HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Khuynh Thành nán lại Thực Nhân cốc ba ngày rồi quyết định lên đường, lúc cô sắp đi Kim Bằng ủ rũ nhìn cô không nói lời nào. Khuynh Thành thấy vậy thì bước đến vỗ cỗ đôi cánh nó an ủi: “Chim ơi, ta đâu có đi chết đâu mà ngươi tiu nghỉu như đưa đám thế này?”

Kim Bằng hừ lạnh, còn không phải là đi chết hay sao? Nó cất giọng buồn bã hỏi: “Cô định đi thật sao?”

“Ta đương nhiên là phải đi rồi. Chim thối ơi, lúc ta không có mặt phiền ngươi chăm sóc người nhà giúp ta nhé!”

Kim Bằng rung rung đôi cánh, “Đã có mặt tôi ở đây thì kẻ nào dám chạy tới đây làm càn?”

Khuynh Thành cười cười nhìn nó rồi chào tạm biệt mọi người bay thẳng đến hoàng thành. Bọn người Khương Dục nghe tin Khuynh Thành đã đi rồi thì lập tức tiến đến núi Phiêu Diểu. Trên đỉnh núi Phiêu Diểu, làn ánh sánh bảy màu bao phủ toàn thân Khương Dục.

“Thủy hoàng đế, Lão tổ tông! Nhà họ Khương hiện nay đang nguy ngập, xin Lão tổ tông cứu mạng!” Khương Dục vận linh thức truyền âm lên làn ánh sáng bảy màu.

Khương Kỳ Lạc lần đầu tiên đến đây thì lòng gã bỗng dâng lên một nguồn nhiệt huyết. Tiên giới! Vậy ra đây chính là đường hầm thông lên tiên giới?

Khương Dục đứng đợi rất lâu trong làn ánh sáng bảy màu mà không hề thấy Thủy hoàng đế đáp lại cũng không thấy có bất cứ chỉ dẫn nào khác.

Khương Kỳ Lạc chưng hửng hỏi: “Lão tổ tông, đường hầm này có thể thông lên tiên giới thật sao?”

“Kỳ Lạc, cẩn thận lời nói của ngươi kẻo xúc phạm tới Thủy hoàng đế!”

Khóe miệng Khương Kỳ Lạc giật giật có chút không phục, lâu như thế sao chẳng có chút phản ứng gì, chắc chắn người ta đã quên béng mất mình còn một đống cháu chắt nơi phàm trần này rồi.

Đúng lúc này thì luồng ánh sáng không ngừng sản sinh ra làn sóng không khí cực mạnh khiến cả Khương Dục lẫn Khương Kỳ Lạc như nín thở. Thượng tiên quả là thượng tiên! Sức mạnh này chẳng hay Thủy hoàng đế đã đạt đến trình độ Kiếm Hoàng, Kiếm tông hay Kiếm tôn rồi? Tuy Khương Dục thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Thủy hoàng đế nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt người nên lão cũng rất hồi hộp.

Làn sóng không ngừng uốn cong không gian khiến bọn Khương Dục ở trong nó phải vận hết nội lực ra mới có thể trụ vững được. Thật ra đi xuyên đường ngầm xuống cũng không đến nỗi này nhưng là vì Thủy hoàng đế muốn thể hiện địa vị cùng công lực của mình với đám con cháu nên mới cố tình làm vậy. Áo trắng phát phới bay, mái tóc dài trong gió, một vị trung niên nam tử chầm chầm hạ xuống trong làn ánh sáng lấp lánh, phi thường thoát tục.

“Thủy hoàng đế!” Khương Dục cùng Khương Kỳ Lạc thành kính kêu lên.

Thủy hoàng đế tên thật là Khương Tịch Nguyệt, ông ta nhìn cả bọn bằng ánh mắt không vướng bụi trần khẽ gật đầu.

“Thủy hoàng đế! Xin người hãy cứu lấy nhà họ Khương chúng ta!” Khương Dục cầu xin, nhưng là khi thấy Thủy hoàng đế im lặng không nói gì, sắc mặt có chút giận dữ thì bèn nói tiếp: “Nhà họ Diệp định làm phản chống lại chúng ta!”

Khương Tịch Nguyệt đương nhiên biết rõ nhà họ Diệp. Ngày xưa khi sắp phi thăng chính ông đã bắt nhà họ Diệp phải thề đời đời trung thành phục vụ vương triều Đại Cương, sao bọn họ có thể làm phản chứ? Ngày đó nhà họ Diệp đã thề nếu có hai lòng sẽ hóa thành tro bụi ngàn đời không siêu thoát, nay thượng tiên ông vẫn còn đây như thế nào bọn họ lại dám làm phản?

“Nói tiếp đi!” Khương Tịch Nguyệt lạnh lùng nói.

“Nhà họ Diệp có một đứa cháu gái võ công hết sức quái dị, chỉ mới mười mấy tuổi mà nó đã tu luyện đến cấp Kiếm vương cao cấp hậu kỳ. Lại thêm nó có thần khí trong tay nên chẳng coi ai ra gì. Nó dám lộng ngôn rằng sẽ làm vương triều Đại Cương đổi họ. Nó còn...nó đã giết chết Khương Mão và đánh chúng con bị thương.”

“Có chuyện như thế sao?” Khương Tịch Nguyệt cười như không cười nhìn bọn chúng hỏi: “Đứa con gái ấy có đúng là người nhà họ Diệp không? Đã tra rõ nguộn ngành chưa?”

“Đã tra rồi ạ, nó đúng là con cháu nhà họ Diệp, là con gái của Diệp Chấn Thiên.”

Khương Tịch Nguyệt không khỏi nhíu mày, lẽ nào cô ta gặp được thần nhân chỉ giúp, nhà họ Diệp chưa có người phi thăng lên tiên giới thì không thể nào có được thần khí được. Ông ta thật sự tò mò về cô gái này, cô ta có thần khí sao?

“Được! Ta sẽ đi gặp cô ta!” Khương Tịch Nguyệt mỉm cười nói.

- -- --------

Qua một đêm mưa, không khí ban mai đượm mùi hoa cỏ, những hạt sương long lanh lung linh tuyệt đẹp dưới ánh sáng mặt trời, không khí thoáng đãng say lòng người.

Diệp Khuynh Thành cảm thấy thật dễ chịu, cô ngồi chễm trệ trên ngai vàng của Khương Kỳ Lạc với sát khí bức người cùng vẻ mặt cứng rắn không bao giờ chịu khuất phục, phía dưới kia là toàn bộ bá quan văn võ đang quì...

“Ta muốn vương triều Đại Cương này đổi họ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?” Khuynh Thành chậm rãi nói, giọng không hề vang cũng không hề nhận ra được cảm xúc trong đó, nghe thì có vẻ bàn bạc nhưng lại mang trong mình sức mạnh không ai có thể chống lại.

“Không... không có ý kiến!” những kẻ sợ chết nhanh chóng bước lên nói.

Những nguyên lão của vương triều Đại Cương tuy trong lòng không phục nhưng bọn họ đã bị bắt đến đây thì có thể làm gì đây? Tiếp tục ngây người làm tượng gỗ.

“Được! Các người đã không có ý kiến gì thì từ nay vương triều Đại Cương này sẽ đổi sang họ Diệp!”

Họ Diệp? Đại điện im lặng bỗng chốc trở nên ồn ào, nhà họ Diệp định làm phản thật sao? Cô gái này có phải là con gái Diệp Chấn Thiên mà người ta vẫn hay đồn dạo gần đây? Đám đại thần được một phen bàng hoàng không thôi, nhà họ Diệp nổi tiếng trung thành cũng muốn làm phản sao?

“Muốn vương triều Đại Cương đổi họ cũng không khó, chỉ cần ngươi mang ngọc tỷ truyền quốc ra đây!” Thừa tướng nguyên triều lên tiếng nói. Ông ta vốn định giả ngu chờ Khương Kỳ Lạc quay về nhưng là Khuynh Thành thật khiến ông ta không tài nào nhẫn nhịn được nữa rồi.

Khuynh Thành cười khẩy, dựa hòn đá vớ vẩn đó mà cũng muốn là khó cô sao? Diệp Khuynh Thành không buồn nhìn ông ta mà nhàn nhã rót một ly rượu uống cạn, “Thế ý thừa tướng đại nhân là gì?”

Thừa tướng giật mình, không ngờ nó lại có thể nhận ra ông là thừa tướng, con bé này quả nhiên là không hề đơn giản như ông ta nghĩ mà, nhưng là mũi tên đã lên cung ông không thể không bắn.

“Ngươi hãy cút khỏi đây, lão phu hứa sẽ xin hoàng thượng tha tội chết cho ngươi, nếu không...”

“Nếu không thì sao?” Khuynh Thành bình thản ngồi thẳng lưng nhìn ông ta hỏi, ánh mắt lạnh như băng nhìn xoáy vào ông ta.

“Nếu không, ngươi sẽ phải chết một cách khốn đốn mà người nhà họ Diệp cũng sẽ bị tru di cửu tộc, xe ngựa nghiền thây!”

“Được!” giọng Khuynh Thành lanh lảnh vang lên, ly rượu rời khỏi tay kèm theo một luồng khí cực mạnh thổi bay lão ta ra khỏi đại điện ghim chặt lên bức tường đá khiến đám người còn lại trong đại điện không khỏi rùng mình run rẩy.

“Còn ai có ý kiến gì nữa không?” Khuynh Thành nhàn nhạt hỏi.

Vài kẻ thông minh thức thời lập tức bước lên quì xuống hô lớn: “Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tiếp đó là những tiếng hô vang dậy đất trời.

“Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Đúng lúc này thì một đạo tàn ảnh hạ xuống, những người khác chưa kịp định thần thì Khương Tịch Nguyệt đã đến trước mặt Khuynh Thành.

“Nữ hoàng khá thật!” Khương Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Đã biết ta là nữ hoàng rồi sao còn chưa quì xuống?” Khuynh Thành mỉa mai nói. Tuy ông ta đã giấu kín khí lưu bản thân nhưng là kẻ dám đến tìm cô công khai như vậy ngoài nhà họ Khương ra thì còn có thể là ai nữa chứ. Tốc độ nhanh như vậy, lại có thể khiến cô không nhận ra khí lưu của bản thân không phải thượng tiên nhà họ Khương thì còn ai vào đây nữa? Ông ta muốn đánh đòn phủ đầu sao? Gặp phải Khuynh Thành cô thì ông ta xui xẻo rồi!

“Qùi à?” Khương Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi, con bé này không cảm nhận được khí lưu của ông cao hơn nó rất nhiều sao? Nó lại dám bảo ông quì?

“Cô gái can đảm lắm!” ông ta bật cười ha hả.

“Tôi cứ tưởng thượng tiên nhà họ Khương là nhân vật ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là thứ hàng loại B với cái mẽ đạo mạo.”

Câu nói cổ quái của Khuynh Thành khiến Khương Tịch Nguyệt nhíu mày nghi hoặc, tuy không hiểu nhưng ông ta cũng biết đó chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp.

Không khí đại điện một lần nữa chìm trong kinh ngạc. Thượng tiên nhà họ Khương? Ngay lúc bọn họ đang khó hiểu nhìn nhau thì Khương Dục, Khương Hằng, Khương Chiến cùng Khương Kỳ Lạc cũng vừa phi hành tới.

Khương Kỳ Lạc nhìn đại điện một lượt rồi hừ lạnh nói: “Các ngươi đúng là một lũ rác rưởi vô dụng, gặp Thủy hoàng đế sao còn không quì xuống mà lại dám ở đây quì bái một kẻ phản loạn?”

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn nhau, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt có thể lại là Thủy hoàng đế nổi tiếng lịch sử đó sao? Nhưng là nhìn Khương Kỳ Lạc cung kính cùng khúm núm trước ông ta thì bọn họ cũng đành phải tin thôi. Cả đám lại lần nữa quì xuống hô vang: “Thủy hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Khương Tịch Nguyệt nhìn cũng không nhìn đám đại thần phía dưới khiến bọn họ không biết đứng lên hay tiếp tục quì đây nữa. Cả đám nhìn nhau rồi không ai đứng lên cả.

Khương Tịch Nguyệt chớp chớp đôi mắt không vướng chút bụi trần nhìn Khuynh Thành nói: “Ngươi muốn tự mình xuống hay để ta giúp ngươi xuống?”

Diệp Khuynh Thành nghe vậy chỉ tủm tỉm cười, ngón tay cong cong vẫy vẫy: “Có giỏi thì cứ lại đây mời ta xuống!”

Con bé này rõ rành rành là đang khiêu chiến mà, nó điên rồi hay sao mà dám khiêu chiến với ông?

“Đây chính là do ngươi lựa chọn, đừng trách ta!”

Hối hận? Trong từ điển của Khuynh Thành làm gì có tồn tại hai từ này, cô nhìn ông ta khinh thường nói: “Ta e rằng kẻ sẽ phải hối hận chính là ông!”

Một đạo tàn ảnh lóe lên rồi trong đại điện xuất hiện vô số tàn ảnh khác, không khí trong đại điện bị bóp méo thành một cơn lốc xoáy. Dưới sức ép của này, bọn đại thần không có võ công khổ sở đủ bề. Khương Tịch Nguyệt thấy vậy liền phất ống tay áo thổi bay cả đám ra ngoài đại điện. Ông không thể để đám đại thần chết được, vương triều Đại Cương còn cần tới chúng.

“Là ngươi tự tìm lấy cái chết thì đừng trách ta!” nói rồi vọt người lên không trung như một vị trích tiên giáng trần.

Mặc dù ông ta rất đẹp, nhưng là phàm những người nhà họ Khương thì Khuynh Thành chẳng thể nhìn lọt mắt kẻ nào cả. Cô nắm chặt Tử thanh bảo kiếm trong tay, vận ra toàn bộ công lực bản thân. Ba tháng này công lực của cô đã gia tăng rất nhiều, bây giờ Khương Dục cũng chẳng thể nào là đối thủ của cô được.

Tốc độ của Khuynh Thành quá nhanh khiến cho các tàn ảnh trông như đồng thời xuất hiện giữa không trung đồng thời tạo thành một đạo kiếm khí cực mạnh. Từ trên người cô tỏa ra một làn ánh sáng bạc do kiếm khí tạo nên, sáng rực cả đại điện. Khuynh Thành không mảy may lo sợ, mang theo sát khí lao tới.

Bình luận

Truyện đang đọc