Sau sự việc ấy, Weasley, Potter và Granger càng trở nên thân thiết.
Nhiều lúc có thể thấy họ theo nhóm mà xuất hiện trong thư viện, tất cả đều là bàn về học tập, nhưng đa phần đều biến thành cãi vã, làm cho bà Pince phải nhắc nhở mấy lần, thậm chí là đuổi cả đám ra khỏi thư viện. Có (nhiều hơn) một vài bạn học ngụy tạo lý do "đọc sách" để tiếp cận Cứu Thế Chủ, người đã chế ngự quỷ khổng lồ. Nay gặp cả Cedric, thư viện lại ồn ào lên gấp bội.
Tôi mới nhìn thấy anh đứng bên kệ đọc sách, mấy cô gái hâm mộ lấp ló phía cuối dãy, liền kéo tay Cedric tới một góc vắng người.
"Có chuyện gì sao ?" Đôi mắt màu bạc chăm chú hướng về tôi, mang một sắc thái ôn nhu phẳng lặng như mặt nước.
"Cho em hỏi một chút thôi" Tôi cầm cái mặt dây chuyền với hình đa giác mười ba cạnh. "Anh có biết phương pháp để thay đổi dòng thời gian không ?"
"Tất nhiên là có" Anh kéo tôi ngồi xuống bàn "Xoay thời gian là thứ hữu hiệu nhất"
"Nó là gì ạ ?"
"Một chuỗi vòng đóng vai trò như một máy du hành thời gian" Cedric gõ gõ lên mặt bàn "Em phải thật cẩn thận khi sử dụng nó, vì em có thể vô tình tự kết liễu bản thân khi một mắt xích bị thay đổi trong sợi xích- tức là em luôn phải dự trù cho mọi kế hoạch"
"Còn nếu em vô tình làm rối loạn nó thì sao ?" Tôi lại hỏi tiếp
"Sự tồn tại của em bị xóa bỏ. Mọi thứ sẽ sụp đổ" Lời anh nói y hệt những gì tôi nghiên cứu được "Anh vẫn luôn tin rằng có rất nhiều thế giới đang tồn tại song song với thế giới này, nhưng em cần những thông tin đó để làm gì ?"
Tôi bối rối nhìn xung quanh, rồi chợt để ý tới quyển sách 'Hướng Dẫn Tự Vệ Trước Thế Lực Hắc Ám- Lớp 3' của Quetin Trimble nằm gọn trong vòng tay của Cedric, liền nhanh nhẹn lấp liếm:"Chỉ là một bài luận ở lớp Phòng Chống Hắc Thuật của em"
"Vậy ư ?" Anh hỏi, nửa giống như khẳng định "Chương trình học đã thay đổi nhiều hơn anh nghĩ.
"À...quả thật là vậy..."
"Vì tính nguy hiểm của nó nên xoay thời gian đã bị liệt vào danh sách cấm" Cedric nói " Anh mong là em không có tham vọng thay đổi quá khứ"
"Vâng, tất nhiên rồi, em còn muốn sống thêm rất lâu và lâu nữa" Tôi trả lời, rồi hơi giật mình vì một đám người lúc nhúc sau kệ sách.
Có mấy cô gái muôn hình vạn trạng. Người thì thuộc Gryffindor, người thì thuộc Ravenclaw. Có cô thì tóc đen, cô thì tóc đỏ. Các cô chỉ có duy nhất một điểm chung, đều là những- người- theo- dõi Cedric. Tính chiếm hũu của người hâm mộ với thần tượng của họ đương nhiên rất lớn, khi vị thần tượng này thân mật với ai đó thì các cô đều phẫn nộ mà cự tuyệt việc chấp nhận mối quan hệ đó. Có cô sẽ đàm tiếu, bôi nhọ "nạn nhân", có cô sẽ làm nhục người đó, thậm chí là làm những việc nhằm xóa sổ "nạn nhân". Tất cả chỉ là bước đệm cho giấc mơ vị thần tượng kia sẽ thuộc về mình.
Viễn cảnh giành giật xâu xé nhau luôn nghiễm nhiên xảy ra.
"Ừm...thật xin lỗi anh... em có chuyện phải đi rồi..." Tôi thừa biết ở lại đây lâu là vô cùng bất lợi, liền cầm quyển sách đào tẩu đi chỗ khác. Nói gì chứ khả năng quay xe của tôi là thượng thừa rồi.
Cedric ngơ ngơ đứng nhìn, không nhận ra có gần chục cô gái đang nhìn mình. Thật là tội nghiệp cho anh chàng nhà Huffplepuff bị dành qua giật lại.
"Cô vừa thấy gì không ?"
"Con bé kia ấy ?"
"..."
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, tháng mười một cuối cùng cũng đã cập bến. Những cơn mưa tuyết thừa dịp thi triển nội công thâm hậu của nó, làm cho đám học sinh e ngại không dám ra ngoài lâu hơn mười hai tiếng.Vì vậy, phòng sinh hoạt mà không được đông đúc thì cũng lấy làm lạ
Gần tối, tôi mới dám đọc mật khẩu trở về phòng sinh hoạt. Nghe tiếng ù ù của cánh cửa đá nặng nề, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Thật lạ lùng làm sao, đám con gái nhà Slytherin lại ồn ào hơn bao giờ hết. Họ nhìn tôi dò xét, thì thầm những gì đó. Kiểu như: "Ê, con này là lesbian"," Ê, thằng kia dựt bồ tao", "Ê, nó nợ tao 15 Galleons chưa trả","Ê, đứa đó toàn đi mượn giấy của con A thằng B". Ừ thì... toàn mấy cái chuyện rõ ràng là củ chuối của những cô gái xinh đẹp diệu kỳ như khách hàng thân thiết của hãng mỹ phẩm Nivea. Thích thì ba mặt một lời, chứ cứ thì thầm nói xấu như thế này, người ta gọi là sống chó (một cách gọi bớt xúc phạm hơn của 'sống như chó', tức là sống với nhân cách chẳng ra gì, tôi học được câu nói đó từ người bạn sinh ra ở một quốc gia lạ hoắc mà cậu ta gọi là 'Đông Lào'). Milicent Bulstrode, một đứa con gái hơi... nặng ký so với những đứa trẻ cùng lứa tiến tới chỗ tôi một cách hách dịch và bảo rằng : "Mày hãy liệu mà tránh xa người đó ra"
Tôi hỏi lại :"Là ai ?"
Đám con trai vẫn bình tĩnh và bàng quan, có vài người chỉ dừng lại việc làm của mình để nghe ngóng trong im lặng.
"Mày luôn là người biết rõ nhất mà !" Bulstrode rít lên"Cedric Diggory, năm ba nhà Hufflepuff !"
"Vậy thì sao ?" Tôi nhún vai "Không giật được thì đạp đổ à ?"
Ngay sau đó, đám con gái đã ồn ào nay lại càng ồn hơn. Các cô gái đều mang trạng thái kinh bỉ rõ rệt. Tôi rủa thầm cái người đã rêu rao chuyện này. Miệng đời luôn độc như vậy mà, đó là lần đầu tiên tôi chủ động gặp anh ấy, lại còn ở chỗ đông người, có kẻ hiểu nhầm tôi sân si cũng không phải vô lý
"Chúng ta nên thưởng cho cô này một màn vỗ tay chứ ?" Daphne Greengrass dùng đôi mắt xanh xám hút hồn của mình nhìn tôi. "Cô đây hẳn đã rất cố gắng để anh ta để ý đến mình, phải không"
"Chỉ có làm thì mới có ăn thôi cô Greengrass ạ" Tôi đan những ngón tay dài ngoằng vào nhau. "Trong số các cô đây thì ai là người chủ động ? Hay là muốn đóng vai công chúa, chỉ biết chờ đợi cho hạnh phúc đến với bản thân?"
Tụi nó vẫn im lặng, quắc mắt nhìn.
"Nếu muốn người ta thuộc về mình thì hãy tự động thò mồm vào mà húp. Tôi không ngăn cản"
Một trong số đám con gái đó, một đứa con gái rõ ràng là trông khỏe khoắn hơn hẳn tụi yếu liễu đào tơ của nhà quay qua cầm quả cầu pha lê dùng ở tiết Tiên Tri ném thẳng vào người. Tôi bắt được nó, chỉ là khi đập vào bụng thì hơi đau đau. Không biết giáo sư Trelawney có cho học sinh mang giáo cụ ra ngoài không nữa, nhưng dường như từ trên gác mái trường- nơi lớp học tiên tri diễn ra cũng không có ai mang bất kỳ thứ gì từ trong phòng ra ngoài. Bây giờ tôi muốn ném lại lắm, nhưng giáo sư Snape sẽ vặt lông tôi mất.
Cứ cho là mồm tôi rất thiêng đi, vì giáo sư Snape đã lù lù ngay trước cửa phòng sinh hoạt, đám học sinh đều nói: "Chào giáo sư"
"Có chuyện gì ở đây ?" Ông ấy nói, khắp cả phòng chỉ có tiếng róc rách của nước hồ.
"Thưa giáo sư, là Eilander" Nữ sinh vừa trổ tài ném bóng bắt đầu giở ngón nghề đổ vỏ nguy hiểm theo một cách rẻ rách nhất mà tôi từng gặp. "Cậu ta định hành hung vô cớ !"
"Thật sao ?" Giáo sư hỏi, lại có phần khinh bỉ."Ngay lập tức đi nhận cấm túc của giám thị Filch, trò Bourbon. Còn trò Eilander, theo tôi"
Các bạn nữ thân thiện còn sót lại mặc dù hơi ủy khuất vì đoàn trưởng của họ vừa bị gô cổ đi, những cũng nhanh chóng chuyển sang thỏa mãn vì kẻ địch sắp ra đi theo tiếng gọi của độc dược (?!)