Mặc dù Giang Thu Thu rất biết cách phá hư bầu không khí, nhưng cô ấy vẫn luôn khiến Trịnh Tự cảm thấy vui vẻ khó hiểu.
Nhìn cô ấy phồng má ăn bánh quy, Trịnh Tự mỉm cười và thả lỏng người theo, định cảm nhận khoảnh khắc hiếm có này.
Kết quả là anh thả lỏng người chưa được một phút, ở gần đó bỗng vang lên một tiếng hét vui sướng của nữ sinh, “Thu Thu! Bà cũng ở đây à!”
Không biết Hà Chỉ Đinh chui ra từ đâu, lao đến bên cạnh Giang Thu Thu như con bướm, rất tự nhiên đẩy Trịnh Tự ra bằng cái mông của mình, “Bạn Trịnh Tự nhường chỗ chút nào.”
Trịnh Tự: “…”
Giang Thu Thu ôm trán bất lực, vỗ vào chỗ bên kia của mình, “Bà chen lấn chỗ của người khác làm gì? Ngồi bên đây nè.”
“Bên này gần hơn!” Hà Chỉ Đinh vừa nói vừa nghe lời làm theo, di chuyển sang phía bên kia ngồi, ôm lấy cánh tay của Giang Thu Thu và phấn khích huyên thuyên, “Gặp được bà mừng quá. Thu Thu, tôi nói cho bà nghe nè, tôi thật là đáng thương. Cả phòng ký túc xá tụi tôi đều đã đi hẹn hò, chỉ còn lại vài bé heo buồn ngủ không chịu đi cùng tôi. Tôi còn tưởng mình sẽ là người thảm thương đi ngắm mưa sao băng một mình. Nếu sớm biết bà cũng đi, tôi đã đi chung với bà rồi…”
Giang Thu Thu tặc lưỡi, nói: “Đâu đến nỗi vậy chứ. Bà mà đăng một dòng lên QQ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đi cùng bà…”
“Tôi không muốn vậy đâu.” Hà Chỉ Đinh hất tóc, “Làm vậy thì người đi cùng tôi chắc chắn là con trai, hơn nữa đối phương sẽ nghĩ rằng đó là buổi hẹn hò. Tôi thà đi ngắm một mình cho rồi.”
“Hẹn hò không tốt sao?” Giang Thu Thu cho rằng cô ấy đang là một thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, lối suy nghĩ đó rất lệch lạc, “Chọn một người mà mình thích!”
“Cũng là vì không có người tôi thích đó!” Hà Chỉ Đinh giậm chân đấm ngực, “Rõ ràng có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tại sao không có nổi một anh chàng đẹp trai nào vậy? Tôi cũng xoắn chết đi được!”
Giang Thu Thu: “… Có đến mức đó không?”
Hà Chỉ Đinh lắc đầu ngao ngán, “Chất lượng của nam sinh trường chúng ta kém quá. Tôi phải tìm cách giao lưu với các trường khác mới được.”
“…” Giang Thu Thu chắp tay, “Chúc bà thành công.”
Hà Chỉ Đinh học chắp tay theo cô, “Nếu bà có hàng tốt thì nhớ giới thiệu cho tôi đấy.”
Trịnh Tự nhìn hai người trò chuyện tự nhiên như chốn không người, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mình như dư thừa nhỉ?
Giang Thu Thu đang định nói cô làm gì có hàng tốt nào, bỗng nhiên điện thoại rung lên. Cô cầm lên xem thử, là tin nhắn đến từ Quản Kiệt.
Quản Kiệt: 【Tôi! Độc thân! Mau giới thiệu tôi cho cô ấy!】
Giang Thu Thu lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Quản Kiệt. Quả nhiên tên nam sinh vô sỉ vẫn luôn ngấm ngầm quan sát phía bên này kể từ khi Hà Chỉ Đinh xuất hiện. Hiện giờ cậu ta đang ở cách đó không xa, điên cuồng ra hiệu cho Giang Thu Thu bằng ánh mắt.
Giang Thu Thu: “…”
Dù Quản Kiệt hơi mồm mép, nhưng thật ra tính cách cũng khá tốt, tướng mạo cũng tạm được, mắt to mày rậm, chiều cao vừa đủ.
Giang Thu Thu nghĩ ngợi một hồi rồi giả vờ hỏi Hà Chỉ Đinh bâng quơ: “Bà cảm thấy Quản Kiệt thế nào?”
Quản Kiệt ở cách đó không xa nghe thấy vậy đã nín thở, chuẩn bị lên sân khấu tỏa sáng bất cứ lúc nào.
“Cậu ấy à?” Hà Chỉ Đinh nghe xong bèn bĩu môi, khẽ nói: “Cậu ấy vẫn chưa đủ đẹp trai.”
Giang Thu Thu giật mình nhìn cô ấy, “Yêu cầu của bà cũng cao nhỉ.”
Cô vừa nói, vừa lặng lẽ nhắn lại cho Quản Kiệt: 【Thế gian này thiếu gì con gái cho ông, bỏ qua đi anh Kiệt.】
Quản Kiệt: 【Mưa sao băng tối nay chính là nước mắt chảy ra của tôi.】
Giang Thu Thu: 【Lố rồi đấy, khoa trương quá đấy.】
Giang Thu Thu suy tư rồi tiếp tục hỏi Hà Chỉ Đinh: “Vậy hình dáng như thế nào trong đầu bà mới được xem là đẹp trai?”
“Tôi cũng không nói ra được.” Hà Chỉ Đinh rơi vào phiền não, “Dù gì đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp ai trong trường có thể khiến tôi sáng mắt lên.”
Giang Thu Thu vừa nghe xong liền buột miệng thốt ra: “Những lời bà nói hơi vô lý đấy. Chẳng phải một trong những nam sinh đẹp trai nhất trường chúng ta đang ở trước mặt bà sao?”
Hà Chỉ Đinh nhìn xung quanh, “Ai?”
Giang Thu Thu ngả người về sau, chỉ vào Trịnh Tự đang ngồi phía bên kia cô, “Cậu ấy!”
Trịnh Tự bỗng dưng bị nhắc tới: “…”
Giang Thu Thu nói xong còn nghiêm túc vỗ vai anh, giải thích: “Đàn anh, cậu hãy quay mặt về phía cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận nhan sắc thần thánh của anh chàng đẹp trai nhất Đại học Châu Xuyên chúng ta đi.”
Khuôn mặt của Trịnh Tự gần như suy sụp, nín nhịn một hồi nhưng vẫn không nhịn được, “Ai đặt ra cái danh hiệu đó?”
Giang Thu Thu vỗ ngực, “Mình đó.”
Trịnh Tự ôm trán, “Cậu…”
Giang Thu Thu bộc lộ sự chân thành, “Đừng khách sáo, mình xuất phát từ tận đáy lòng đó.”
“Bà hơi lố rồi đó.” Hà Chỉ Đinh xỉa xói. Cô ấy lưỡng lự một lát, nghĩ ngợi nói thẳng ra thì hơi mất lịch sự, sau đó kéo Giang Thu Thu qua, khẽ nói: “Mình thấy Trịnh Tự cũng chỉ tạm được thôi.”
Giang Thu Thu:?
Giang Thu Thu sợ hãi nhìn cô ấy, “Cậu ấy cũng chỉ tạm được?”
Hà Chỉ Đinh: “Đúng vậy.”
Giang Thu Thu lặng người một hồi mới vỗ vai cô ấy một cách nặng nề, “Tôi nghĩ cả khu đô thị đại học chắc sẽ không có ai vừa ý với bà đâu.”
“Haiz ——” Hà Chỉ Đinh buồn bã thở dài nặng nề, “Giá như ông trời có thể thả một chàng hoàng tử xuống cho tôi giống như mưa sao băng thì tốt biết mấy.”
Giang Thu Thu cảm thấy yêu cầu của cô gái này thật sự quá cao và hơi viển vông, như vậy không tốt cho lắm. Cô tự hỏi liệu có nên nắn lại lối suy nghĩ của Hà Chỉ Đinh hay không.
Lúc đang suy nghĩ miên man, đột nhiên lại có người gọi cô: “Bạn Giang Thu Thu, thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Giang Thu Thu ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại là Vương Đằng.
Vương Đằng vẫn mặc áo thun hơi nhăn nhúm, chẳng qua lần này lại cầm một chân máy và kính viễn vọng, có điều kính viễn vọng lại trông khá cũ kỹ.
Giang Thu Thu nhớ đến một số bài báo về Vương Đằng trên mạng Internet sau này, nói rằng chàng nam thần là một người đam mê thiên văn khi còn nhỏ, nhưng gia đình lại không khá giả. Đến khi anh ấy đậu vào Đại học Châu Xuyên với thành tích thủ khoa, gia đình mới tìm mua một chiếc kính viễn vọng ở chợ bán đồ cũ để làm quà cho anh ấy.
“Chào bạn Vương.” Giang Thu Thu vội vàng vẫy chào nam thần, “Cậu cũng tới ngắm mưa sao băng à?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng mỉm cười, giơ chân máy và kính viễn vọng trên tay lên rồi chào tạm biệt cô, “Mình đến đằng trước ngắm đây.”
Cậu ấy nói xong đã đi thẳng về phía trước, cuối cùng chọn một chỗ bằng phẳng bên bờ hồ, bắt đầu dựng chân máy.
Vương Đằng vừa đi khỏi, Hà Chỉ Đinh chợt nắm lấy cánh tay của Giang Thu Thu, “Thu Thu, cậu ấy là ai vậy?”
Giang Thu Thu cảm giác cánh tay của mình suýt nữa bị gãy, ‘Ối’ lên một tiếng rồi quay lại nhìn. Cô thấy Hà Chỉ Đinh kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, “Cậu ấy đẹp trai quá đi!”
Giang Thu Thu:??
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, chần chừ một lát mới ngập ngừng hỏi: “Cậu đang nói Vương Đằng hả?”
“Ớ, cậu ấy tên là Vương Đằng à? Tên nghe cũng hay đấy!” Hiển nhiên khả năng đánh giá của Hà Chỉ Đinh đã bị trai đẹp trong đầu làm mê muội, tự động thêm hai lớp filter cho Vương Đằng. Cô ấy ôm lấy cánh tay của Giang Thu Thu, “Thu Thu, bà mau giới thiệu cho tôi đi.”
Giang Thu Thu: “…”
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Hà Chỉ Đinh có triệu chứng mù mặt nghiêm trọng…
Giang Thu Thu bừng tỉnh. Hóa ra Hà Chỉ Đinh không phải có yêu cầu cao, mà chỉ là vì thị lực không tốt.
Cô ôm trán bất lực, cạn lời kéo Hà Chỉ Đinh đứng lên, “Tôi cũng không có quen thân với cậu ấy, chỉ có thể giới thiệu cho các cậu, phần còn lại phải dựa vào bản thân bà.”
Hà Chỉ Đinh siết chặt tay, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu, “Tôi đã sẵn sàng.”
Hai người đi đến bên cạnh Vương Đằng. Giang Thu Thu gọi Vương Đằng rồi đẩy Hà Chỉ Đinh về phía trước, cười nói: “Đây là bạn học của khoa Nghệ thuật trường chúng ta, cậu ấy tên là Hà Chỉ Đinh.”
“Chào bạn Vương Đằng.” Hà Chỉ Đinh cười tít mắt, chào hỏi với Vương Đằng.
Vương Đằng cũng chào hỏi cô ấy, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Chuyện là…” Hà Chỉ Đinh chỉ vào kính viễn vọng của cậu ấy, “Mình bị cận thị, muốn mượn kính viễn vọng của cậu ngắm một chút.”
Khóe miệng của Giang Thu Thu co giật, bà đúng là cô nhóc lanh lợi.
Vương Đằng xóa tan nghi ngờ, nghe thấy vậy bèn trả lời: “Được chứ, nhưng cần phải chỉnh lại tiêu cự. Cậu cận bao nhiêu độ? Mình thử điều chỉnh xem sao.”
Hà Chỉ Đinh ngẫm nghĩ, “Mắt trái ba độ, mắt phải bốn độ.”
Giang Thu Thu không khỏi liếc nhìn cô ấy… Bà bịa cũng phải cho giống chứ?
Vương Đằng cũng ngẩn người, “Đó mà gọi là cận thị à? Kính cận tối thiểu cũng phải bắt đầu từ năm độ…”
“Đúng rồi.” Hà Chỉ Đinh chớp mắt, “Vì vậy các cửa hàng mắt kính đều không cắt kính cho mình.”
Quả thật Giang Thu Thu không nghe nổi nữa, nở nụ cười giả trân, “Hai cậu từ từ ngắm nhé, mình quay về gặp bạn trước.”
“Ừa.” Hà Chỉ Đinh lập tức vẫy chào cô, “Lát nữa gặp nhé.”
Hay cho cái cô gái mê trai bỏ bạn!
Thế là bên cạnh Vương Đằng bỗng có một thiếu nữ xinh đẹp, líu ríu không ngừng. Cậu cảm thấy hình như có chỗ không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.
Giang Thu Thu quay về chỗ cũ thì thấy Trịnh Tự đang nhìn cô một cách khó hiểu, “Các cậu…”
“Đàn anh, mình đã xử lý xong rồi!” Giang Thu Thu nhìn anh bằng ánh mắt an ủi, “Không phải cậu không đủ đẹp trai, mà là mắt thẩm mỹ của Chỉ Đinh có vấn đề! Cậu phải giữ vững niềm tin vào nhan sắc của mình.”
Trịnh Tự bất lực, “Không phải chuyện đó…”
Giang Thu Thu chớp mắt, “Thế là gì?”
Là cái gì? Anh cũng không biết, chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trịnh Tự suy nghĩ rồi hỏi: “Bạn Hà thích Vương Đằng?”
“Đúng vậy, không thể tin được phải không?” Giang Thu Thu nghiêm mặt, “Không ngờ mình coi cô ấy là bạn học, vậy mà cô ấy lại muốn làm mẹ mình.”
Trịnh Tự giật nảy mình, “Cô ấy muốn làm mẹ cậu?”
“Cậu quên rồi sao? Vương Đằng là người bố khác thất lạc nhiều năm của mình đó!” Giang Thu Thu trầm ngâm, “Chỉ Đinh đi tán cậu ấy, không phải là muốn làm mẹ mình sao?”
Trịnh Tự im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng một cách khó khăn, “Vương Đằng và bạn Hà có biết chuyện này không?”
Giang Thu Thu nhún vai, “Chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?”
Trịnh Tự: “…”
Trời đã về khuya, mưa sao băng vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.
Xung quanh có một số người không đợi được nữa đã đi về. Các bạn cùng lớp với Giang Thu Thu cũng dần dần mất đi nhiệt huyết ban đầu.
“Oáp ——” Một bạn học ngáp dài, dụi mắt, “Rốt cuộc mưa sao băng có xuất hiện không vậy? Mình muốn đi về ngủ.”
Một bạn vừa nhắc tới, những người khác lập tức đồng ý, “Mình cũng vậy.”
“Mình cũng buồn ngủ rồi.”
“Đã khuya lắm rồi, chắc mưa sao băng sẽ không xuất hiện đâu, hay là chúng ta đi về đi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, phối hợp ăn ý, “Vậy chúng ta đi về thôi.”
Khi một nhóm người ở chung với nhau rất dễ tạo ra hiệu ứng bầy đàn*. Thấy bọn họ muốn đi về, những người khác cũng dao động theo.
*Hiệu ứng bầy đàn: Chỉ những suy nghĩ hoặc hành vi của con người thường xuyên chịu ảnh hưởng của những người khác.
Thấy vậy, lớp trưởng đành phải nói: “Vậy hay là chúng ta cùng đi về nhé?”
Trịnh Tự nhìn sang Giang Thu Thu, “Thu Thu, cậu có buồn ngủ không…”
Anh vẫn chưa nói hết câu, bởi vì anh nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh không hay biết gì cả, chống trán lên đầu gối, ngủ gà ngủ gật.
Trịnh Tự bất đắc dĩ mỉm cười, hạ thấp giọng, “Thu Thu.”
Giang Thu Thu mơ màng nghe thấy tiếng nói, vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi: “Mưa sao băng xuất hiện rồi à?”
“Vẫn chưa.” Trịnh Tự nói: “Nhưng mà mọi người đều chuẩn bị đi về, cậu muốn về không?”
“Mình không về.” Giang Thu Thu quật cường nói: “Mình đã chờ đến khuya rồi, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!”
Trịnh Tự: “Vậy lỡ như mưa sao băng không xuất hiện thì sao?”
Giang Thu Thu cắn răng nghiến lợi, “Vậy mình sẽ đi truy giết kẻ tung tin đồn.”
Thế là Trịnh Tự nói với lớp trưởng: “Các cậu đi về trước đi, tôi và Thu Thu đợi thêm một lát.”
Lớp trưởng nhìn cậu ấy, sau đó nhìn sang Giang Thu Thu, nói: “Vậy… các cậu chú ý an toàn nhé.”
Giang Thu Thu nghe thấy vậy đã bảo: “Cậu không cần ở lại đâu. Lát nữa mình sẽ đi về cùng Chỉ Đinh.”
“Nhưng mà…” Trịnh Tự nói: “Tôi cũng muốn ngắm mưa sao băng mà.”
Vừa dứt lời, Hà Chỉ Đinh ở cách đó không xa nương nhờ bên cạnh Vương Đằng, nhờ cậu ấy dạy cho mình cách dùng kính viễn vọng, chợt vẫy tay hét to: “Sao băng —— Mình thấy sao rơi rồi ——”
Trên bãi cỏ lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Giang Thu Thu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời tối đen vô tận, mọi thứ vẫn yên ắng.
Nhưng chẳng mấy chốc, một vệt sáng rực rỡ như viên kim cương xuyên qua phá tan bầu trời đêm, mang theo cái đuôi dài rơi xuống Trái Đất.
Sau đó lại có một vệt nữa.
“Sao băng! Sao băng xuất hiện rồi!”
“Mau ước đi!”
Không biết ai đó trên bãi cỏ đã la lên.
Vì vậy mọi người rối rít cúi đầu xuống.
Giang Thu Thu cũng lặng lẽ cúi đầu theo.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên. Trịnh Tự thấy vậy đã tò mò hỏi: “Cậu ước gì vậy?”
“Hu hu hu ——” Giang Thu Thu nhìn anh đầy thảm thương, “Mình muốn về nhà.”
Tâm trạng của Trịnh Tự bỗng hơi phức tạp, khựng một lát mới nói: “Sẽ về được mà.”
“Haiz…” Giang Thu Thu thở dài, nhìn về phía Trịnh Tự, đôi mắt sáng lấp lánh, “Đàn anh, nếu mình không thể trở về, cậu phải chịu trách nhiệm với mình đấy!”
Trịnh Tự nhìn cô, mặc dù biết ý nghĩa chịu trách nhiệm của cô ấy rất trong sáng, nhưng anh vẫn nóng lòng hỏi: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Đương nhiên là…” Giang Thu Thu chà xát ngón cái và ngón trỏ, tỏ vẻ ngượng ngùng, “Cho mình mượn thêm chút tiền…”
Trịnh Tự: “… Được.”HẾT CHƯƠNG 27