HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Kim Bằng thở hồng hộc trợn mắt nhìn Kim Xán ở phía trước, chỉ hận không thể xé xác đối phương ngay lập tức. Kim Xán lúc này cũng quá mệt mõi, hay chân nhũn ra. Đúng là đồ quái thai! Quái thai quá thể! Bộ dạng nó, hình như nếu không đuổi theo Kim Xán cho đến chết thì nó chưa chịu thôi?

“Con ba ba già... ngươi...còn chạy được nữa không!”

“Ta... không... chạy nổi nữa!” Kim Xán đành liều nằm vật xuống bãi cỏ, ra sức hít thở. Cái cảm giác này thật là tuyệt! Rốt cuộc, không cần chạy nữa rồi.

Kim Bằng không thể chạy thêm, nó cũng nằm kềnh ra cách Kim Xán không xa.

“Ngươi sớm biết sẽ thế này thì tại sao lúc đầu lại làm thế? Nhưng ngươi chạy kể cũng tài thật!”

“Đó là... tại ngươi bách bức ta...”

“Ta bách bức ngươi? Nếu ngươi không đánh lén ta thì ta đuổi ngươi làm gì?”

Sau ba tháng đuổi nhau, bây giờ Kim Bằng không thấy bực Kim Xán nữa, trái lại nó rất thông cảm như giữa các anh hùng với nhau. Nó hiếm khi gặp một đối thủ ra trò!

“Ta đã nhiều lần nói rồi, ta không đánh lén ngươi. Ta vốn định đến để tiếp ứng cho ngươi, thế rồi hậu quả lại đến với ta ngươi hành hạ ta khống khổ”

Kim Bằng cau mày, tiếp ứng cho nó? Thật nực cười.

“Đồ thỏ đế nhát gan đừng giở ngón này ra! Tiếp ứng ư? Ở yêu giới này ta không có bạn bè nào hết!”

“Tiểu Kim Bằng, ta thấy ngươi không phải là một gã đần. Ngươi cũng nên nhìn nhận lại ta mà xem, có thể nói ta ngang tầm lão tổ tông của ngươi. Thế mà ngươi mở miệng ra là gọi ta là con ba ba, con thỏ đế... Rất không lễ độ! Nếu không nể ngươi là người đồng tộc thì ta đã trị ngươi rồi. Đánh lén ư? Ta đường đường là trưởng thôn Kim Bằng, đâu thể hèn hạ đánh lén một tiểu Kim Bằng? Sao ngươi không động não nghĩ xem, chuyện này có phải là quỷ kế của Yêu hoàng hay không?”

Yêu hoàng? Kim Bằng chồm dậy nhảy dựng lên, nhìn Kim Xán từ đấu đến chân. Đúng, gã này là đồng loại với mình.

“Sao ta có thể tin ngươi không phải do Yêu hoàng phái đến?”

Kim Xán tiu nghỉu đứng dậy ủ rũ bỏ đi nói:”Ngươi tin hay không thì tùy? Ta đã có thiện chí vô ích, rốt cuộc ta bị đuổi không thở được nữa. Đúng là mười đời nhà ta xúi quẩy!”

Thấy Kim Xán tức giận hết mức, Kim Bằng nửa tin nữa ngờ gọi giật lại: “Này gã ba ba già, thử nói rõ xem ý lão là gì?”

Kim Xántay nắm chặt nắm quyền, thằng nhãi Kim Bằng này rất không có lễ độ.

“Khi ngươi phi thăng lên tiên giới, ta đã cử người đi tìm ngươi nhưng ngươi di chuyển với tốc độ quá nhanh rồi lại được Yêu hoàng mời về điện Yêu hoàng, thế là từ đó ngươi biến khỏi tầm mắt của ta. Thực ra lần này Yêu hoàng bảo ta đi giết ngươi, nhưng Kim Xán này dù ngu đần thì cũng không ngu đến mức bỗng dưng đi giết một người đồng tộc với mình chứ? Yêu hoàng có dã tâm như sói, ngày trước nếu ta không nhường ngôi cho hắn thì hắn đâu có ngày hôm nay? Lúc nãy ta đã quan sát võ công của ngươi, tin rằng ít lâu nữa ngôi vị Yêu hoàng sẽ thuộc về ngươi cho nên, hắn mới quyết định phải giết ngươi bằng được. Không ngờ, chỉ vì ý định sẽ nhường ngôi Yêu hoàng cho con trai hắn mà hắn dám đối xử với ngươi như thế này.”

Kim Bằng ngẩn người... Thì ra Yêu hoàng chơi khăm nó vì hắn sợ nó sẽ đoạt mất ngai vàng Yêu hoàng! Cũng có nghĩa là ngay từ đầu hắn đã tính toán cả rồi, âm mưu, hóa ra ngay từ đầu đã là âm mưu. Bộ lông vũ vàng kim của Kim Bằng bỗng xù ra, dựng đứng cả lên. Dám chơi khăm nó, dám coi nó là đồ khỉ để giỡn chơi, thế mà nó lại đã rất tin hắn. Tàn ảnh loáng lên, Kim Bằng bay vù đi. Kim Xán thấy thế vội đứng phắt dậy và cũng bay theo phía sau Kim Bằng.

“Tiểu Kim Bằng ngươi không nên chủ quan nóng nảy!”

Kim Bằng vốn chỉ đơn thuần cho là Yêu hoàng chơi khăm nó nhưng nói chuyện chán chê rồi, nó nhận ra rằng ngay từ đầu hắn đã không coi nó là người mình, từ đầu đến cuối toàn là âm mưu quỷ kế lừa gạt nó. Nếu hôm nay không đánh sập điện Yêu hoàng của hắn thì Kim Bằng này có lỗi với sự tự tôn của chính mình.

“Tiểu Kim Bằng, đừng nôn nóng. Lúc này ngươi chưa thể là đối thủ của hắn đâu.” Giọng nói gấp gáp của Kim Xán vang bên tai Kim Bằng.

“Kim Bằng này xưa nay không chấp nhận thua ai. Ngày trước ở Hồng Hoang tôi đã gặp vô số yêu thú hung hãn nhưng chưa từng thua kẻ nào,, hễ còn một tia hy vọng là tôi đều không bỏ qua. Những ngày ở bên Diệp Khuynh Thành, tâm tính của tôi càng thêm cứng cỏi, cái chết tôi chẳng coi là gì, tôi lo nhất là sống cho qua ngày một cách hèn hạ.”

Một tiếng kêu vang khắp trời. Một sức mạnh hãi hùng bùng ra từ thân thể Kim Bằng, nó tăng tốc bay về phía điện Yêu hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc