo một phen. Nhìn bộ dáng không buông tha này của nàng, Trọng Vũ lại nhớ tới một màn kiểu diễm đêm hôm qua, có chút do dự. Hắn biết, nếu đêm nay lại tiếp tục, hắn sẽ không thể nào khống chế nổi mình nữa. Đêm nay không có sét, hắn không có lý do gì để ở lại cả, liền ôn nhu nói: “Ngủ sớm đi.”

“Sư phụ.” Đường Táo mở to hai mắt, tội nghiệp nhìn hắn.

Trọng Vũ sợ mình mềm lòng, lập tức đem nàng đặt xuống giường, nhẹ vén mái tóc dài của nàng ra sau đầu, nhẹ nhàng véo mặt nàng: “Đừng nói nữa, ân?” Thấy vẻ mặt nàng có chút thất vọng, tiếp tục nói: “Đợi sau khi thành thân, chúng ta cùng nhau… cùng nhau ngủ.”

Vừa nghe thấy mấy chữ đấy, mắt Đường Táo sáng lên, ôm lấy sư phụ, vội nói: “Vậy bây giờ thành thân có được không?” Vốn sư phụ muốn phụ bạc nàng, nàng mới không cho hắn chiệm tiện nghi, nhưng…nhưng nàng rất muốn được ngủ cùng sư phụ.

Trong lòng Trọng Vũ kích động không thôi, nhưng thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng như vậy, liền cố gắng bình phục lại tâm tình, làm cho ngữ khí mình nghe bình thường một chút: “Sẽ nhanh thôi. Mau ngủ đi, chờ nàng ngủ say ta sẽ đi.” Hắn rất muốn nghĩ cách cưới nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ bạc đãi nàng.

Việc thành thân sẽ vất vả không ít. Hắn sẽ làm cho nàng mặc giá ý thật xinh đẹp, thật vui vẻ gả cho hắn mà không phải tùy tiện để nàng đi theo chính mình như vậy.

Đường Táo có chút thất vọng, ánh sáng trong mắt liền biến mất, nhíu mày, bộ dáng rất không vui vẻ. Trọng Vũ bất đắc dĩ bật cười, cúi người hôn cánh môi sưng đỏ của nàng, sau đó xoa bóp mặt nàng, để cho nàng mau ngủ một chút.

“Ân.” Đường Táo không nói gì thêm nữa, nhắm mắt vào an tâm ngủ.

—- nhưng chỉ còn mười ngày nữa, nàng có thể đợi đến lúc sư phụ cưới nàng sao?

Mấy ngày nay, đúng là Đường Táo đã bị sư phụ làm hư. Hôm nay nàng cố ý dậy thật sớm, nhưng sư phụ vẫn dậy sớm hơn nàng một bước, đang ở trong bếp bận rộn làm bữa sáng.

Thấy sư phụ như vậy, Đường Táo liền vui vẻ chạy qua hon lên mặt hắn một cái, sau đó nhu thuận đi rửa mặt.

Trọng Vũ trước nay luôn sống một mình, hiện giờ bên người lại có một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu như vậy, nhất thời nào nhiệt hơn không ít. Hắn nhìn bóng dáng nhỏ xinh của nàng, ý cười đầy mặt.

Trước kia hắn không thích náo nhiệt, nhưng bây giờ lại rất hưởng thụ cái loại cảm giác này.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo rửa mặt xong rồi, thấy sư phụ vẫn còn đang bận việc, liền đi ra vườn tưới hoa. Hoa cỏ trong viện lớn lên vô cùng tốt, ở trong gió thi nhau lay động, mùi thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan.

Tâm tình Đường Táo đặc biệt tốt, đang tưới hoa, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm. Đường Táo nghi hoặc quay đầu lại, thấy có một cô nương đang đứng ở đó.

Quần áo màu tím, dáng người yểu điệu.

…Lại là nàng ta.

Nhớ tới Vân cô nương này thích sư phụ, tâm tình Đường Táo liền không vui, nhưng người tới là khách, nàng cũng không thể mặc kệ. Nàng liền buông đồ trong tay xuống, bước ra mở cửa.

“Có chuyện gì sao?” Đường Táo hỏi.

Vân Nhiêu nhìn tiểu cô nương nũng nịu trước mắt, rồi sau đó nhìn vào phía bên trong, cười nói: “Hôm nay tiên sinh có ở nhà không?”

Lại là đến tìm sư phụ. Đường Táo không vui, gật đầu nói: “Ân, sư phụ đang làm đồ ăn sáng.”

Là thầy trò, nào có đạo lý để sư phụ làm bữa sáng? Trong lòng Vân Nhiêu có chút hờn giận, tiên sinh là nhân vật như thế nào, sao có thể làm việc này được? Nàng vốn có bất mãn với tiểu cô nương này, người tốt nhưu tiên sinh, phàm có chút tâm tư, nào không mơ ước.

Nàng tự dưng mình đẹp hơn tiểu cô nương này, gia thế lại tốt nhất trấn, gần quan thì được lộc, nàng sao có thể không biết.

Vân Nhiêu nhìn Đường Táo trước mặt, thấy ánh mắt nàng không có loại cảm giác quyến rũ, liền nghĩ nàng là một cô nương trong trắng, ý vị như thế nào, nàng cũng biết.

Vân Nhiêu cười cười, không đem cảm xúc biểu lộ lên trên mặt:”Hôm qua tiên sinh uống có hơi nhiều, trong lòng Vân Nhiêu rất lo lắng, nên đến thăm một chút.”

Ánh mắt Đường Táo kinh ngạc, thoáng chốc ngơ ngẩn. Đêm qua lúc sư phụ trở về thì trời đã khuya, uống đến say không biết gì, còn đối với nàng… nhưng hôm qua sư phụ ở cùng một chỗ với Vân cô nương này sao? Trong lòng tất nhiên là không thoải mái, Đường Táo biết sư phụ không phải là loại người như vậy, hơn nữa, hắn nói hắn chỉ thích mỗi mình nàng.

“Sư phụ hắn không có việc gì.”

Cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên gương mặt xinh đẹp của Vân Nhiêu nhiễm một tia ửng đỏ, giống như ánh sáng phía chân trời, thanh âm cũng ôn hòa hơn không ít: “Cũng không biết, sư phụ ngươi có nhắc qua ta hay không?”

Nàng biết bên cạnh hắn không có người nào khác, cũng biết tính tình hắn nhạt nhẽo, đối với tình yêu nam nữ thì khinh thường, nhưng dù sao hắn cũng phải thành thân, nàng đang đợi, đợi hắn nhìn ra tấm lòng của nàng.

Bộ dáng ngại ngùng này, Đường Táo tất nhiên hiểu đó là ý tứ gì. Nàng suy nghĩ xem nàng và cô nương này ai mỹ mạo hơn, nhưng trong lòng chợt sinh ra mỗi cổ phức cảm tự ti.

Sư phụ thật ra cũng đã từng nhắc tới, lúc đấy là nàng hỏi, nhưng sư phụ nói không có tình ý gì với Vân cô nương cả.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“…Đã nói qua.” Đường Táo thành thực trả lời.

Vân Nhiêu có chút kinh ngạc, trong lòng vui mừng, kiềm chế không được cảm giác sung sướng:”Vậy, có thể để ta vào ngồi một chút được không?”

Đường Táo đương nhiên biết, nàng đi vào không phải là vì ngồi một chút, mà là gặp sư phụ. Nếu giờ phút này nàng không đáp ứng, sẽ bị coi như là nhỏ nhen, tất nhiên Đường Táo không cự tuyệt.

Thấy Đường Táo như vậy, Vân Nhiêu cảm thấy tiểu cô nương này chắc không có tâm tư với tiên sinh, trong lòng tăng thêm vài phần hảo cảm.

Đưa nàng vào, Đường Táo thấy nàng mỉm cười với mình, rồi sau đó không thèm liếc nàng lấy một cái liền theo hướng phòng bếp mà đi. Đường Táo ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn nàng ta đi tới chỗ sư phụ, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn không qua đó.

Cho dù sư phụ không thích nàng ta, nhưng chắc cũng coi như là bằng hữu. Chẳng qua, bằng hữu này là một cô nương, còn là một cô nương thích hắn.

Đường Táo không nghĩ rằng mình lại keo kiệt như vậy, liền cầm lấy đồ tiếp tục tưới hoa.

Chỉ là…

Đường Táo làm gì còn tâm tư tưới hoa nữa, thường xuyên quay đầu lại trông ngóng tình hình, lại thấy được biểu tình của sư phụ, Vân cô nương kia ôm lấy sư phụ từ phía sau, lúc này mới thấy không tốt, bất chấp tất cả, chạy nhanh qua đó.

Nàng không chịu được!

Đường Táo chạy qua đó, ngăn cản ở trước người sư phụ, giống như bảo hộ, không cho Vân cô nương tới gần sư phụ, ngữ khí bất mãn nói: “Không được ôm sư phụ ta.”

Sư phụ là của nàng, nếu ôm, cũng chỉ nàng mới có thể được ôm.

Vân Nhiêu biểu tình không hờn giận, nàng mới vừa rồi không nhịn được biểu lộ tâm tư, nhưng tiên sinh lại cự tuyệt nàng. Nàng nhất thời cấp bách, không nhịn được mới ôm lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra, hiện giờ lại có nha đầu này bảo vệ.

Nàng luôn là thiên kim nữ nhi, mắt cao hơn đầu, vất vả lắm mới thích một nam tử, lại…

“Vân Nhiêu có tâm ý đối với tiên sinh, tiên sinh chắc cũng biết, hiện giờ tiên sinh cũng đã sắp ba mươi, bên người cần một nữ tử chiếu cố.” Mặc dù hiện giờ có đồ nhi, nhưng đồ nhi này lại ngốc nghếch hồ đồ như vậy, nửa điểm cũng sẽ không hầu hạ được hắn.

“Vân cô nương quá lo lắng, tại hạ đã có ý định cho việc thành thân.” Trọng Vũ nhìn tiểu mèo hoang trước mặt, mỉm cười, rồi sau đó nắm lấy tay nàng.

“Oanh” một tiếng, Vân Nhiên sửng sốt, liên tục lùi lại mấy bước, kinh ngạc nói: “Nàng… Nàng không phải…”

Không phải là đồ nhi sao?

Trọng Vũ tươi cười ôn hòa nhìn Đường Táo, nói với Vân Nhiêu: “Tiểu Táo rất hay ghen, mong rằng Vân cô nương sau này đừng đến đây nữa.”

Vân Nhiêu được nuông chiều từ bé, làm sao có thể nhẫn nhịn được như vậy, nghe những lời không có mặt mũi như vậy, sắc mặt biến đổi, vội căm giận phất tay áo bỏ đi.

Thấy Vân Nhiêu đi rồi, Đường Táo mới thở phào một hơi, đưa tay rút về. Trong lòng Trọng Vũ tràn đầy vui mừng, thấy bộ dáng ghen vừa rồi của nàng, trong lòng sung sướng không thôi, đuổi theo từ phía sau ôm lấy nàng: “Đừng nóng giận.”

Sư phụ lại còn cười vui vẻ như vậy, Đường Táo khẽ hừ một tiếng.

Còn tức giận sao, Trọng Vũ cúi người cắn lỗ tai của nàng.

Bị ngứa, Đường Táo rụt đầu lại, trong lòng cực kỳ tức giận, hờn giận cất giọng nói: “Khi dễ người khác.”

Trọng Vũ miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, ánh mắt cũng cong theo. Bàn tay đang đặt ở eo nàng lập tức di chuyển lên phía mềm mại trước ngực nàng, nhẹ nhàng nắm một cái, thanh âm trầm thấp nói:”Chính là khi dễ nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc