Sau khi đi rút ít tiền và mua quần áo muggle cho cụ Dumbledore, tôi và cụ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống của mấy tên muggle ăn chơi. Ấy, không phải các bạn nghĩ, thực ra nó cũng bình thường thôi. Đã đâm lao thì phải theo lao, vì kiểu gì cụ cũng bị truy nã, cộng thêm nghi ngờ dồn vào tôi, khiến hai thầy trò khó có thể lảng vảng trong giới pháp thuật một cách bình thường.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi, tôi giúp cụ trải nghiệm một chút lối sống của một muggle bình thường. Sau khi oanh tạc cửa hàng tiện lợi, chúng tôi bước ra với một túi to toàn đồ ngọt và nước có ga-hầu hết do cụ Dumbledore chọn. Địa điểm tiếp theo để đi quẩy chính là...gầm cầu.
Không đùa, tôi tìm thấy một sự thú vị khó tả khi ngồi dưới gầm cầu vào ban đêm, có ánh sáng màu đen từ đèn đường và đôi ba chiếc xe qua lại. Giờ đã gần nửa đêm, đường phố cũng không thắp nhiều đèn đóm như mấy tiếng trước, và xe cộ cũng chẳng đông như giờ tan tầm. Tôi bóc gói kẹo đầu tiên đưa cho cụ, là kẹo chanh muối.
"Kẹo của muggle thú vị hơn thầy nghĩ" Cụ bỏ vào miệng một cái. "Dù bao bì trông chán ngắt"
"Cũng lâu rồi con chưa ăn kẹo này" Tôi ngậm kẹo vừa nói, vị mặn chua ngọt chọc vào chân răng.
Sớm nhận ra món kẹo này không hấp dẫn lắm, tôi gói kẹo lại bỏ vào túi, tiếp tục thử một vài món khác, nhưng dừng lại ở món thứ tư, là kẹo marshmallow, bởi vì tôi sắp sốc đường rồi. Trái lại, cụ Dumbledore vẫn tỏ ra thích thú với hộp kẹo the vị dưa hấu và kẹo dẻo hình con mắt. Hẻm Xéo có thể có nhiều loại hay và thú vị hơn so với cửa hàng tiện lợi, nhưng cụ vẫn không thất vọng với những loại kẹo bình thường không nhảy múa, cử động hay có vị lạ.
Trong lúc vần mớ cơm chiên, tôi nhận ra nếu bỏ snack đập vụn nào trong thì cũng rất ngon.
Cuối cùng, còn đồ uống. Trong sự ngọt ngào đến tiểu đường của kẹo bánh, hai thầy trò tạm quên mất lốc Coca Cola nhễu đầy nước ở dưới đáy túi. Và tôi khui chúng ra trong tiếc nuối khi đã ăn hết hộp pe-yeoung hay gì gì đấy của Nhật cay xè mà không được giải nhiệt bằng bất kỳ thức uống nào.
"Ối, xót quá !"
Lần đầu uống thứ nước này, tôi cũng có cảm giác như vậy. Nếu nhìn thấy dòng nước màu cánh gián sủi bọt khí (nghe mình miêu tả tự mình ghê), không biết cụ phản ứng như thế nào.
"Ơ...trước lúc con tỉnh dậy thì thầy làm gì để những người khác cứ nghĩ con chết thật vậy ?"Tôi hỏi vu vơ cho có lệ. Điều này không quan trọng lắm, nhưng có thể giải đáp một chút thắc mắc của tôi-cái con luôn khó chịu khi mọi việc tự nhiên đến mà không có lý do.
"Lúc chuyển vào nhà xác thì lại thấy con thở lại như bình thường" Cụ trả lời huỵch toẹt làm tôi ho sặc sụa.
"Khi con 'chết lâm sàng' thì ngay lập tức bị khai trừ khỏi hội Thiên Nhãn. Còn thầy và bà Maxime cũng bị đá ra với lý do bội ước" Vỏ lon đầu tiên được thầy ném vào túi nylon. "Hội không theo cơ chế cha truyền con nối như Quân Đoàn, nên chỉ cần thông qua một cuộc bầu cử là Jones có thể lên làm thủ lĩnh dễ như trở bàn tay"
"Còn Illich thì sao ạ ? Sao thầy không nói cho con biết từ sớm ?"
"Cơ bản thằng bé đã thay tên đổi họ, cộng thêm việc chúng ta không có nhiều tai mắt ở Nga, nên việc kết nối tới đó rất khó" Thầy đưa lon thứ hai nhờ tôi khui hộ "Nói tới chuyện ở nước ngoài, thầy cực kỳ không chấp nhận việc con tới lâu đài Numegard"
"Ơ...thầy biết à ?" Numegard là một pháo đài kiêm nhà tù giam giữ Grindelwald-kỳ phùng địch thủ một thời của cụ Dumbledore. Tới giờ, nói cụ vẫn còn dè chừng hắn cũng không vô lý.
Nhưng tôi, tôi đến thăm ông ta là cần lời khuyên. Làm cách nào để có thể lấn át kẻ địch, bành trướng thế lực, mê hoặc người khácnhư ông, tôi rất muốn biết. Trước khi chết vì một ký do nào đấy, tôi một để lại một thứ gì đó thật vĩ đại, nếu không phải là thành tựu thì cũng là danh xưng. Nói theo một cách khá là hợp lý, tôi sẽ trở thành phù thủy hắc ám mạnh nhất nước Anh nếu không có bất kỳ phù thủy hắc ám nào khác ngoài tôi. Trước mắt tôi, thế lực hắc ám lớn nhất chính là Voldemort, là một tường thành tuy lớn nhưng mục ruỗng. Nếu tìm đúng chỗ để tấn công và có đủ thế lực, tôi có thể kết thúc chiến tranh sớm nhất có thể.
"Thầy không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà..." Thầy ăn viên kẹo the cuối cùng "...con có điểm giống với ông ấy"
"Là Grindelwald hả thầy ?"
"Đúng. Grindelwald từng là bạn của thầy. Ông ấy là một người tài năng, từng cùng thầy nghiên cứu rất nhiều về ma thuật hắc ám. Những tưởng thầy sẽ tiếp tục con đường ấy, nhưng cái chết của em gái thầy..."Cụ đột nhiên sụt sịt "Đó chính là nỗi thất vọng và hối hận lớn nhất của đời thầy..."
Tôi nhìn vào đôi mắt xanh của cụ, đột nhiên trông thấy một cô gái tóc đỏ mặc váy màu xanh lơ, trên mặt hắt lên những luồng sáng lập lòe.
Quay đầu ra đằng sau, đó là ba người: hai người tóc đỏ, nét mặt tương đối giông cô gái, một người tóc vàng lợt, mắt hai màu. Hai trong số đó đang phóng bùa chú vào nhau rất ác liệt, nhanh tới mức tôi không nghe và nhìn kịp thứ bùa họ định phóng. Tình trạng giằng co tiếp tục diễn ra hồi hộp, căng thẳng một hồi, cho đến khi...
Cho đến khi một trong số những lời nguyền độc địa đã trúng vào giữa ngực cô gái.
Tôi chớp mắt, bản thân đã không ôm xác của cô nữa rồi, mà là cụ Dumbledore nhìn tôi, bàng hoàng