HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Ba tháng sau.

- Nhan ca ca, người đó lại đến nữa rồi.

Thẩm Nhan đang thổi lửa trong bếp lại nghe tiếng San San gọi hắn.

Ba tháng trước khi mà Thẩm Mộc Miên ném hắn xuống ao sen thì vô tình kích hoạt giá trị bàn tay vàng của hắn, nghịch thiên, còn có cải mệnh, hắn đã trở lại hình dạng của kiếp trước, là Thẩm Nhan của kiếp trước. Lúc đó San San buổi tối cùng với tiểu đệ tiểu muội và các đồng bạn trong thôn chèo thuyền đi hái hoa sen thì bắt gặp hắn thân không mảnh vải nằm trên mặt nước.

Không sai, chính là nằm trên mặt nước. Bọn họ đã nghĩ hắn là thần tiên bị thương tích cho nên đưa về chữa trị. Hắn bị thương không nặng nhưng do uống quá nhiều nước nên hôn mê mất mấy ngày mới tỉnh, lúc hắn tỉnh dậy thì đã phát hiện ra chính mình đã mang khuôn mặt của Thẩm Nhan kiếp trước rồi. Vì vậy hắn liền lấy luôn cái tên Thẩm Nhan để mà sống tại đây.

Nhưng mà San San này cũng thật thông minh, hắn trước kia chỉ ở lại thôn có vài ngày mà nàng lại nhận ra hắn chính là Thẩm Bất Phàm, tuy khuôn mặt hắn đã thay đổi nhưng mà cách nói chuyện cùng phong thái xử sự không khác biệt. Nàng cũng không có nói cho ai biết, giữ bí mật cho hắn, còn nói cho hắn một bí mật mà nàng trước giờ chưa từng nói với ai.

- Tại sao phải cố chấp như vậy chứ.

Thẩm Nhan thở ra một hơi. Người đến là Văn Minh Ngọc, không biết là Thẩm Mộc Miên đã nói với y điều gì mà sau khi y xuất quan liền đến thôn Tịnh Liên này, đem Minh Nguyệt kiếm xới tung mấy chục ao sen lên, phá hoại vô số. Đã có người trong thôn nghĩ là Văn Minh Ngọc tìm hắn cho nên đã giao hắn ra, nhưng mà y cả một ánh mắt cũng không nhìn hắn. Cũng đúng, người y tìm là Thẩm Bất Phàm không phải là hắn. Hắn cũng đã nhiều lần đứng nhìn y ở phía xa, nhìn y hết gào rồi lại khóc, đêm nào cũng đem rượu đến ngồi trên bờ ao uống đến sáng rồi lại ngủ. Lý Tư Mẫn cùng các huynh muội đưa y về, hôm sau y lại đến.

Thẩm Nhan bỏ việc thổi lửa mà đi ra ngoài, hắn đến ao sen kia nhìn Văn Minh Ngọc một chút. Y không giống như lúc trước, trên mặt đã có chút râu, tóc hơi rối, trên tay là một vò rượu, y cứ vậy ngửa cổ mà uống.

- Ngươi cứ như vậy thì thôn dân sẽ không dám đến để trồng lại hoa sen đâu, tại sao không chịu về môn phái của ngươi đi.

Văn Minh Ngọc nhìn hắn không nói, ném vò rượu lên tay hắn bảo hắn uống. Thẩm Nhan đã có một hai lần uống cùng y, chỉ là nhấp môi vài cái rồi thôi. Hắn không phải là Thẩm Bất Phàm, cho dù hắn nói hắn chính là người kia thì y cũng sẽ tin sao, cho dù hắn nói ra thì y sẽ yêu hắn sao? Dù sao, cũng là hắn đơn phương y mà thôi.

- Trồng hoa sen làm gì chứ, thế nào lại chẳng tự mọc ra. Nhưng mà người ta tìm chẳng thể nào tìm được.

Làm sao mà tìm được, xác của Thẩm Bất Phàm căn bản không còn trong ao sen đó.

- Ngươi cố chấp như vậy, ích gì đâu. Y cũng đã chết rồi.

- Không đâu, ta không tin! Chưa tìm thấy xác thì ta sẽ không bao giờ tin!

Văn Minh Ngọc giật lại vò rượu trong tay hắn, y lại uống. Hắn không thể nhìn ra Văn Minh Ngọc luôn luôn dương quang rạng rỡ ngay lúc này lại ủy mị tang thương như vậy, không giống y trước kia một chút nào.

- Ngươi như thế này, cho dù người kia còn sống cũng chưa chắc muốn gặp ngươi.

- Tại sao không gặp ta…

- Chẳng phải ngươi từng nói với ta là người kia thích nhất bộ dạng anh tuấn của ngươi sao, ngươi thế này, người không ra người ma không ra ma, ai muốn gặp chứ!

Văn Minh Ngọc chỉ nhếch mép một cái không nói, y nhìn xa xăm. Khi y vừa xuất quan sau bốn mươi chín ngày kia thì người mà y muốn nhìn thấy đầu tiên chính là Thẩm Bất Phàm, cũng là ngày hôm đó, y biết được Thẩm Bất Phàm đã chết rồi. Thẩm Mộc Miên nói là khi cùng với Thẩm Bất Phàm trên đường từ thôn Tịnh Liên về có gặp thủy quỷ, Thẩm Bất Phàm đã bị nhấn chìm xuống dưới rồi. Nhưng y sao có thể tin, công phu Thẩm Bất Phàm tốt như vậy sao có thể nói chết là chết, thủy quỷ mạnh cỡ nào cũng đâu thể là đối thủ của hắn.

Nhưng mà, nếu Thẩm Bất Phàm còn sống tại sao lại không đến gặp y. Nhiều ngày qua y đã xới tung một vùng ao sen này lên rồi, một con thủy quỷ cũng không gặp, cũng đã đi tìm Thẩm Mộc Miên hỏi chuyện nhưng mà không có đáp án khác. Xác Thẩm Bất Phàm không tìm thấy, mà thủy quỷ cũng không, y thật sự giống như bị mất phương hướng. Y không mong sẽ tìm thấy xác của Thẩm Bất Phàm, y không muốn điều này xảy ra. Nhưng cũng không tìm thấy thủy quỷ kia càng làm y hoang mang, Thẩm Bất Phàm là thật sự bị thủy quỷ bắt đi hay là đã bị Thẩm Mộc Miên hãm hại, y có chắc là đã tìm đúng nơi hay không? Nếu Thẩm Bất Phàm đang ở nơi khác đợi y đến cứu, nếu y cứ chần chừ phí thời gian như vậy có phải là Thẩm Bất Phàm sẽ càng nguy hiểm hay không? Nhưng y lại không có chút manh mối nào, một chút cũng không?

Bình luận

Truyện đang đọc