Editor: May
Bỗng chốc, động tác trở nên ôn nhu.
Hoàng Phủ Bạc Ái tinh tế miêu tả môi củ ấu càng thêm máu đỏ của cô, sau đó hơi thối lui, bởi vì tiếp hôn, sắc mặt tái nhợt của hai người đều nổi lên một chút ửng đỏ.
Hầu kết vừa trợt, tràn ra thấp giọng nghẹn ngào,
“Bà xã, chúng ta sẽ không chết.”
Thịnh Vị Ương hỗn độn ngước mắt, ánh mắt ngơ ngẩn.
Hoàng Phủ Bạc Ái cười,
“Tin tưởng anh không?”
Thịnh Vị Ương không hề chần chờ gật đầu.
Đến chính cô cũng không có ý thức được, cô thậm chí không có trải qua đại não suy nghĩ, thân thể trực tiếp làm ra đáp lại.
Đó là một loại bản năng.
Cô tin anh.
……
Trên màn hình đúng giờ, con số màu đỏ lại hoảng loạn nhảy dựng,
“00: 05!”
Chỉ còn lại có năm giây cuối cùng!
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt rống một tiếng, gió biển đang điên cuồng gào thét, như đao lạnh thấu xương,
“Mau!”
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, đột nhiên, một đồ vật chói lọi bay ra từ bay ra tới du thuyền, ở trong bóng đêm lạnh lùng loang loáng.
“00:03”