HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Thông đạo đi vào Tích Kiếm sơn được mở ra, từng môn phái xếp thành đội ngũ thẳng hàng chờ đợi được đi vào. Nhậm Ỷ Ti là trưởng lão phái Thiên Hoàng, là một trong tứ đại môn phái lớn nhất thiên hạ. Thiên Hoàng phái là bởi hoàng tộc lập ra, chỉ khi hoàng tộc không còn thì Thiên Hoàng mới có nguy cơ sụp đổ. Nhậm Ỷ Ti bước lên phía trước.

- Chúng ta sẽ ở bên ngoài canh giữ kết giới thông đạo còn các ngươi sẽ đi vào trong, có thể hoạt động một mình hay là lập đội tùy ý, chọn được kiếm của mình thì có thể đi ra, không hài lòng thì có thể tiếp tục chọn. Nhưng mà các ngươi nên hiểu cho rõ, các ngươi chọn kiếm cũng giống như kiếm chọn các ngươi, thực lực không đủ nhưng lại muốn linh kiếm thượng phẩm thì có cố cả đời cũng không được. Bên trong tuy nguy hiểm nhưng không nguy hại tính mạng, nếu thử sức chọn kiếm cảm thấy không còn năng lực chống trả thì hãy sử dụng truyền tống phù mà ta phát cho để đi ra ngoài.

Thẩm Bất Phàm gật gù, chuẩn bị cũng quá tốt rồi, không chỉ truyền tống phù mà các loại phù chú để đánh nhau cùng linh quái cũng như linh dược trị thương đều phân phát đủ. Hắn cùng với đệ tử Cao Sơn đi vào gần như cuối cùng, đi thành một nhóm có cả Văn Minh Ngọc, Cát Lĩnh Nam, Trang Thu Vũ, Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung. Hắn viết truyện chỉ qua loa cho có lệ, không ngờ khi đi vào rồi lại phát hiện ra bên trong có hàng trăm thông đạo khác nhau không khác gì mê cung.

- Nhiều thông động như vậy thì biết đi cái nào chứ!

- Tùy tiện chọn, là cái nào cũng sẽ đi đến được thượng Tích Kiếm.

Văn Minh Ngọc trả lời, Lý Tư Mẫn liền bĩu môi.

- Huynh làm như thượng Tích Kiếm dễ đến lắm.

Văn Minh Ngọc không nói, Thẩm Bất Phàm cũng không dám nói gì, hắn so với bọn họ còn gà mờ hơn nhiều. Tuy truyện là hắn viết nhưng chi tiết nào có thể bỏ đều trực tiếp bỏ luôn, hiện tại đi vào đây cái gì cũng không biết, dùng cách nào đánh quái cũng xem như khó khăn.

- Tiểu Phàm đệ đi cùng ta.

Trang Thu Vũ nói rồi nắm lấy cổ tay Thẩm Bất Phàm, đi với Trang Thu Vũ đúng là an toàn một chút nhưng mà người có thể đi cùng hắn đến thượng Tích Kiếm chỉ có Văn Minh Ngọc mà thôi. Trang Thu Vũ tuy là vượt qua được trung tầng tam nhưng thông đạo đi vào thượng Tích Kiếm thì y không vượt qua được. Vì vậy Thẩm Bất Phàm quyết định sống chết cũng phải ráng mà ôm đùi Văn Minh Ngọc.

- Chúng ta đi cùng nhau vẫn tốt hơn. Minh Ngọc sư huynh võ công lợi hại nhất trong chúng ta, chưa kể huynh ấy còn cùng các trưởng lão bàn chuyện cho nên là hiểu rõ bên trong Tích Kiếm sơn hơn chúng ta.

Trang Thu Vũ có chút hơi bất ngờ, y im lặng một chút rồi cũng đáp lời.

- Cũng được.

Sau đó liền trừng Văn Minh Ngọc một cái, mà Văn Minh Ngọc cũng không chịu thua liền trợn mắt lên chỉ còn mỗi tròng trắng. Hai cái người này rốt cuộc là bị làm sao đây, cứ đấu đá như vậy không thấy mệt người hay sao hả? Cho dù hai người bọn họ không mệt thì người đứng ở giữa như hắn sẽ mệt đúng chứ!

Tần Lệ Dung thân mang hỏa hệ, thuật pháp luyện được cũng liên quan đến lửa, nàng trong tay phừng lên một ngọn lửa soi sáng đường đi. Thẩm Bất Phàm cũng là hỏa hệ nhưng mà hắn không phải nguyên chủ vận hành linh lực không có nhuần nhuyễn cho nên trực tiếp bỏ qua luôn, cứ để cho Tần Lệ Dung soi đường. Hắn liếc nhìn Lý Tư Mẫn đi bên cạnh Tần Lệ Dung, nàng thuộc tính băng, Trang Thu Vũ thuộc hệ Thủy còn Văn Minh Ngọc song hệ lôi phong. Thẩm Bất Phàm không nhịn được lại nhìn Văn Minh Ngọc thêm hai cái, nam nhân tốt như vậy tại sao lại bị hắn viết thành nhân vật phản diện chứ?

Văn Minh Ngọc cảm nhận được cái nhìn như dán vào mặt liền quay sang nhìn Thẩm Bất Phàm, hắn nhìn thấy y dùng khẩu hình nói chuyện.

“Đừng lo lắng, có ta.”

Hắn thật sự không có lo được chứ, nhưng mà Văn Minh Ngọc sao lại nghĩ là hắn phải lo lắng, hắn là nhân vật chính, là nhân vật chính sẽ không bao giờ bị nhân vật phản diện làm cho lép vế cả! Nhưng mà y lại nói “có ta” nghĩa là gì đây, nghĩa là có y ở đây hắn không cần phải lo lắng sao? Thẩm Bất Phàm không biết nghĩ gì mà lại cúi gằm mặt, lồng ngực đập mạnh, Văn Minh Ngọc là đang lo lắng cho hắn sao? Đột nhiên Văn Minh Ngọc nắm lấy ngón tay hắn làm hắn giật mình muốn rút ra lại không thể được, cũng may là trong động tối không ai nhìn thấy nếu không hắn thật sự không biết úp mặt vào đâu. Từ ngón tay Văn Minh Ngọc truyền vào một chút linh lực lành lạnh, hắn biết loại thuật pháp này, đây là thông linh thuật làm cho hai người có thể nói chuyện được với nhau mà không cần phải mở miệng, cũng không ai biết được. Nhưng mà muốn mở ra thuật pháp này cần phải đôi bên phối hợp không thể cưỡng chế mở ra, Thẩm Bất Phàm chấp nhận thông linh.

“Nghĩ gì?”

Văn Minh Ngọc hỏi hắn, hắn cũng không có nghĩ gì, chỉ là, chỉ là mặt có chút nóng, lồng ngực có chút khó chịu.

“Ta chỉ là sợ sẽ gặp phải linh quái mạnh.”

“Đi cùng ta là được.”

Thẩm Bất Phàm đang cúi mặt cũng phải ngước lên nhìn, Văn Minh Ngọc không nhìn hắn, y vẫn là bộ dạng đạm mạc một đường hướng tới phía trước. Không hiểu sao dưới ánh sáng lập lòe của lửa làm cho Văn Minh Ngọc bỗng trở nên xuất sắc đến vậy, dung nhan như ngọc đúng là không sai đi đâu được.

“Minh Ngọc sư huynh, cái này…”

Hắn đưa tay lên cổ chạm vào miếng ngọc khắc chữ “Minh” kia, hắn muốn biết có phải thật sự là của Văn Minh Ngọc hay không, y đưa cho hắn rốt cuộc là có dụng ý gì? Chỉ là hắn còn chưa kịp lấy ra thì chân đã vấp phải thứ gì làm cho hắn ngã sấp luôn xuống đất, cũng bởi vì mãi nhìn Văn Minh Ngọc không chịu nhìn đường a!

“Văn Minh Ngọc chết tiệt, Văn Minh Ngọc khốn kiếp, mẹ ngươi! Đi chết đi!”

Văn Minh Ngọc: …

Thẩm Bất Phàm ở trong thông linh thuật chửi Văn Minh Ngọc còn bảo y đi chết đi, hắn, ngày tàn của hắn đến rồi a! Hắn còn không dám đứng lên mà nằm luôn dưới đất giả chết, hắn chỉ sợ khi ngóc đầu lên không biết là giá trị đi tìm chết đã tăng lên bao nhiêu.

Nhưng mà mãi một lúc vẫn không có âm thanh nào của hệ thống vang lên chỉ có tiếng nói của Văn Minh Ngọc.

- Còn giả chết?

Thẩm Bất Phàm ngước mặt dậy, xung quanh là Trang Thu Vũ, Cát Lĩnh Nam, Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung cũng đang cúi người nhìn hắn.

- Tiểu Phàm, có sao hay không?

Trang Thu Vũ đỡ hắn dậy, còn giúp hắn phủi đi bụi đất.

- Sao lại không cẩn thận như vậy.

- Ta không sao.

Thẩm Bất Phàm phủi phủi trên hai cánh tay, trong thông linh thuật chỉ vang lên tiếng “Hừ” tức giận của Văn Minh Ngọc.

“Huynh sao thế?”

“Không có gì.”

Không có gì thì hắn cũng không dám hỏi, Văn Minh Ngọc đã không muốn nói thì hắn cũng không có gan đi tìm chết.

- Chúng ta sắp sửa đi vào hạ tầng thứ nhất, mọi người cẩn thận.

Thẩm Bất Phàm nghe vậy cả người liền căng cứng, hắn lục lọi túi trang bị kiểm tra thấy truyền tống phù và linh dược trị thương đều còn liền an tâm thở ra một hơi, chân cũng không tự chủ được nhích về phía Văn Minh Ngọc thêm một chút, lại thêm một chút nữa.

Văn Minh Ngọc nhìn thấy con thỏ nhỏ lúc nào cũng tỏ ra ương nghạch Thẩm Bất Phàm vì sợ mà hai tai cũng muốn rụt xuống luôn liền không nhịn được mà cười ở trong lòng.

“Yên tâm. Có ta rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc