HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Chết thì chết, Thẩm Bất Phàm lúc này đã không còn quan tâm sống chết nữa rồi. Hắn đâu phải là chưa từng chết qua, Thẩm Mộc Miên cũng đâu phải là chưa từng dọa đánh chết hắn bao giờ. Hắn chỉ cảm thấy đã như không còn lý trí, mà người trước mặt càng hung hăng càng thôi thúc hắn tiến tới. Nhưng mà y không phải là Văn Minh Ngọc, hắn muốn Văn Minh Ngọc, lý trí bảo hắn dừng lại nhưng cơn nóng trong cơ thể lại càng thôi thúc hắn nhiều hơn.

- Minh Ngọc!

Hắn chôn đầu trên hõm vai Thẩm Mộc Miên nức nở, hắn cởi bỏ dây buộc thắt lưng rồi cột hai tay Thẩm Mộc Miên lại, hai mắt nhìn y cũng chỉ còn lại một mảng mờ mịt.

- Thẩm Bất Phàm, tỉnh táo lại cho ta!

Thẩm Mộc Miên giơ chân đạp lên ngực hắn, đạp hắn ngã luôn xuống ao sen, mà Thẩm Bất Phàm lại càng thêm hung tợn đem cả người ướt đẫm leo lên. Hắn không chút chần chừ nào xé rách y phục trên người Thẩm Mộc Miên, cũng tự thoát xuống y phục chính mình. Hắn ngồi lên bụng y làm cho y không có cách nào đá được nữa, hắn giữ cằm y, giọng thì thào.

- Cho ta… cho ta đi!

Thẩm Bất Phàm lại cúi người hôn xuống, hắn làm giống như những gì Văn Minh Ngọc đã từng làm đem lưỡi đẩy sâu vào. Hắn nhích người nâng hông lên một chút đem tay tìm tòi xuống dưới vuốt ve vật nam tính đã hơi cứng lên của Thẩm Mộc Miên, hắn chen vào nơi phía sau của chính mình hai ngón tay tách mở, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu phát ra. Độc dược kia làm hắn ngứa ngáy xuống chết chỉ muốn càng nhanh, lại càng nhanh. Thẩm Bất Phàm rút ra hai ngón tay thay vào đó là đỉnh đầu to lớn đã chảy ra chút nước kia đặt ngay nơi đã sớm ướt át khó nhịn của chính mình mà đi vào. Hắn vội vàng đến mức làm thứ kia trượt ra ngoài hai ba lần, mãi mới chen vào được một chút.

- Thẩm Bất Phàm, ngươi dừng lại!

Thẩm Bất Phàm lại giống như không nghe thấy, hắn ra sức đem hông ấn xuống, thật đau, nhưng hắn lại không muốn dừng lại. Tiếp xúc vật to cứng kia làm hắn càng thêm hưng phấn, càng thêm ngứa, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ y có giết hắn hay không hắn cũng muốn phạm vào.

- A!

Hắn buông một tiếng rên nho nhỏ, thứ kia của Thẩm Mộc Miên rốt cuộc đã vào hết bên trong hắn, vừa trướng vừa nóng, cảm giác đau lúc đầu cũng đã không còn. Thẩm Bất Phàm đung đưa hông một chút, hắn cúi xuống hôn hôn lên má Thẩm Mộc Miên lại càng chọc điên y lên.

- Sát Phạt kiếm!

Sát Phạt kiếm được Thẩm Mộc Miên triệu ra một đường đâm tới trước mặt Thẩm Bất Phàm nhưng hắn rất nhanh đã bắt lấy được. Sát Phạt kiếm sau này sẽ nhận hắn làm chủ đương nhiên sẽ không thể gây hại được cho hắn. Thẩm Mộc Miên nhìn thấy vậy liền trợn mắt, y lợi dụng Thẩm Bất Phàm còn đang sơ hở liền giơ tay lên đem lưỡi kiếm cắt đứt đai lưng đang quấn lấy tay y kia. Y lúc này được giải thoát liền vung tay đấm lên mặt Thẩm Bất Phàm một cái làm cho máu trên khóe miệng hắn chảy ra, đem tình thế đảo ngược đè ngửa hắn xuống đám cỏ làm lưng hắn có chút ngứa.

- Ngươi chết đi!

Thẩm Mộc Miên hai tay bóp lên cổ Thẩm Bất Phàm, nhìn thấy khuôn mặt loang lổ máu cùng vết bẩn bùn đất của hắn làm y càng thêm tức giận. Hắn hai mắt mơ hồ nhìn lên, cổ bị bóp nghẹn, nơi kia của hắn vì vậy cũng bóp chặt lại đem thứ đang chôn ở bên trong như muốn cắn đứt ra.

Thẩm Mộc Miên đột ngột buông tay, y hai tay chống hai bên đầu Thẩm Bất Phàm thở dốc.

- Ngươi… tiện nhân!

Thẩm Mộc Miên không chút lưu tình tát lên mặt hắn thêm hai cái, nhìn thấy bộ dạng ướt át của hắn vẫn không có giảm đi liền xông tới. Y hai tay giữ lấy đùi hắn ép hắn dang rộng hai chân bắt đầu mạnh mẽ xâm phạm.

- Thích lắm sao? Cho ngươi chết! Chết đi! Thẩm Bất Phàm, ngươi chết đi! Tiện nhân!

Mỗi một câu Thẩm Mộc Miên giống như phát điên, y điên cuồng đem hông đẩy tới, mỗi một câu đều dồn hết sức xâm phạm đến tận cùng đem người dưới thân muốn rên cũng không rên nổi chỉ có thể há miệng thở dốc.

- Thích… thích!

- Tiện nhân không có liêm sỉ!

Thẩm Mộc Miên lại tát lên mặt Thẩm Bất Phàm, y buông miệng chửi rủa, ngay cả những lời khiếm nhã nhất cũng không e ngại mà nói ra. Y đẩy hông càng thêm hữu lực, đem người đã sớm nhuyễn lại ở dưới thân hành hạ đến thương tích đầy người.

Không biết là qua bao lâu, cho đến khi trăng đã treo lên trên đỉnh đầu, cho đến khi màn đêm đã đầy những ánh sao Thẩm Mộc Miên mới điên cuồng trút xuống những tinh túy cuối cùng bên trong cơ thể Thẩm Bất Phàm. Y đứng dưới trăng nhìn hắn, nhìn bộ dạng đã thảm đến không thể nhìn được nữa của hắn.

- Ôm lấy thân thể này đi chết đi, từ nay về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. Thân thể dơ bẩn này… đi chết đi!

Thẩm Mộc Miên nắm lấy tóc Thẩm Bất Phàm lôi hắn lại bên ao sen, y không chút lưu tình nào đem hắn ném xuống dưới.

Dưới ánh trăng sáng, Thẩm Bất Phàm sức lực cạn kiệt từ từ chìm xuống.

Chết cũng được, hắn như thế này, Văn Minh Ngọc sẽ chịu nhìn hắn sao? Thân thể dơ bẩn này, ngay cả Thẩm Mộc Miên là chủ nhân của thân thể này cũng thấy ghê tởm thì Văn Minh Ngọc sẽ thấy bình thường được sao? Thà rằng hắn chết còn hơn là để Văn Minh Ngọc biết được người y yêu đã như thế nào cưỡng ép một người khác.

Hắn đã nghĩ mọi chuyện thật tốt khi có thể có được cơ hội để ở bên cạnh Văn Minh Ngọc, nhưng mà không thể nữa. Chỉ mong… y sẽ không vì hắn mà buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc