HẦM TÁO KÝ

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo trở mình một cái, phát giác có chút không thích hợp lắm. Nàng nhíu mắt lại, ánh mắt mơ màng chậm rãi mở ra, đã thấy bên cạnh không còn sư phụ.

A?

Sư phụ xưa nay vẫn đều thích ngủ, hôm nay lại dậy sớm hơn nàng.

Đường Táo cau mày suy nghĩ, hơn nữa lúc sư phụ rời giường một chút cảm nhận nàng cũng không có… thật đúng là kỳ quái.  Đường Táo không suy nghĩ thêm nữa, đứng dậy từ trong chăn, nhìn mấy dấu vết xanh tím trên người, liền nhớ tới đêm qua.

.. tươi đẹp lại dâm mỹ.

Đường Táo vội che mặt lại, không dám nghĩ lại nữa.

Rõ ràng là mới nếm thử chuyện này nhưng sư phụ lại học được rất nhiều cách đa dạng, mỗi lần đều ép nàng đến kiệt sức, nàng thật sự là rất mệt mỏi. Chắc sư phụ đã giúp nàng bôi thuốc nên nơi đó không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác có hơi bủn rủn một chút làm nàng nhíu mày.

Bất quá..

Nếu cứ như vậy, chỉ sợ mình sẽ bị phá hủy mất.

Đường Táo tức giận mặc quần áo, nghĩ thầm: về sau nhất định phải bảo sư phụ tiết chế một chút.

Đường Táo rời giường, Hải Đường liền tiến vào hầu hạ, nàng bỗng hỏi sư phụ rời đi lúc nào, Hải Đường lại nói sáng sớm nay không gặp qua trang chủ. Cái này làm Đường Táo cảm thấy kì quái, Hải Đường luôn luôn dậy rất sớm, nếu sáng sớm sư phu rời đi, Hải Đường không có khả năng sẽ không biết.

Như thế nào sư phụ lại thức dậy sớm như vậy?

Tất nhiên Đường Táo cũng không nghĩ đến chuyện sư phụ rời đi lúc nửa đêm, dù sao khi đó thân mình quá mệt mỏi, sẽ không có đạo lý rời đi.

Hay gặp chuyện gì gấp gáp? Trong lòng Đường Táo có chút bất an, liền làm tốt đồ ăn sáng, đưa tới cho sư phụ.

Khi Đường Táo bê đồ ăn tới, nhưng thấy hình ảnh như này…

Nam tử áo bào trắng nhanh nhẹn đứng khoanh tay ở ngoài hồ của Di Lan Cư, gió nhẹ thổi qua, dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh tanh, thật có vài phần tiên phong đạo cốt. Lần đầu tiên gặp mặt, Đường Táo đã bị bộ dáng này của sư phụ nhận nhầm thành tiên quân.

Đường Táo không khỏi mỉm cười.

Chỉ là chỗ sư phụ đứng chỉ còn một chút nữa là rơi xuống hồ. Đường Táo biết ánh mắt sư phụ không nhìn thấy, nhưng hành động thì rất minh mẫn, không có nửa điểm trở ngại.

Đường Táo vẫn rất lo lắng, liền để đồ ăn qua một bên, chạy qua đó, từ phía sau ôm lấy hắn.

Sư phụ không hề động đậy, cũng không nói gì.

Người mắt mù sẽ có những giác quan khác nhạy bén hơn mức bình thường, Đường Táo biết, thời điểm nàng đi qua đây, sư phụ cũng đã biết là nàng, hiện giờ  lại ôm hắn như vậy, chắc chắn chỉ có một mình nàng. Đường Táo dịu dàng nói: “Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?”

Mấy ngày trước sư phụ đều quấn quýt lấy nàng không nàng thức dậy sướm, không nháo loạn đến giờ thin thì không cho đứng lên.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Nghĩ đến một số việc chưa xử lý, thức dậy sớm hơn một chút.” Trọng Vũ thản nhiên nói.

Tuy rằng âm thanh giống như những lần trước, nhưng Đường Táo vẫn cảm  thấy có chỗ nào đó là lạ. Đang lúc nhíu mày, sư phụ liền xoay người, bàn tay to ôn hòa xoa mặt nàng, dừng lại một lát rồi nói: “Lạnh như vậy, không biết mặc nhiều quần áo vào sao?”

Quan tâm săn sóc như vậy, nghi hoặc trong lòng Đường Táo đều bị bay đi sạch sẽ, nàng thân thiết cọ vào ngực hắn: “Ta đã biết.” Dứt lời liền ngẩng đầu nói: “Ta làm đồ ăn sáng, cùng nhau ăn được không?”

Trọng Vũ chỉ vỗ về đỉnh đầu nàng, chậm rãi mở miệng: “Ta ăn rồi.”

“Ân?” Mấy ngày nay sư phụ đều thích đồ ăn nàng làm, nghe sư phụ nói như thế, đôi mày thanh tú của Đường Táo liền nhíu lại, một lúc sau rầu rĩ cúi đầu, lông mi run rẩy nói: “Vậy… được rồi.” Ăn rồi thì ăn rồi, không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao, nàng nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

Đường Táo bất đắc dĩ, liền nhoẻn miệng cười, kiễng chân hôn lên cằm hắn, ngữ khí yêu kiều nói: “Vậy buổi trưa ta sẽ mang đồ ăn đến đây, chàng đừng ăn gì trước.”

Trọng Vũ cũng không giữ nàng lại, chỉ gật đầu “Ân” một cái.

Đường Táo nghĩ sư phụ có chuyện quan trọng nên mới không giữ nàng lại, liền mang theo đồ ăn về Kiêm Gia Các.

Tiếng bước chân đã đi xa dần, Trọng Vũ nhìn phương hướng đó, tay dưới ống tay áo đã sớm nổi lên gân xanh.

Lúc Đường Táo nhận ra sư phụ có chút bất thường thì cũng chạm mặt Phù Yến.

Nàng đang bận rộn trong bếp, đã thấy Phù Yến đứng ở bên ngoài,  nàng liền buông việc trong tay ra, đi ra ngoài.

Khuôn mặt tuấn tú của Phù Yến khó có được lúc nhiễm một tia u sầu, vẻ mặt mờ mịt liếc Đường Táo một cái, thấp giọng hỏi một câu: “Sư huynh ta… có phải là cãi nhau cùng với ngươi hay không?”

Đường Táo có chút ngơ ngẩn, ánh mắt mở thật to, vội lắc đầu: “Không, sao ngươi lại hỏi như vậy?”

Phù Yến vốn đang bị muội muội mình làm cho trong lòng lộn xộn, không nghĩ tới vừa đi gặp sư huynh, vừa đúng lúc hắn đang tức giận, cái gì cũng đều phát hỏa trên người hắn. Trong lòng hắn tất nhiên cũng không thoải mái, cũng biết sư huynh hắn tính tình không tốt, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ trút giận lung tung như vậy. Bất quá… có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của sư huynh như vậy, Phù Yến nghĩ, chỉ có một người là Đường Táo mà thôi.

Nhưng Đường Táo lại nói bọn họ không có chuyện gì cả.

Thông minh như Phù Yến, tất nhiên là biết sư huynh luyến tiếc tức giận với Đường Táo, có một số việc, chỉ sợ là chỉ nghẹn ở trong lòng. Hắn cũng đã nếm qua tư vị này, hôm qua mới có chút tỉnh táo lại.

Cũng như chuyện của Phù Nguyệt, hắn không dám đánh mắng nàng, trong lòng có bao nhiêu tức giận hắn đều cố chịu đựng một mình, nếu nói vài câu, nhìn bộ dạng nàng ủy khuất như vậy, người đau lòng không phải là hắn hay sao?

Thật sự là tự tìm tội cho mình.

Mi tâm Phù Yến nhíu lại: “Ta thấy sư huynh tâm trạng không tốt, còn tưởng hai người có chuyện gì. Ngươi cũng biết tính tình của sư huynh ta, nếu có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện là tốt rồi, nhưng cố tình lại dấu những điều không vui vẻ vào trong lòng. Từ nhỏ tính tình hắn đã quái gở như vậy, không có người nói chuyện, ta mặc dù là sư đệ của hắn, nhưng có một số việc, cũng là điều khó nói.”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo vẫn không hiểu lẳm, mở to mắt nghi hoặc: “Ta.. ta đã biết.”

“ Sư huynh của ta đối xử với ngươi khác hẳn những người khác, hắn để ý đến ngươi, lại chưa hiểu được thế nào là đau lòng, nhưng so với tưởng tượng của ta thì tốt hơn rất nhiều. Có đôi khi ngươi nên trò chuyện cùng hắn, sư huynh cũng sẽ không bao giờ một mình sinh hờn dỗi.” Tuy rằng tính cách Đường Táo hơi ngốc nghếch một chút, nhưng sư huynh thích nàng nên sẽ không cảm thấy kỳ quái, chỉ là mới được mấy ngày mà tình cảm đã thâm sâu như vậy rồi.

Lúc này Đường Táo mới hiểu ý Phù Yến nói, trong lòng sư phụ không vui, uất nghẹn trong lòng, có lẽ đây chính là nguyên nhân, mà còn có liên quan đến nàng? Đường Táo cẩn thận nhớ lại, cảm thấy sư phụ không có gì khác thường cả.

Trừ bỏ — hôm nay.

Rõ ràng đêm qua còn… như thế nào sáng lại đột nhiên lại không vui rồi?

Đường Táo cảm thấy khó hiểu, thu thập một chút liền đi Di Lan Cư.

Mới bước vào Di Lan Cư liền thấy bên trong không giống như mọi hôm, yên tĩnh đến lạ thường. Đường Táo bước vào thấy sư phụ nằm trên nhuyễn tháp, tóc đen buộc lên, áo bào nhẹ bay, cửa sổ thổi vào từng trận gió lạnh.

Đường Táo cau mày, đem cửa sổ đóng lại, lại thấy sư phụ ngủ ngon lành như vậy liền lấy một tấm thảm đắp lên người hắn.

Đường Táo không nỡ đánh thức hắn, liền ngồi chống cằm nhìn hắn. Bộ dáng sư phụ quá mức đẹp mắt, nàng nhìn như thế nào cũng thấy không đủ, Đường Táo cười đắc ý, ngồi nhìn có chút lâu.

Ước chừng qua hai khắc, Trọng Vũ tỉnh lại. Hắn chưa mở mắt cũng đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Đường Táo.

—- nàng đã ở đây lâu như vậy mà hắn còn không phát hiện ra.

Trọng Vũ giật giật cánh tay, lại phát hiện một cánh tay bị nàng ôm lấy, thần sắc hắn thản nhiên, dùng tay kia sờ soạng người nàng, đụng đến mặt của nàng, nhỏ nhắn mềm mại, bất quá bàn tay có chút nhỏ. Sờ xuống người của nàng, thấy nàng gầy đi một chút.

Nhưng địa phương cần to thì không gầy một chút nào.

Rõ ràng tâm tình đang phiền hà, đột nhiên lại có chút hoài niệm, Trọng Vũ nhíu mày hờn giận nhéo nàng một phát. Lực đạo này không nặng nhưng cũng khiến Đường Táo đau đến tỉnh lại, nhất thời nước mắt lưng tròng, nén giận nói: “Sư…”

Nói không ra lời.

Đường Táo thấy tay sư phụ lạnh như băng, cái tay nắm lấy nàng cũng dùng sức một chút, ủy khuất nói: “…Đau.”

Trọng Vũ lúc này mới buông tay ra, Đường Táo lập tức ngồi dậy chui vào ngực hắn, giống như một con tiểu dã miêu nhỏ cọ cọ vạt áo của hắn, nhãn tình nói: “Chỉ biết khi dễ người khác, dùng sức như vậy làm cái gì?”

Biết đây là nàng đang làm nũng, Trọng Vũ có chút hưởng thụ cảm giác này, ôn hòa nói: “Đau như vậy sao?”

“Ân.” Đường Táo cấu tay hắn, cầm lấy tay hắn đưa về phía cằm mình: “Nơi này đều đỏ cả rồi.”

Nếu là ngày trước Đường Táo sẽ không bao giờ nói như vậy, nhưng vừa rồi nghe lời Phù Yến nói là phải hay nói chuyện với hắn.

Trọng Vũ nhìn không thấy nhưng tin, da nàng mềm mại, vừa rồi mình cũng có chút dùng quá sức. Hắn cúi đầu hôn nàng: “Sẽ không có lần sau.”

Bỗng nhiên lại ôn nhu dịu dàng như vậy làm Đường Táo chưa thích ứng kịp, nàng buông tay sư phụ ra, ôm lấy thắt lưng hắn, nhỏ giọng êm ái nói: “Chàng… có phải có chuyện không vui hay không?”

“Ai nói với nàng như vậy?”

“Này…” Đường Táo cắn môi, thầm mắng chính mình.

Trọng Vũ đưa tay nắm lấy mặt nàng, chậm rãi noi: “Phù Yến đúng không?”

Là nàng đi tìm Phù Yến,hay là Phù Yến đi gặp nàng? Lửa giận trong lòng Trọng Vũ bỗng dưng tăng lên.

“Phù Yến quan tâm tới chàng cho nên mới… Ngô…”

Sư phụ còn chưa cho nàng cơ hội nói chuyện, liền hôn xuống môi nàng. Cánh hoa mềm lại lập tức bị đè xuống, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa trong miệng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi của nàng, làm nàng hơi đau một chút.

Hơi thở ấm nóng dồn dập phảng phất vào măt nàng làm cho Đường Táo cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên. Quá mức thô bạo khiến Đường Táo không thích, nàng nức nở vài tiếng.

“Ngô..” Đường Táo không nhịn được khóc nấc lên, sư phụ giống như là phát điên trên người nàng  vậy.

Thấy nàng khóc, Trọng Vũ dừng động tác lại. Đường Táo thở phì phò, nàng không nghĩ nhiều vươn tay liều mạng ôm chặt lấy hắn.

“Thực xin lỗi.” Sư phụ cúi đầu nói, tình dục tràn ngập trong con ngươi, thanh âm khàn khàn say lòng người.

“Không có gì.” Đường Táo ôm hắn, nhỏ giọng nói: “Làm cho ta… suýt tắc thở đến nơi rồi.”

Trong lòng Trọng Vũ vốn áy náy, nhưng nghe Đường Táo nói như vậy liền cười ra tiếng, hắn đem tay ấn đầu nàng vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Ta thoạt nhìn có cầm thú như vậy sao?”

Đường Táo nở nụ cười, há miệng cắn lên môi mỏng của hắn một cái, nối: “Chính là như vậy.”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Ta đã làm nàng hư rồi.” Trọng Vũ tỏ vẻ hờn giận, vươn tay nhéo nhéo nơi mềm mại của nàng, Đường Táo bỗng cảm thấy xấu hổ, nhưng muốn tránh lại không được.

Có một số việc hắn đích xác có chút cầm thú. Trọng Vũ nghĩ.

Đường Táo muốn phản bác, nhưng sư phụ cầm thú không cho nàng cơ hội, một đôi bàn tay to rất nhanh đem quần áo nàng lột ra, làm cả người nàng trở nên run rẩy, hắn cắn môi nàng, cúi đầu hỏi: “Thích cầm thú sao?”

Lời như thế, Đường Táo xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, liền chui sâu vào ngực hắn: “Không được nói như vậy!”

Trọng Vũ một mực chỉ muốn khi dễ nàng, cầm lấy hai tay nàng đưa lên đỉnh đầu, gằn từng chữ: “Nói cho ta biết, có thích hay không?”

Ngữ khí không giống lúc sư phụ vui đùa, Đường Táo cũng phần nào bớt ngượng, ngửa đầu nói: “Thích.”

Trọng Vũ vẫn còn chưa hài lòng: “Thích ai? Nói cho ta biết, nàng thích ai?” Hắn lại hỏi thêm một lần nữa, ngữ khí trầm thấp hơn so với câu trước: “Người trong lòng nàng là ai?”

Đường Táo kinh ngạc nhìn sư phụ, trầm mặc hồi lâu mới hôn lên mắt hắn, nói từng chữ: “Là chàng..vẫn đều là chàng.”

Dứt lời liền thấy sư phụ không nói chuyện, trong lòng Đường Táo có chút sợ hãi, vừa muốn nói điều gì đó, liền nhận được một trận ấm nóng hạ xuống.

Sau đó…

Nàng và sư phụ cầm thú,cầm thú suốt cả một buổi chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc