HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Bên kia, sau khi kết thúc chuyến khảo sát thực địa khu đô thị đại học, Dương Hân đến gặp Giang Thu Thu tại quán cà phê ở Đại học Châu Xuyên như đã hẹn.

Theo kế hoạch ban đầu, Dương Hân đến gặp Giang Thu Thu chủ yếu là muốn mượn sức ảnh hưởng từ tài khoản của em ấy và nhân lực của CLB Hers, để hỗ trợ Tuyết Sam thực hiện một số quảng cáo về sinh viên. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện một hồi với Giang Thu Thu, suy nghĩ của cô ấy đã thay đổi. 

Hóa ra em sinh viên tên Giang Thu Thu này không chỉ giỏi về dưỡng da và trang điểm. Sự hiểu biết của em ấy về thương hiệu, về sự phát triển của ngành làm đẹp trong tương lai vô cùng tường tận.

Điều khiến Dương Hân ngạc nhiên nhất là Giang Thu Thu có hiểu biết sâu sắc về thương hiệu Tuyết Sam. Thậm chí trong lúc nói chuyện, em ấy còn vô tình nhắc đến một số xu hướng phát triển trong tương lai của Tuyết Sam, và các vấn đề có thể gặp phải. Những thứ đó đều đã từng nêu qua trong các cuộc họp nội bộ của Tuyết Sam, nhưng chưa bao giờ công bố ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Dương Hân đã tiếp xúc với rất nhiều nhân viên của hội sinh viên. Khi đàm phán với thương hiệu, hầu hết các sinh viên đều tỏ ra quá nghiệp dư, quá non nớt, thậm chí không biết gì về thương hiệu. Họ chỉ liên tục nhấn mạnh đoàn hội của mình có sức ảnh hưởng lớn đến các sinh viên như thế nào. 

Giang Thu Thu là một người hoàn toàn khác. Em ấy có rất nhiều quan điểm, thậm chí chuyên nghiệp hơn người trong ngành. Dù là về phía thương hiệu hay cộng đồng sinh viên, em ấy đều hiểu rõ hơn các bạn cùng trang lứa. 

Dương Hân cảm thấy giá trị của Giang Thu Thu cao hơn nhiều so với tài khoản diễn đàn của em ấy.

“Thu Thu, em đúng là làm chị bất ngờ. Lần gặp mặt này mang đến cho chị rất nhiều điều bổ ích.” Dương Hân thành tâm bày tỏ.

“Chị quá khen rồi. Em chỉ là cảm thấy có hứng thú về khía cạnh này thôi.” Giang Thu Thu hơi ngượng ngùng. Dù gì những thứ này không phải là quan điểm của cô, mà đó là “lịch sử” mà cô đã biết. Thế nhưng, hiện tại cô đã có nhiều kinh nghiệm khi ứng phó với những tình huống như thế này. Cho dù đối phương nói gì, cô chỉ cần bình tĩnh mỉm cười là được. 

“Chị nói thật đó.” Dương Hân nghiêm túc nói: “Nói thật là ban đầu, chị chỉ định nhờ em giúp làm quảng cáo cho công ty chị. Nhưng bây giờ chị đã có ý tưởng mới, chị nghĩ rằng chúng ta có thể hợp tác sâu hơn.”

Dương Hân tiết lộ với Giang Thu Thu rằng lần này, trụ sở chính của Tuyết Sam đã phê duyệt ngân sách cho các công ty chi nhánh. Theo kế hoạch, ngân sách này sẽ được dùng để tài trợ cho hoạt động sinh viên của các trường đại học. Sau cuộc nói chuyện này, Dương Hân cảm thấy bọn họ có thể trích một phần ngân sách để hợp tác với CLB Hers.

Dương Hân nói: “Chị cần về báo cáo tình hình với người phụ trách của chị trước, nhưng chị nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vâng, vậy thì làm phiền chị rồi.” Giang Thu Thu nói: “CLB chúng em sẽ cố gắng gửi tài liệu liên quan, cũng như bản kế hoạch các hoạt động thành viên cho chị trong thời gian sớm nhất.”

Ban đầu, buổi gặp mặt với Dương Hân là với tư cách cá nhân, vì vậy trước đó Giang Thu Thu không nhắc đến người của CLB Hers. Không ngờ cuối cùng Dương Hân lại chủ động ngỏ lời muốn hợp tác với CLB Hers. 

Sau khi chào tạm biệt Dương Hân, Giang Thu Thu đã liên lạc với Tô San, nói rõ ràng, cặn kẽ về buổi gặp mặt. Không ngờ Tô San nghe xong lại đột nhiên kích động, vỗ bàn một cái, “Hết sảy! Thu Thu, em đã giúp tụi chị rất nhiều!”

Giang Thu Thu sợ hết hồn, “Sao ạ?”

“Tuần trước Ngô Tuệ Á hẹn gặp chị, nói với chị một ý tưởng.” Tô San nói: “Vì vẫn chưa chắc chắn nên chị chưa nói cho tụi em biết.” 

Giang Thu Thu tò mò, “Ý tưởng gì ạ?”

Tô San: “CLB Hải Nghệ có một cuộc thi nữ sinh tài năng ấy. Ngô Tuệ Á đề nghị với chị là năm nay muốn cùng tổ chức với CLB chúng ta.” 

Thì ra hằng năm CLB Hải Nghệ của Đại học Văn Hải luôn tổ chức cuộc thi nữ sinh tài năng. Nhờ có sự ủng hộ của nhà trường, cuộc thi luôn diễn ra suôn sẻ suốt mấy năm qua, đồng thời trở nên nổi tiếng ở các trường đại học. 

Năm nay, CLB Hers của Đại học Châu Xuyên được thành lập, còn là lần đầu tiên hợp tác với CLB Hải Nghệ. Dưới sự giúp sức của Giang Thu Thu, hiện giờ CLB Hải Nghệ đã chính thức ra mắt khóa học dưỡng da và trang điểm, tạo được danh tiếng tốt với các thành viên.

Tương tự, gần đây CLB Hers cũng bắt đầu cử người đến CLB Hải Nghệ để học hỏi khóa học yoga và hình thể của họ, chuẩn bị quảng bá cho các thành viên trong CLB Hers.

Có thể nói, cuộc trao đổi giữa hai CLB đang trong thời kỳ “tuần trăng mật” chưa từng có trong lịch sử. Hiệu ứng đôi bên cùng có lợi do hai bên cùng hợp tác mang đến đã quá rõ ràng.

Vì vậy, Ngô Tuệ Á mới nảy ra một ý tưởng táo bạo. Nếu có thể hợp tác với CLB Hers để cùng tổ chức cuộc thi nữ sinh tài năng, nói không chừng sẽ có thể mang đến hiệu quả bất ngờ. 

Thật ra trước khi Ngô Tuệ Á đề nghị hợp tác, CLB Hers đã bắt đầu chuẩn bị một hoạt động lớn của riêng mình, mục tiêu cũng là noi theo cuộc thi tài năng của Hải Nghệ. Chỉ có điều CLB Hers vừa mới thành lập, nền tảng còn yếu, hơn nữa không có sự ủng hộ của nhà trường như Hải Nghệ, muốn tự tổ chức một cuộc thi sẽ không dễ dàng gì. Chính vì vậy, đề xuất mà Ngô Tuệ Á đưa ra có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa của Tô San.

Tô San và Ngô Tuệ Á rất hợp ý nhau. Nhưng khi bắt tay vào hợp tác cụ thể, cả hai người đều rơi vào tình thế khó khăn.

Chủ yếu là vì họ không có đủ kinh phí.

Xét về ý nghĩa, quy mô và tầm ảnh hưởng, sự hợp tác liên trường của hai CLB đã có một sự khác biệt so với các hoạt động trong trường. Thế nhưng điểm giống nhau là đều cần kinh phí, cũng là một thứ không thể so sánh với các hoạt động trong trường. 

Thì ra CLB Hải Nghệ vốn có nhà tài trợ cố định cho cuộc thi nữ sinh tài năng. Khi Ngô Tuệ Á đề xuất ý định hợp tác liên trường với Đại học Châu Xuyên, ban đầu nhà tài trợ còn rất ủng hộ, nhưng sau khi nghe nói kinh phí đã từ chối thẳng thừng.

Trên thực tế, nếu không có sự can thiệp của chính quyền, chỉ dựa vào các cô, họ sẽ rất khó thuyết phục được doanh nghiệp bỏ ra số tiền lớn để tài trợ cho một hoạt động của sinh viên. 

Nếu không thể giải quyết vấn đề kinh phí, ý tưởng hợp tác liên trường sẽ không thể thực hiện. Vì vậy, Tô San vẫn chưa nói ý tưởng này cho các cô biết. 

Cô ấy không thể ngờ rằng Giang Thu Thu lại có thể tự mình liên lạc được với bộ phận marketing của Tuyết Sam, hơn nữa còn khiến người của Tuyết Sam chủ động đề nghị hợp tác. Nếu Tuyết Sam thật sự đang lên kế hoạch triển khai chiến dịch marketing quy mô lớn tại các trường đại học, nói không chừng họ thật sự có đủ ngân sách và quyết đoán tài trợ cho một hoạt động lớn như thế này.

Chẳng trách sau khi Tô San nghe Giang Thu Thu nói xong lại kích động đến vậy. 

Giang Thu Thu cũng rất kinh ngạc.

Năm 2018 trước khi cô xuyên không, quả thật CLB Hers có một cuộc thi nữ sinh tài năng với quy mô rất lớn, hơn nữa Tuyết Sam còn là nhà tài trợ danh hiệu* dài hạn của cuộc thi. Nhưng cuộc thi đó không chỉ là màn hợp tác với CLB Hải Nghệ, mà còn lan rộng khắp tất cả 14 trường đại học ở khu đô thị đại học, được gọi là hoạt động có sức ảnh hưởng nhất của Công đoàn Đại học Châu Xuyên.

*Tài trợ danh hiệu: Là vị trí cao nhất của sự tài trợ. Thường cái tên của nhà tài trợ xuất hiện bên cạnh tên của cuộc thi, đội thi, vận động viên cá nhân và được liên quan với nó.

Giang Thu Thu vẫn cho rằng hoạt động đó được tổ chức sau này. Bởi vì tài chính, sức lực và nhân lực cần thiết cho hoạt động với quy mô đó không phải là những thứ mà CLB mới thành lập có thể gánh vác. 

Nhưng bây giờ nhìn lại, lẽ nào hoạt động này đã được tổ chức vào năm đầu tiên thành lập CLB Hers? Hơn nữa, mới năm đầu tiên đã bắt đầu hợp tác liên trường với Hải Nghệ? 

Giang Thu Thu loáng thoáng cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Có phải tất cả mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp hay không?

Cô suy nghĩ miên man, nhất thời không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của em ấy, Tô San hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Sao em trông kinh ngạc thế?”

Giang Thu Thu chợt định thần lại, đè nén cảm giác lạ lùng trong lòng, cười nói: “Đúng là rất kinh ngạc, không ngờ lại có ngày chị chủ động hợp tác với chị Ngô!”

“…” Tô San câm nín một hồi, cũng thở dài không thể tin nổi, “Cái này gọi là việc đời khó lường.”

Sau khi biết Giang Thu Thu có thể đạt được ý định hợp tác sơ bộ với người của Tuyết Sam, Ngô Tuệ Á cũng rất kích động. Cô ấy và Tô San lập tức thông báo cho nhân viên của hai CLB để mở cuộc họp, quyết định kế hoạch sơ bộ của cuộc thi hợp tác liên trường suốt cả đêm.

Thật không may, kế hoạch của các cô còn chưa thực hiện xong, một gáo nước lạnh đã dội lên đầu họ. 

Dương Hân nhắn lại rằng bộ phận marketing của Tuyết Sam không ủng hộ việc hợp tác với CLB Hers.

Giang Thu Thu không quá ngạc nhiên trước tin này. Dù sao CLB Hers mới được thành lập năm nay, bộ phận marketing của Tuyết Sam có những lo ngại là điều bình thường. Thế nhưng cô cho rằng mọi chuyện vẫn có thể thương lượng. 

Giang Thu Thu giải thích ngắn gọn với Dương Hân về cuộc thi nữ sinh tài năng: 【Sự kiện này rất phù hợp với đối tượng mục tiêu của quý công ty. Hơn nữa còn là hợp tác liên trường, quy mô và tầm ảnh hưởng cũng sẽ được lan truyền rộng rãi. Có lẽ lãnh đạo của chị sẽ thay đổi suy nghĩ.】

Không ngờ Dương Hân lại trả lời chắc như đinh đóng cột: 【Không đâu.】

Giang Thu Thu sửng sốt: 【Chị không tin vào hoạt động này sao?】

Dương Hân: 【Không phải, chị rất tin vào hoạt động này. Nhưng mà chuyện này không có cách nào xoay chuyển tình thế.】

Giang Thu Thu loáng thoáng nhận ra một số thông tin bất thường từ trong lời nói của Dương Hân. Cô hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một lát mới hỏi khéo: 【Có tiện cho em biết lý do không?】

Dương Hân im lặng một hồi, cuối cùng vẫn trả lời: 【Công ty đã quyết định nội bộ kế hoạch của người khác đưa ra.】

Chị ấy không nói cụ thể, nhưng Giang Thu Thu đã hiểu đại khái.

Có lẽ đó gọi là cuộc chiến văn phòng.

Nếu Tuyết Sam muốn làm tiếp thị cho cả nước, đây là một cơ hội để tất cả những người tham gia vào dự án nở mày nở mặt. Đôi khi cơ hội trao cho ai không chỉ được quyết định bằng năng lực, mà đằng sau còn liên quan đến sự cạnh tranh giữa các đội ngũ.

Rõ ràng Dương Hân đã thua trong lần cạnh tranh này. Dù chị ấy đưa ra kế hoạch gì đều sẽ không được chấp nhận.

Giang Thu Thu cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng sau này Tuyết Sam sẽ hợp tác dài hạn với CLB Hers, lẽ nào không phải bắt đầu từ đợt này?

Đáng tiếc cô không nắm rõ lịch sử của CLB Hers trước khi xuyên không. Cô cũng không thể hiểu được chuyện đó ngay lúc này, vì vậy không suy nghĩ nữa.

Giang Thu Thu: 【Em hiểu rồi, thật đáng tiếc vì lần này không thể hợp tác.】

Giang Thu Thu: 【Nhưng em tin sau này sẽ có cơ hội.】

Dương Hân: 【Cảm ơn em đã hiểu cho chị.】

Một lúc sau, có lẽ do không cam lòng, Dương Hân lại nói thêm: 【Đúng rồi, chị không thể quyết định kinh phí, nhưng chị vẫn có thể tài trợ cho các em một số sản phẩm.】

Giang Thu Thu đã hiểu ra.

Tài trợ sản phẩm không giống như tài trợ kinh phí.

Tài trợ kinh phí là bỏ tiền thật ra. Hơn nữa, sau khi bỏ tiền ra, có thể thấy được hiệu quả hay không thì khó mà nói được. Còn tài trợ sản phẩm là chỉ cần cung cấp sản phẩm của công ty cho bên sự kiện là được. Một là chi phí thấp hơn rất nhiều, hai là bản thân sản phẩm chính là một hình thức quảng cáo.

Vì vậy, rất nhiều doanh nghiệp rất khắt khe về kinh phí, nhưng lại tương đối thoải mái khi phê duyệt sản phẩm.

Tuyết Sam cũng giống vậy. Dương Hân không có cách nào giải quyết vấn đề kinh phí, nhưng với quyền hạn của mình, cô ấy có thể xin phê duyệt một số sản phẩm cho CLB Hers.

Mặc dù việc này chênh lệch quá nhiều so với mục tiêu tài trợ kinh phí ban đầu, nhưng mà có còn hơn không.

Giang Thu Thu: 【Em cảm ơn.】

Giang Thu Thu: 【Nhưng nếu chỉ có sản phẩm, e rằng CLB chúng em không thể làm được gì nhiều.】

Dương Hân: 【Chị biết, em có ý tưởng gì không?】

Giang Thu Thu còn có thể nghĩ ra ý tưởng gì. Theo ý tưởng ban đầu của cô, màn hợp tác giữa Tuyết Sam và CLB Hers chính là định mệnh, không nên xảy ra trục trặc này mới đúng.

Cô nhất thời không có ý tưởng gì, đang suy nghĩ trả lời Dương Hân như thế nào cho ổn thỏa. Thế nhưng còn chưa nghĩ ra, cô đã phải chia sức lực ra để ứng phó với tên nam sinh vô sỉ.

Quản Kiệt vừa gào rú trên nhóm chat lớp, vừa tag tên các bạn học thân thiết vào, cố gắng gây sự chú ý với mọi người.

Quản Kiệt: 【ToT, tôi thật thê thảm, thảm quá đi, vô cùng thê thảm.】

Quản Kiệt: 【@Trịnh Tự, @Giang Thu Thu, @lớp trưởng, @ông A, bạn B, bà C, bác D, các bồ có ở đó không? Tôi không thể để mất các bồ.】

Bạn học A: 【Ông sao đấy?】

Bạn học B: 【Đi vệ sinh không mang theo giấy hả? Bảo Trịnh Tự đưa cho ông đi!】

Quản Kiệt: 【Biến biến biến, không nói chuyện với ông.】

Giang Thu Thu: 【Gì đó?】

Trịnh Tự: 【?】

Quản Kiệt: 【Trịnh Tự đừng có lên tiếng theo sau Thu Thu được không? Bây giờ tôi không muốn thấy tên của hai người xuất hiện cùng nhau ngay lúc này.】

Giang Thu Thu: 【Vậy tôi off nhé.】

Quản Kiệt: 【Không được, bà không được đi! Tôi không thể để bất kỳ ai rời khỏi tôi.】

Giang Thu Thu: 【… Nói mau.】

Quản Kiệt: 【Các bồ xem thử ngày tháng đi, có phát hiện ra một tin dữ đang ập đến với chúng ta không?】

Lớp trưởng: 【Bó tay, là gì vậy?】

Quản Kiệt: 【Lễ Độc thân đó! Các bồ không để ý Lễ Độc thân sắp đến sao?】

Quản Kiệt: 【Thật không thể tin nổi, tôi lại phải trải qua ngày Lễ Độc thân!】

Quản Kiệt: 【Tôi không thể chấp nhận sự thật này.】

Bạn học A: 【… Đúng là hơi thảm, ông đã cố gắng lắm mà.】

Quản Kiệt: 【Xí, ông cũng đâu giỏi hơn bao nhiêu. Mọi người đều ê sắc ế, đừng ai nói ai!】

Quản Kiệt: 【@Lớp trưởng, lớp chúng ta có hoạt động gì vào Lễ Độc thân không? Tôi không muốn trải qua ngày lễ một mình, buồn trong lòng một ít.】

Lớp trưởng: 【Cậu mong manh quá đấy…】

Quản Kiệt: 【ToT, vì tôi chính là nam sinh yếu đuối mà.】

Giang Thu Thu nhìn cuộc nói chuyện trong nhóm chat, nhất thời hơi sững sờ, không phải là vì Quản Kiệt đóng vai nạn nhân, mà là vì ba chữ “Lễ độc thân” thật sự khá xa lạ với cô. 

Năm 2008 chính là thời điểm thịnh hành văn hóa Lễ Độc thân. Các nam sinh đại học độc thân chọn ngày 11 tháng 11 giống như bốn cây gậy để làm ngày lễ của mình. Hằng năm khi đến ngày này, trong sân trường chắc chắn sẽ ngập tràn tiếng gào khóc thảm thiết của hội ế. 

Nhưng ở thời đại trước khi Giang Thu Thu xuyên không, ngày này đã trở thành ngày lễ lớn để người dân cả nước cùng nhau vui chơi. Thậm chí tầm ảnh hưởng còn lan rộng khắp các châu lục và trên toàn thế giới. Thế nhưng vào thời điểm đó, ít ai nhớ đến nguồn gốc của ngày lễ này thực chất là trò tiêu khiển của “hội ế” do các nam sinh đại học khởi xướng. Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, “Lễ Độc thân” đã hoàn toàn bị thay thế bằng một cái tên khác —— Song Thập Nhất.

Sự trỗi dậy của ngày hội mua sắm thả ga Song Thập Nhất đã khiến mọi người ngày nay không còn hơi sức quan tâm ai là FA. Trên đời này không có vấn đề gì mà mua sắm không thể giải quyết. 

Nếu có, vậy đó là không đủ để mua. 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Giang Thu Thu, cô trả lời Dương Hân: 【Em có một ý tưởng.】HẾT CHƯƠNG 38

Bình luận

Truyện đang đọc