HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Mặc dù đồ trai thẳng không hiểu về mỹ phẩm dưỡng da, nhưng may mà ở đây còn có những khách hàng khác. Giang Thu Thu đã rút ra bài học, tìm một cô nàng tinh tế, đáng tin cậy như mình, hỏi xin ý kiến: “Bạn học, bạn có phiền giúp mình thử kết cấu của kem dưỡng không?”

Cô gái đó đã theo dõi cả quá trình, chứng kiến hành động xoay chuyển tình thế dựa vào đôi mắt trần của Giang Thu Thu, nghe thấy vậy liền đồng ý không chút do dự.

“Đầu tiên là trạng thái chất kem. Kem dưỡng trong cửa hàng này mềm mịn hơn một chút, sau khi thoa cũng tương đối dễ chịu hơn. Còn chất kem của hộp kia khá đặc, sau khi thoa sẽ hơi bóng dầu…” Giang Thu Thu như bị blogger làm đẹp nhập hồn, vừa thoa kem dưỡng lên mu bàn tay của cô gái vừa giải thích. Sau khi thoa xong, cô còn giơ mu bàn tay của cô ấy về phía những người khác đứng hóng hớt.

Quả nhiên cô gái này rành về mỹ phẩm hơn trai thẳng. Mặc dù không có sự nhạy bén, có thể nhìn ra ngay sự khác nhau như Giang Thu Thu, nhưng dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Giang Thu Thu, cô ấy cảm nhận một lát rồi gật đầu, “Quả thật đúng là như vậy.”

“Thật ra mùi hương của hai loại kem dưỡng cũng khác nhau, mọi người có thể ngửi thử xem.” Giang Thu Thu vừa nói vừa đưa kem dưỡng cho một số người đứng hóng hớt trông có vẻ thích thú, để mọi người tự cảm nhận.

Nếu nói không phải ai cũng có thể phân biệt được sự khác nhau về kết cấu chất kem, vậy thì mùi hương sẽ trực quan hơn nhiều.

Sau khi thấy mọi người đều công nhận phán đoán của cô, Giang Thu Thu mới từ từ quay sang hỏi cô nữ sinh tóc dài bảo vệ quyền lợi kia: “Bạn học, bạn cảm thấy sao?”

Sự thật đã quá rõ ràng. Kem dưỡng da mặt trong cửa hàng dì Trần vẫn chưa biết là thật hay giả, nhưng có thể khẳng định được kem dưỡng mà cô nữ sinh tóc dài mang đến hoàn toàn không cùng nhóm hàng bán trong cửa hàng.

Lúc này cô nữ sinh tóc dài đã luống cuống. Trước đó khi Giang Thu Thu so sánh bao bì, cô vẫn không chắc chắn lắm. Đợi đến khi so sánh chất kem dưỡng da, cô đã có thể khẳng định Giang Thu Thu nói đúng. Bởi vì bản thân cô cũng dùng sự khác nhau của chất kem để nhận định đây là hàng giả.

“Kem dưỡng da mặt của mình quả thật mua ở đây.” Mặc dù cô nữ sinh tóc dài kinh ngạc, nhưng vẫn giữ thái độ của mình. Cô nghĩ ngợi một lát, nhìn dì Trần với vẻ nghi ngờ, “Ai mà biết có phải dì bán hàng thật giả lẫn lộn không?” 

Giang Thu Thu nghe xong đã nhíu mày, những gì cô nữ sinh này nói không hẳn vô lý. Trên thực tế, rất nhiều cửa hàng trực tuyến sau này làm người tiêu dùng không thể thấy được hàng thật, rất nhiều nơi cũng bán hàng thật giả lẫn lộn. Thế nhưng cô cảm thấy dì Trần không phải là người như vậy. Trông dì ấy không giống như thiên tài có thể nghĩ ra thủ đoạn bán hàng này. 

Quả nhiên dì Trần cuống lên, “Sao cháu có thể ăn nói như vậy?” 

Lúc này Trịnh Tự bỗng lên tiếng: “Bạn nói hôm nay mới mua đồ, chắc là kệ hàng trong cửa hàng vẫn chưa đổi hàng hóa, cứ lấy tất cả sản phẩm trên kệ xuống so sánh thử là biết ngay. Nếu thật sự bán hàng thật giả lẫn lộn, chắc sẽ không trùng hợp chỉ có hộp bán cho cậu là giả.” 

“Đúng đúng đúng.” Cuối cùng đầu óc của dì Trần đã nhanh nhạy, vội vàng nói: “Nếu buổi sáng cô bé tới mua, lấy hàng ngay trên kệ hàng, trong cửa hàng của dì có camera giám sát, có thể chứng minh hôm nay dì vẫn chưa đổi hàng.” 

“Ớ?” Giang Thu Thu ngạc nhiên nhìn Trịnh Tự, “Sao cậu biết cô ấy mua hôm nay?”

Tầm mắt của Trịnh Tự hướng về phía bằng chứng của cô nữ sinh bảo vệ quyền lợi, “Trên hóa đơn thanh toán có in.” 

“…” Giang Thu Thu giơ ngón cái lên, “Đôi mắt của đàn anh thật tinh tường.” 

Sự thật chứng minh, tất cả hàng hóa trên kệ đều giống nhau. Nếu nói chỉ có cô nữ sinh đó vô tình mua một hộp khác, vậy thì quá gượng ép rồi.

Lúc này, cô nữ sinh cũng không tìm được gì để nói. Cô ấy đỏ mặt, hơi quẫn bách, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu: “Mình thực sự mua kem dưỡng da mặt ở đây…”

Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, không còn ai tin lời cô ấy nói. Không biết có ai đó trong đám đông còn giễu cợt, “Đã mua rồi đó, nhưng cái cầm tới đây có phải là cái mua không thì không chắc.” 

“Những gì mình nói đều là sự thật. Buổi sáng mình mới mua, vừa phát hiện không đúng liền mang ra trả ngay!” Cô nữ sinh biện bạch trong sự vô lực và suy sụp.

Nhìn bộ dạng cô ấy sắp khóc, trong lòng Giang Thu Thu hơi lưỡng lự. Ban đầu cô cũng nghĩ có phải cô nữ sinh này mua hàng thật về rồi quay lại đổi hàng giả không. Trong thời đại mua sắm trực tuyến thịnh hành, những khách hàng làm việc này thường phải xem lại nhân cách. 

Nhưng suy nghĩ kỹ thì thật ra không có logic cho lắm. Đây là cửa hàng truyền thống, nếu muốn trả lại hàng, chủ cửa hàng nhất định phải kiểm tra hàng ngay tại chỗ. Nếu ban đầu cô nữ sinh này có ý định muốn đổi hàng, cách làm bình thường lẽ ra nên giống như khách hàng mua sắm trực tuyến: Không mở kem dưỡng này ra, cứ mang bao bì nguyên vẹn ra trả lại là được, không cần phải lấy lý do hàng giả dễ gây tranh cãi. Với thị lực của dì Trần hoàn toàn không thể nhận định được hai hộp kem dưỡng da mặt có gì khác nhau, vậy thì xác suất trả lại hàng sẽ cao hơn nhiều. 

Giang Thu Thu nhanh chóng nghĩ đến một số khả năng, sau đó hỏi cô nữ sinh: “Xung quanh bạn có ai xài kem dưỡng da mặt này không? Hơn nữa cũng là mới mua?”

“Là sao?” Cô nữ sinh đang khó chịu vì bị những người xung quanh chỉ trỏ, nghe thấy vậy bèn sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, sau đó giống như nhớ ra chuyện gì đó, lộ ra vẻ mặt khó tin, “Ừm, vừa khéo bạn cùng phòng của mình cũng mua một hộp…”

Giá cả của loại kem dưỡng da mặt này không hề rẻ đối với sinh viên. Bạn cùng phòng của cô nhiều lần tỏ vẻ ngưỡng mộ khi cô có thể dùng loại này. Mấy ngày trước, sau khi cô dùng hết một hộp đã hỏi bạn cùng phòng có muốn mua chung không. Ban đầu bạn cùng phòng từ chối, nhưng sau đó bỗng dưng tự mua một hộp.

Hiển nhiên cô nữ sinh không nghĩ đến phương diện này, nhất thời đờ mặt ra. Giang Thu Thu lại không cảm thấy có gì mới mẻ. Các chủ đề “Bạn cùng phòng kỳ lạ của tôi” khi tìm kiếm trên mạng không nên xuất hiện quá nhiều. 

“Dạ, cháu xin lỗi, có thể do cháu cầm nhầm.” Cô nữ sinh đã có suy tính trong lòng, nhưng vẫn không chịu đưa ra kết luận, chỉ nói xin lỗi dì Trần trong sự lúng túng và xấu hổ.  

Dì Trần đã chứng minh được sự trong sạch của mình, không làm khó cô nữ sinh đó, chỉ gật đầu một cái.

“Cháu sẽ quay về xác nhận lại.” Cô nữ sinh nói xong liền vội vã rời đi.

Sắc mặt của những người xung quanh không giống nhau. Có người không đồng ý cho lắm, hỏi: “Cứ thế tin cô bé đó sao?”

“Không bị tổn thất gì, cần gì phải làm khó người ta.” Dì Trần từ chối cho ý kiến, trở lại bộ dạng vui vẻ, quay sang nhìn Giang Thu Thu, “Cô bé, lần này may mà có cháu. Cháu cứ lấy những món đã chọn mà dùng đi, không cần trả tiền.”

“Không cần đâu ạ, dễ như trở bàn tay.” Giang Thu Thu cười nói: “Giảm giá cho cháu là được.”

Giang Thu Thu khăng khăng đòi trả tiền, sau đó hỏi: “À phải rồi dì, cửa hàng của dì đang tuyển nhân viên bán thời gian đúng không ạ?”

Lúc nãy khi cô vừa bước vào đã phát hiện tấm bảng tuyển nhân viên bán thời gian treo trước cửa. Cô thấy dì Trần khá dễ mến nên mới nảy ra ý tưởng.

“Đúng vậy.” Dì Trần vui mừng, “Cháu muốn ứng tuyển không? Nếu cháu đến làm thêm, dì sẽ cho cháu thêm 20% tiền lương.” 

Giang Thu Thu có tướng mạo xinh đẹp, lại còn am hiểu mỹ phẩm dưỡng da. Lúc nãy cô bộc lộ khả năng giải quyết vấn đề và kỹ năng nhận biết sản phẩm bằng mắt thường cũng khiến dì Trần bằng lòng coi trọng cô.

“Vâng.” Giang Thu Thu đồng ý.

Trịnh Tự khẽ nhíu mày, nói: “Nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn trước, không cần…” 

Giang Thu Thu ngắt lời anh, “Lỡ như mình không khá lên, mình cũng không thể mượn tiền cậu mãi đúng không nè?”

Cô thở dài, “Cậu đã giúp mình rất nhiều rồi.” 

Trịnh Tự nhìn cô, nuốt xuống những lời còn dang dở, cuối cùng không nói gì nữa. 

Giang Thu Thu nhanh chóng trao đổi với dì Trần về nội dung công việc làm thêm, sau đó mới sảng khoái rời khỏi cửa hàng cùng Trịnh Tự.

Vì giảm giá nên tiết kiệm được hơn 20 tệ, đồng thời kiếm được một công việc làm thêm, Giang Thu Thu vô cùng đắc ý, chống nạnh cười, “Cái này gọi là nhiều nghề không lo chết đói.”

Lúc này Trịnh Tự chợt nhìn cô, hỏi bâng quơ: “Nhắc mới nhớ, tại sao cậu vẫn luôn gọi tôi là đàn anh?” 

Nếu nhớ không lầm, lần đầu tiên gặp mặt, Giang Thu Thu cũng gọi anh là vậy nhỉ?

“Mình ngầu lòi thế kia mà cậu không khen mình, lại đi để ý đến chuyện này?” Giang Thu Thu không hề nao núng, thậm chí còn nhìn anh với vẻ khinh bỉ, sau đó bình tĩnh xua tay, “Mình quên rồi, chắc cũng là bản năng.”

Trịnh Tự: “…”

Anh nghi ngờ Giang Thu Thu đang nói xàm, nhưng anh không có bằng chứng.

Mua đồ xong cũng đã đến giờ ăn cơm, Trịnh Tự đề nghị đi ăn ở khu thương mại rồi về. Giang Thu Thu không phản đối, Trịnh Tự bèn dẫn cô đi về phía trước, “Đằng trước có một quán ăn ven đường…”

Quán ăn ven đường rất đông người, tất cả đều là sinh viên tới ăn cơm, thậm chí không thấy được chỗ trống. Trịnh Tự hỏi nhân viên đón khách trước cửa, “Còn chỗ không bạn?”

“Còn còn còn, nhưng phải ngồi ghép bàn với người khác.” Nhân viên đón khách trả lời.

Trịnh Tự nhìn Giang Thu Thu, Giang Thu Thu gật đầu. Nhân viên đón khách thuần thục dẫn hai người đi vào trong, dừng lại bên cạnh một bàn tròn, “Bàn này nhé.”

Vừa nhìn, Giang Thu Thu đã đứng hình.

Có ba nam sinh mặc quân phục rằn ri trông giống như tân sinh viên vốn đang ngồi ở bàn này. Nam sinh ngồi ở ngoài cùng bên trái chính là Trịnh Thanh Xuyên – bạn học kiêm chồng cũ đã sụp đổ hình tượng của cô. 

Lúc này Trịnh Thanh Xuyên cũng nhìn thấy bọn họ, nhất thời xụ mặt xuống, mang đến cảm giác không chào đón, “Sao lại là hai người?”

“Tới ăn cơm.” Trịnh Tự trả lời đơn giản, hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Trịnh Thanh Xuyên, kéo ghế ra cho Giang Thu Thu rồi ngồi xuống, cả quá trình không hề nhìn thẳng vào mặt Trịnh Thanh Xuyên.

Trịnh Thanh Xuyên thấy vậy càng khó chịu, lên giọng với thái độ hống hách: “Bàn này là của tôi, mấy người lượn ra chỗ khác đi.”

Cuối cùng Trịnh Tự đã ngước mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt hờ hững, “Vẫn còn ấu trĩ thế à?”

“Ông có ý gì?” Trịnh Thanh Xuyên lập tức phát cáu, hung hăng đập bàn định lên cơn điên.

Lúc này, Giang Thu Thu bỗng đập xuống mặt bàn hai phát, sau đó hỏi một cách nghiêm túc: “Bàn ơi bàn à, bạn tên gì vậy?”

“Bạn là cái bàn dành riêng cho bạn học Trịnh Thanh Xuyên à? Xin bạn hãy trả lời thành thật, mỗi câu nói của bạn đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!”

Những người khác ngồi cùng bàn: “…”

Trịnh Tự cũng không nhịn được quay sang nhìn cô. Giang Thu Thu hỏi bàn xong mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trịnh Thanh Xuyên, “Bàn không trả lời, tôi không thể nào đơn phương tin tưởng lời biện hộ của cậu.”

Hai người bạn của Trịnh Thanh Xuyên “Phụt” một tiếng, Trịnh Thanh Xuyên cũng bị cứng họng. Thế nhưng khi bị cắt ngang như vậy, cậu cảm thấy yếu thế hẳn khi nghĩ đến chuyện muốn tiếp tục tranh cãi. Hơn nữa càng nghĩ càng thấy ấu trĩ, cuối cùng cậu chỉ hừ lạnh, chửi một câu cho bỏ tức, “Đồ điên.”

Trịnh Tự bật cười, không so đo nữa, gọi nhân viên phục vụ tới gọi món. 

Có lẽ do bầu không khí hơi kỳ lạ, hội của Trịnh Thanh Xuyên ăn rất nhanh, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy trả tiền đi về, xem ra không muốn nán lại đây thêm một giây phút nào. 

Sau khi hội của Trịnh Thanh Xuyên rời đi, Trịnh Tự mới quay sang nhìn Giang Thu Thu, nói: “Xin lỗi đã làm cậu dùng cơm mất ngon.”

“Không sao.” Giang Thu Thu thờ ơ xua tay, sau đó không khỏi cảm khái, “Cơ mà bạn học Trịnh Thanh Xuyên cũng thật là cục mịch…”

Trịnh Tự: “Hửm?”

Giang Thu Thu đắn đo một lúc mới lộ ra vẻ mặt thâm trầm, “Mình có một cảm giác, thật ra cậu ta đang muốn làm thân với cậu.”

Cô có cơ sở khi nói ra câu này. Sau khi xuyên không đến đây, cô đã gặp Trịnh Thanh Xuyên ba lần, mỗi lần đều là vì Trịnh Tự. Mặc dù Trịnh Thanh Xuyên có thái độ lồi lõm với Trịnh Tự, nhưng nếu cậu ta ghét cay ghét đắng Trịnh Tự thì sao lúc nãy có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là mười năm sau, Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên lại có mối quan hệ bền vững mà tất cả mọi người đều biết. Bền vững ở đây không chỉ nói về gia thế của hai người, mà còn nói đến tình cảm cá nhân của bọn họ. Đặc biệt là Trịnh Thanh Xuyên, đường đường là siêu sao đi theo con đường quý công tử, mà lại từng công khai chửi một tài khoản có dấu tích V trên Weibo vì chế giễu Trịnh Tự, đồng thời góp phần tẩy não hình tượng kinh điển: Cái đồ đầu heo!

“…” Trịnh Tự im lặng một lát rồi hỏi: “Lại là bản năng của cậu?”

Giang Thu Thu cây ngay không sợ chết đứng, “Đúng vậy.”

Còn bên kia, Trịnh Thanh Xuyên và đám bạn đã rời khỏi quán ăn ven đường. Một người trong số đó tò mò hỏi: “Thanh Xuyên, người lúc nãy là ai vậy? Hình như ông rất ghét cậu ta?” 

Một người khác, “Tôi biết nè, đó là đại diện tân sinh viên của khoa Vân Châu năm nay, tên là Trịnh Tự. Nhưng mà Thanh Xuyên này, sao ông gây lộn với cậu ta vậy?”

“Úi, cậu ta là Trịnh Tự hả? Tôi nghe nói hôm khai giảng đã có vài nữ sinh tỏ tình với cậu ta…”

“Mấy ông phiền quá.” Trịnh Thanh Xuyên bực bội nói. Đúng lúc bên cạnh có cửa hàng trái cây, cậu nhìn nhìn rồi xoay người đi vào trong cửa hàng, một lát sau xách một túi lưới ra, nói với hai ông bạn: “Hai ông đợi chút, tôi đi đây một lát rồi sẽ quay lại.”

“Ông mua quả óc chó làm gì?” Cậu bạn nhìn túi lưới với vẻ mặt thắc mắc. 

Trịnh Thanh Xuyên không trả lời, dửng dưng quay trở lại quán ăn ven đường.

Thấy vậy, cậu bạn nhất thời căng thẳng, “Đợi đã, không lẽ Thanh Xuyên lại muốn đi đánh nhau?”

“Chắc là vậy, còn cố tình mua quả óc nhỏ để làm vũ khí hả?”

“Á à, chẳng lẽ đó là vũ khí hạt nhân trong truyền thuyết?!” 

“… Lúc này đừng có đùa giỡn xàm xí nữa.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo, “Mau cản ông ấy lại, mới nhập học đừng đi gây chuyện.” 

“Thanh Xuyên, ông đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói ——”

Hai người vừa la hét vừa xông vào quán ăn ven đường, đúng lúc thấy Trịnh Thanh Xuyên hùng hổ dằn túi quả óc chó xuống trước mặt Giang Thu Thu, “Một ngày ăn hai quả, không được lơ là!”

Hai ông bạn:?HẾT CHƯƠNG 5

Bình luận

Truyện đang đọc