"Trà này đắng quá !"Cụ Dumbledore giữ râu ho "Anh có đường không ?"
"Ơ không, Albus, trà này không pha đường được !" Thầy Slughorn cười hào sảng "Đây là một món quà từ học sinh cũ của tôi, giờ mới nhớ đến. Nghe bảo càng chát thì càng ngon đấy"
Tôi không có gì để nói. Chén trà màu vàng lợt, đắng chát nhưng thanh nhẹ. Cái tủ kính dán những tấm hình làm tôi để ý. Trên môi tấm hình đều có chữ ký của ai đó, toàn nhưng người nổi tiếng đa dạng cả về linh vực và xuất thân. Một số còn theo học từ rất lâu về trước, trong đó có cả bố mẹ tôi.
"Cô đa tìm thấy ông bà Shafiq à ?" Ông nói " Cygnius Shafiq và Elise Prince, hai người họ là cặp học sinh tài giỏi nhất mà ta có được. Thằng bé Cygnius dù không thông thạo độc dược, nhưng lại biết nhiều bùa chú hơn bất kỳ học sinh nào của ta. Còn Elise chính là một thần đồng nấu thuốc, giống như Eileen vậy-con của cô ấy sau này lớn lên cũng đặc biệt tài năng. Không gì tốt hơn việc có nhưng học sinh tài giỏi như vậy ở trong nhà của ta"
"Trong nhà của thầy...vậy thầy là chủ nhiệm nhà Slytherin ạ ?"
"Ơ...ta tưởng Albus phải giới thiệu với cô trước rồi chứ ?"
...Đúng là thầy Dumbledore có nói thật, nhưng việc tập trung vào túi trà của giáo sư Slughorn làm tôi quên béng mất
"Phải, ta là chủ nhiệm nhà Slytherin, và cũng là cựu học sinh Slytherin" Thầy rót thêm trà vào chén của tôi. Sự hào sảng xen lân phúc hậu của thầy đã đánh lừa trực giác của tôi, đồng thời cảnh báo người trước mắt không hề đơn giản.
oOo
"Thầy Horace thích sự an nhàn của thầy ấy, cũng thích bầu bạn với nhưng người nổi tiếng, chọn một chiếc ghế sau, thoải mái an toàn. Trước đây thầy ấy hay tuyển chọn nhưng học viên của mình dựa theo trí tuệ, tham vọng hay đơn giản là theo trực giác, để đưa chúng vào câu lạc bộ của Horace. Thầy ấy có một loại tài năng là chọn học trò, thầy công nhận, vì nhưng người ở trong câu lạc bộ đó sau này đều thành tài, và trả ơn thầy ấy bằng nhưng lợi lộc nhất định, có thể là tấm vé xem Quidditch miên phí, vài ba gói trà thượng hạng hay mứt khóm dẻo ngon tuyệt hảo, hoặc là cơ hội để tiến cử người cho các cơ quan." Cụ nói, trong khi hai thầy trò đang rảo bước trên một khu phố người Hoa. "Điểm khiến cho ông ấy phù hợp với nhà Slytherin, chính là biết tính toán nhưng mối quan hệ sao cho vừa có lợi cho bản thân mà vừa tránh xa nguy hiểm"
"Vậy đó chính là lý do thầy đưa con theo ?" Tôi hỏi, bản thân rất có thiện cảm với ông Slughorn. Nhìn vào gốc gác nhưng học sinh của ông, tôi sớm nhận ra ông chính là một trong nhưng Slytherin có tư tưởng tiến bộ nhất, dù đã gần đất xa trời.
"Cũng gần như thế, Irenne à" Tiếng người trong khu nói léo nhéo làm tôi cảm thấy khó nghe lời thầy hơn "Nhưng thầy nghĩ, đôi khi đâm đầu vào nguy hiểm vân tốt hơn là trốn tránh"
'Tính toán những mối quan hệ làm sao cho có lợi cho bản thân; đồng thời tránh xa nguy hiểm' và 'Đối diện trực tiếp', đó là những thứ kẹt lại trong đầu tôi suốt buổi tối hôm đó. Một thành viên người Hoa đã làm cho tôi một bát mỳ cay bỏng lưỡi, khiến tôi tập trung lau nước mắt nước mũi đến mức quên luôn rằng mình có lịch học Chiết Tâm-nói thật, nó khó hơn nhiều so với thuật Bế Quan, chẳng qua vì thuật Bế Quan được cho như không tồn tại nên không có mấy ai học.
Vị cay vẫn cứ âm ỉ trong khoang miệng tôi đến tận khi đã lên giường. Tưởng chừng có thể thiếp ngủ lúc chín giờ hay gì đấy, vết sẹo trên cánh tay trái bắt đầu dở chứng, nhói đau dữ dội. Nó đã yên ổn kể từ khi tôi bắt đầu học Bế Quan, không vì gì mà lại đột nhiên lên cơn như vậy được. Tôi cố bỏ qua, nhưng cơn đau và cảm giác bồn chồn không cho tôi chợp mắt.
Hình ảnh căn phòng đó lại chập chờn, hình như lại có chuyện ?
Một cảm giác lạ thôi thúc, muốn tôi phải đến Bộ ngay tức thì. Chịu thua trước những cảm giác chồng chéo, tôi đành đứng dậy, vơ lấy cái áo khoác màu đen mặc đại, rồi mò lấy hướng dẫn vào Bộ Pháp Thuật được treo ẩn sau tấm bảng phân tích Voldemort và Agatha Jones.
Bốt điện thoại dẫn tới Bộ xem ra cũng không xa, mà còn dễ nhận biết, thực tế không khác lắm so với Hội Thiên Nhãn hồi đó.
'62442' Tôi nhấn dãy số. Một giọng nữ bình tĩnh ngay lập tức cất lên: "Chào mừng đến với Bộ Pháp Thuật. Xin vui lòng nói rõ tên, và nơi làm việc."
"Ơ...Augustus Seraphim, tới đây vì có một thứ gì thôi thúc tôi phải vào Bộ bằng được"Tôi nói đại. Nếu dùng tên thật, rất dễ bị tổng đài ghi lại và bị bắt thóp.
"Cám ơn," Giọng người phụ nữ vang lên điềm tĩnh. "Khách viếng thăm, vui lòng nhận lấy huy hiệu và gắn chúng ở phía trước áo choàng của mình"
Một chiếc huy hiệu trượt ra khỏi đường trượt bằng kim loại, ghi Augustus Seraphim-Lữ Khách. Tôi câm lấy đeo lên luôn-có khi có định vị cũng nên.
"Khách tới Bộ Pháp Thuật, các bạn được yêu cầu phải chịu một cuộc khám xét và phải giới thiệu về cây đũa thần để đăng kí ở bàn bảo vệ, đặt ở sâu trong cùng Cổng ra vào."
Bốt điện thoại kêu rầm một cái, sụt xuống, mượt mà trôi xuống dần tới khi hiện ra một đại sảnh lớn như sảnh sân bay.
"Bộ Pháp Thuật chúc bạn một buổi tối tốt lành,"giọng người phụ nữ nói.
Cánh cửa đột ngột mở bật ra, khiến tôi ào ra theo như như bị ai đó đẩy vậy. Khung cảnh trước mắt khá hoành tráng, với lò sưởi mạ vàng án ngữ hai bên, đài phun nước-cũng mạ vàng róc rách chảy với tượng trắng tuyệt mĩ; những khung cửa số rải xung quanh như một tòa nhà và tấm poster to nhất in hình ông bộ trưởng treo ngay trên đó.