HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Giang Thu Thu nghẹt thở trước tin nhắn của Trịnh Tự trong hai phút, sau đó cô đã ngộ ra.

Cách duy nhất để xử lý tình huống lúng túng là phải mặt dày.

Nếu Trịnh Tự có thể bình tĩnh như vậy, cô sẽ càng phải bình tĩnh hơn Trịnh Tự.

Giang Thu Thu hít một hơi thật sâu, nhắn lại cho Trịnh Tự như không có chuyện gì xảy ra.

Giang Thu Thu: 【Xin lỗi, lúc nãy mình gửi nhầm.】

Trịnh Tự: 【Tôi biết, tôi sắp đến dưới lầu ký túc xá của cậu rồi.】

Chèn ơi, anh biết mà sao không lên tiếng, còn đi làm cu li nữa? 

Giang Thu Thu nhục nhã nghĩ tôi sẽ không trả phí cu li cho anh đâu! 

Cô sờ bụng mình, thấy đã đỡ đau nên mạnh mẽ nhắn lại: 【Cảm ơn đàn anh, để mình đi xuống lấy ^0^.】

Cam Tiểu Vãn thấy cô ấy lúc thì ruột đau như cắt, lúc thì sống không bằng chết, lúc này lại từ từ bò xuống giường, thay quần áo với bộ dạng sống chết mặc bay, không khỏi trừng mắt nhìn, “Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” 

“Haiz.” Quả thật Giang Thu Thu rất khó giải thích, chỉ có thể đáp qua loa: “Nói ra rất dài dòng, tóm lại là một vụ giết người do kỳ kinh nguyệt gây ra.”

Là vụ giết người thật đó!

Sau khi nói xong, Giang Thu Thu lắc đầu ngao ngán rời khỏi phòng ký túc xá, để lại bóng lưng thê lương cho Cam Tiểu Vãn.

Giang Thu Thu sợ nếu xuống trễ, Trịnh Tự sẽ nhiệt tình mang lên phòng ký túc xá cho cô, vì vậy cô vội vàng chạy xuống lầu. Kết quả là Trịnh Tự vẫn chưa tới, ngược lại Vương Đằng còn chưa rời đi.

Vương Đằng vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh vườn hoa trước cổng ký túc xá như lúc tới đây, chẳng qua khuôn mặt lại hơi thất thần.

Giang Thu Thu ngây người một hồi, bởi vì cô thấy Vương Đằng vẫn còn cầm túi quà nước hoa.

Giang Thu Thu đã nhận ra điều gì đó, trong lòng bồi hồi khi nhìn thấy bộ dạng đó của Vương Đằng. Thế nhưng cô và Vương Đằng cũng chỉ là vô tình gặp nhau một lần, nói đúng ra là chẳng quen biết nhau, hiển nhiên không thích hợp tới hỏi thăm. 

Nghĩ đến đây, Giang Thu Thu quay đầu đi, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy. Không ngờ vừa khéo Vương Đằng cử động, giống như chuẩn bị rời đi, vì vậy tầm mắt của hai người tình cờ chạm nhau.

Giang Thu Thu: “…”

Giang Thu Thu rất bình tĩnh, lúc này chỉ cần giả vờ không quen biết là được. 

“Thì ra là bạn.” Lần này Vương Đằng đã nhận ra cô trước. Giang Thu Thu vừa mới tẩy trang nhưng chưa kịp gội đầu, tóc vẫn còn uốn xoăn. Vương Đằng bừng tỉnh, thì ra bạn nữ sinh rạng rỡ vừa nãy chính là nhân viên làm thêm trong cửa hàng nhỏ. Cậu mỉm cười chua xót, “Xin chào.”

Giang Thu Thu cũng đành phải lên tiếng chào hỏi: “Thật là trùng hợp.”

Vương Đằng hơi lúng túng, lắc túi giấy trên tay và cười thê lương, “Cảm ơn bạn.”

Giang Thu Thu im lặng một lát mới ngập ngừng hỏi: “Bạn gái của bạn… không thích món quà này à?” 

“Không phải, món quà rất ổn.” Vương Đằng xua tay, vẻ mặt hơi ảm đạm, “Chẳng qua tụi mình đã chia tay rồi.”

Mặc dù đã đoán trước được, nhưng khi nghe Vương Đằng nói ra, trong lòng Giang Thu Thu vẫn có cảm xúc khó tả. Cô biết Vương Đằng đã tốn rất nhiều công sức để chọn quà, nhưng có lẽ đối phương không thể cảm nhận được tấm lòng của cậu ấy.

Tuy Giang Thu Thu không có cảm tình với Tăng Nam Ngọc, nhưng tình cảm giữa con người rất phức tạp, người ngoài rất khó phán xét, dĩ nhiên cô sẽ không bép xép.

Chẳng qua trong bầu không khí lúng túng hiện tại, Giang Thu Thu lại không biết cách an ủi người khác, cả buổi trời không nói được câu gì.

Vương Đằng thấy dáng vẻ khó xử của cô bèn cười ngại ngùng, “Có phải bạn muốn an ủi mình không? Thật ra không cần đâu…”

“Vậy hay là…” Giang Thu Thu trầm ngâm một lát rồi nói: “Mình giúp bạn trả lại quà nhé?”

Là nhân viên bán thời gian xuất sắc trong cửa hàng nhỏ, cô vẫn có quyền hạn này.

Vương Đằng giật khóe miệng… Cô gái này đúng là biết cách an ủi người khác.

Thế nhưng Giang Thu Thu lại cảm thấy đó là ý kiến rất hay, nhiệt tình nói: “Món quà này gần hai trăm tệ đấy, đủ ăn ở căn tin nửa tháng. Nếu đã không còn tình yêu thì cũng không thể để mất tiền. Freud* đã từng nói chỉ cần có tình yêu và bánh mì đã là rất quý giá…”

*Sigmund Freud: nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Do Thái. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.

Vương Đằng tàn nhẫn ngắt lời cô, “Freud chưa từng nói câu đó mà nhỉ?” 

“Là Lỗ Tấn nói.” Giang Thu Thu tỉnh bơ đáp lại. Trong thế giới Internet của mười năm sau, nếu không tìm được nguồn thì cứ đổ hết cho Lỗ Tấn sẽ luôn đúng.

Lỗ Tấn: Hiệp sĩ gánh tội số một của thế kỷ 21. 

Vương Đằng: “… OK.”

Mặc dù cậu cảm thấy Freud và Lỗ Tấn rất vô tội, nhưng quả thật trong lòng đã nhẹ nhõm hơn. 

“Vậy bạn đưa nước hoa cho mình đi, khi nào mình đến cửa hàng sẽ trả lại tiền cho bạn…” Giang Thu Thu tiến tới muốn cầm lấy túi giấy.

Vương Đằng vội nói: “Không cần đâu…”

Đột nhiên lúc này vang lên giọng nói giễu cợt của Tăng Nam Ngọc từ hướng cánh cổng, “Giang Thu Thu, cậu đúng là muốn cả thế giới mà.”

Giang Thu Thu nhướng mày, quay đầu lại thì thấy Tăng Nam Ngọc không biết quay lại từ lúc nào, đang nhìn cô với vẻ khinh bỉ, cười lạnh lùng, “Tôi còn tưởng cậu chỉ chọn ra tay với Trịnh Tự thôi…”

Giang Thu Thu biến sắc, Vương Đằng nghiêm mặt nói: “Nam Ngọc, em hiểu lầm rồi…”

“Không sao cả, dù gì cũng không phải chuyện của tôi.” Tăng Nam Ngọc ngắt lời cậu ấy. Cô ta nhìn túi giấy trên tay Vương Đằng, sau đó chuyển mắt đến khuôn mặt của cậu ấy, mím môi và nói: “Tôi chỉ quay lại để nhắc nhở anh một chút, sau này đừng nhắc đến tôi khi ở trong trường nữa, cứ coi như chúng ta không quen biết nhau đi.” 

Vương Đằng kinh ngạc, Tăng Nam Ngọc lại nhìn sang Giang Thu Thu, “Cậu cũng vậy, đừng có nói bậy bạ về chuyện của tôi trong trường.” 

Giang Thu Thu gần như muốn chửi ầm lên, Vương Đằng không nhịn được đã mở miệng hỏi trước: “Tại sao em lại phải như vậy?”

“Không phải chúng ta đã nói là đợi sau khi tốt nghiệp sẽ cùng về quê thi công chức sao?” Vương Đằng không thể hiểu nổi, cảm thấy hơi buồn bã.

Giang Thu Thu nuốt mấy câu thô tục vào bụng, kinh ngạc nhìn Vương Đằng.

Đợi đã, chẳng phải đại thần tương lai muốn gây dựng sự nghiệp sao? Sao lại có chí hướng thi công chức thiếu hoài bão khởi nghiệp này thế?

Sau đó, cô chợt hiểu ra. Thì ra Vương Đằng và Tăng Nam Ngọc là đồng hương, xem ra chắc trước đây là bạn học, sau đó cùng thi đậu vào một trường đại học. Có lẽ lúc vừa mới thi xong, hai người đều rất háo hức mong chờ đến cuộc sống sau khi tốt nghiệp nhỉ? 

Nhưng không ngờ Tăng Nam Ngọc lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến vậy.

“Vương Đằng, anh có biết lương công chức một tháng là bao nhiêu không?” Tăng Nam Ngọc thờ ơ nhìn Vương Đằng, “Anh có biết trong trường chúng ta, tiền của một số người mua một chiếc túi còn nhiều hơn tiền lương công chức một tháng của anh không?”

“Nếu là vì chuyện này, chúng ta có thể đi làm công việc khác.” Vương Đằng nói: “Chúng ta có thể ở lại Châu Xuyên. Đàn anh làm lập trình viên của khoa anh cũng có mức lương rất cao…”

“Anh vẫn không hiểu.” Cuối cùng đôi mắt Tăng Nam Ngọc toát lên vẻ thương hại, bất chấp Giang Thu Thu vẫn còn ở đây mà nói: “Offer cao nhất dành cho sinh viên tốt nghiệp năm nay của khoa anh có mức lương sáu trăm nghìn một năm, hơn nữa chỉ có một người duy nhất được chọn. Anh có thể đảm bảo mình sẽ trở thành người duy nhất không?”

Vương Đằng chết lặng người.

Tăng Nam Ngọc tiếp tục nói: “Dù anh trở thành người giỏi nhất thì đã sao? Sáu trăm nghìn cũng chỉ đủ để những hộ gia đình di cư ở đây mua một chiếc xe thôi.”

Viền mắt của cô ta đỏ lên, nhưng giọng nói càng lúc càng cứng rắn, “Vương Đằng, sau khi tôi đến Châu Xuyên mới biết có vài người đã thua ngay từ vạch xuất phát. Có một sự chênh lệch là dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể bắt kịp.” 

Giang Thu Thu thật sự nghe không lọt tai nữa, lập tức trợn ngược mắt và nói: “Tăng Nam Ngọc, lẽ nào cậu chưa từng nghe qua câu đừng khinh thường thiếu niên nghèo sao?” 

Tăng Nam Ngọc lạnh lùng nhìn cô, “Hạng người như cậu không có tư cách chỉ trích tôi.” 

Giang Thu Thu tức anh ách trong lòng.

Nhưng Vương Đằng chỉ nhìn Tăng Nam Ngọc, đột nhiên bật cười, “Anh hiểu rồi.”

Tăng Nam Ngọc cũng không quan tâm rốt cuộc cậu ấy có hiểu hay không, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy một hồi, “Tùy anh, tóm lại anh nhớ lời tôi nói là được.”

Cô ta nói xong bèn xoay người đi về.

Giang Thu Thu hít sâu một hơi, nói chậm rãi: “Tăng Nam Ngọc, sau này cậu sẽ hối hận.”

Tăng Nam Ngọc không thèm quay đầu lại, “Đến lúc đó hẵng nói.”

Thật ra Giang Thu Thu cũng không ngạc nhiên khi Tăng Nam Ngọc sẽ lựa chọn như vậy. Nhưng khi sự việc xảy ra trước mắt mình, cô nhất thời không biết nên nuối tiếc cho ai. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ Tăng Nam Ngọc vẫn chịu thiệt hơn. Cô ta không hề biết mình đã từ bỏ cái gì. 

Giang Thu Thu thở dài thườn thượt, quay đầu nhìn Vương Đằng, nghiêm túc nói: “Bạn đừng để tâm đến lời cô ấy nói. Mình nghĩ sau này bạn sẽ trở thành một người rất tài giỏi, giỏi hơn nhiều so với các hộ gia đình di cư!” 

Vương Đằng cười rất gượng gạo, không cho là thật nhưng vẫn nói: “Cảm ơn.”

“Mình nói thật đấy.” Giang Thu Thu đáp lời một cách nhàm chán. Cô biết lời nói của mình nghe giống như đang an ủi, nhưng cô không có cách nào giải thích thêm, chỉ có thể lắc đầu chém gió, “Mình thấy gương mặt của bạn rất nổi bật giữa biển người.”

Vương Đằng tự biết mình có ngoại hình bình thường: “…”

Bọn họ không thân thiết cho lắm, Giang Thu Thu không có bổn phận phải an ủi Vương Đằng, nói được như vậy đã là tốt lắm rồi, vì vậy chìa tay ra và bảo: “Bạn đưa nước hoa cho mình đi, mình sẽ trả lại tiền cho bạn sau.”

“Không cần.” Đôi mắt của Vương Đằng tối sầm, “Mình sẽ giữ lại làm kỷ niệm.”

Nếu cậu ấy đã nói như vậy, Giang Thu Thu cũng không kiên trì nữa, gật đầu đáp: “Vậy cũng được.”

Đợi sau khi Vương Đằng rời đi, Giang Thu Thu mới phát hiện Trịnh Tự đã đến nơi từ lúc nào, đang lẳng lặng đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, không biết đã thấy được gì.

Giang Thu Thu vội vàng rảo bước đến trước mặt anh, “Đàn anh vất vả rồi!”

Trịnh Tự nhìn theo bóng lưng của Vương Đằng, đột nhiên nói: “Cậu ấy là thủ khoa của khoa Công nghệ Thông tin năm nay.” 

“Hả?” Giang Thu Thu sững sờ một hồi mới nhận ra anh đang nói đến ai, lộ ra vẻ mặt kính nể đại thần, “Không hổ là bạn học Vương Đằng!”

Trịnh Tự cúi xuống nhìn cô, hỏi không đầu không đuôi: “Hình như cậu có… ấn tượng tốt với cậu ấy?” 

Dĩ nhiên là tốt rồi, đó là đại thần tương lai đó!

Có điều Giang Thu Thu sẽ không để lộ nội tâm tầm thường của mình. Cô gật đầu lia lịa, bắt đầu nói xàm: “Có lẽ là vì trên người bạn học Vương Đằng có một cảm giác tình cha.”

Là “Bố” của vô số cư dân mạng ở mười năm sau, hơi thở của bố Vương Đằng không nên quá mãnh liệt!

Trịnh Tự ngẩn người ra, nghi ngờ mình nghe lầm, “… Tình cha?” 

“Đúng vậy.” Giang Thu Thu trả lời chắc nịch, “Mình cảm thấy cậu ấy rất giống một người bố khác thất lạc nhiều năm của mình.”

“…” Tuy Trịnh Tự không biết tại sao Vương Đằng lại giống “Bố” của Giang Thu Thu, nhưng câu trả lời này lại khiến anh vui vẻ lạ thường.

Anh nhoẻn miệng cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ đưa một túi plastic màu đen cho cô, “Đồ mà cậu cần. Cậu kiểm tra thử đi, chắc không mua sai đâu.”

“Làm phiền cậu rồi.” Giang Thu Thu ngại ngùng nhận lấy cái túi. Cô rất ngại khi kiểm tra ngay trước mặt Trịnh Tự, chỉ có thể nhìn anh ngập tràn tin tưởng, “Mình tin vào chỉ số IQ của đàn anh!”

Trịnh Tự im lặng nhìn cô một hồi mới do dự hỏi: “Cậu có khó chịu không?”

Giang Thu Thu sửng sốt một lát mới kịp nhận ra anh đang quan tâm đến mình. Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng dường như lại có cảm giác không nói nên lời, giống như hơi cảm động. Cô bèn lắc đầu, “Hiện tượng sinh lý bình thường, không có gì đâu.” 

“Vậy thì tốt.” Chân mày của Trịnh Tự thoáng giãn ra.

“Vậy mình đi về nhé.” Giang Thu Thu vẫy chào anh, đang định về ký túc xá thì Trịnh Tự chợt gọi lại: “Đợi đã.”

Giang Thu Thu quay lại nhìn anh, “Còn chuyện gì sao?”

“Cho cậu cái này.” Trịnh Tự duỗi bàn tay kia vẫn luôn đút trong túi ra, xòe lòng bàn tay ra. Một viên chocolate được bọc trong giấy gói tinh xảo nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay, “Tiện tay lấy ở quầy thu ngân.”

Giang Thu Thu ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau mới hoàn hồn. Cô nhận lấy chocolate, cười tít mắt, “Cảm ơn đàn anh.”

Trịnh Tự mỉm cười, nghĩ ngợi gì đó rồi bổ sung, “Uống nhiều nước ấm.”

Giang Thu Thu: “…”

Đàn anh đúng là quá thẳng.HẾT CHƯƠNG 18

Bình luận

Truyện đang đọc