HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Khuynh Thành điều khiển ý niệm, hai đạo hồng quang lóe lên, hai người yên lặng xuất hiện phía sau ba mươi hai kim cương.

“Ông mày đã ở đây rồi!” Hồng Loan kiêu ngạo lớn tiếng kêu lên.

Gã kim cương được gọi là đại ca hừ lạnh một tiếng nhìn chằm chằm Khuynh Thành cùng Hồng Loan trên người có một lớp chất dinh dính lạnh lùng nói: “Cuối cùng các ngươi cũng phải dẫn xác ra, các ngươi tưởng thứ bùn nhão kia có thể ngăn được kịch độc trên người bọn ta hay sao?”

Mấy gã kim cương bên cạnh nghe hắn nói vậy bật cười ha hả, “Đại ca, đó đâu phải là bùn, đó rõ ràng là phân người!”

Khuynh Thành khóe miệng giật giật. Rất đáng buồn cười sao? Tuy chính cô cũng cảm thấy có chút quái dị nhưng là bọn chúng có tư cách cười nhạo cô sao? Khuynh Thành nắm chặt tay, sát khí nồng đậm bắt đầu lan tỏa ra không gian.

Hồng Loan không nén được lao thẳng vào đám kim cương, không phải lo lắng kịch độc trên người bọn chúng nữa nên nó đương nhiên ra tay không hề lưu tình chút nào.

Ba mươi hai kim cương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tạo thành thế trận rồi đồng thời tung ra vô số kiếm khí tấn công Hồng Loan từ bốn phương tám hướng.

Không gian giống như bị xé toang, vô vàn kiếm khí trung phẩm nhắm thẳng vào Hồng Loan bay tới. Thân thể Hồng Loan vốn dĩ cứng mạnh vô cùng nên nó chẳng để mấy thứ tiên khí tầm thường ấy trong mắt. Hồng Loan trực tiếp tóm lấy một tiên khí trung phẩm đang phóng đến rồi dùng sức, tiên khí kêu lên hai tiếng khô khốc...hai mươi tiên khí khác đã bị Hồng Loan chém gãy vụn.

Hai mươi gã kim cương vẻ không thể tin được nhìn Hồng Loan. Thằng bé này chẳng qua chỉ là một thần thú bình thường, tại sao...tại sao tiên khí của bọn họ lại không thể xâm phạm nó?

Hồng Loan đưa tay vơ lấy đám tiên khí rồi ném thẳng vào đám kim cương còn đang ngây người kinh hãi, vài tên trong đám không kịp né tránh lập tức bị tiên khí đam vào.

“Bát đệ...thập tam đệ!” những tên kim cương còn lại điên cuồng gào lên, toàn thân chúng lần nữa biến trở lại màu đen tuyền nhất loạt xông vào Hồng Loan.

Ánh mắt Hồng Loan đỏ ngầu, nó tóm được tên nào liền đập tên ấy nhừ tử, nó mạnh tay đến nỗi thân thể những tên kim cương nát bấy, nguyên anh bị hủy hoại hoàn toàn.

Khuynh Thành nhìn Hồng Loan ra tay tàn sát cũng hơi lo, đúng là Hồng Loan rất lợi hại nhưng là lúc này nó đang bị cả đám cao thủ Kiếm tôn vây đánh. Khuynh Thành lo là lo vậy chứ cô cũng không thể nào giúp gì được, bản thân cô cũng được bị hơn chục tên Kiếm tôn vây chặt.

Lửa giận của Khuynh Thành bùng lên, Tử thanh bảo kiếm lập tức ra oai, sát khí tỏa ra bao trùm không gian.

Lúc này ở phía dưới sớm đã thành một mảnh tử địa, rất nhiều kẻ đã chết oan nhưng cũng không làm giảm đi số lượng người đứng xem, cả triệu người chen chúc rướn với để xem trận chiến trên không.

Ở một nơi khác, Chiến thần Trọng Lâu cùng Tiên đế sắp bược vào trận chiến sinh tử, đám người xem thật hận không thể phân thân ra để có thể chứng kiến cả hai trận chiến có một không hai này.

Diệp Khuynh Thành bay vọt lên cao, kiếm quang dằng dặc như một con rồng bay lượn giữa không trung, kiếm khí cực hãn đè nặng mười hai kim cương đang vây lấy cô.

“Nhận lấy cái chết đi!” Khuynh Thành hét lên, mặt đất vì sức mạnh do cô phát ra mà rung chuyển dữ dội, vô số vết nứt trải dài vô tận.

Mười hai kim cương lập tức dồn nội lực vào tiên khí trong tay rồi đồng loạt lao vào Khuynh Thành.

Tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng, tiên khí trong tay đám kim cương nhanh chóng gãy vụn, không khí như bị dồn nén đến cực hạn nổ vang trời, mười hai kim cượng bị bắn ra xa tới vài trăm thước, ánh mắt bọn chúng chứa đầy kinh hãi.

“Đại ca, thứ cô ta đang dùng hình như là thần khí!”

“Hình như cô ta đang che giấu thực lực, cô ta không thể nào là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ được!”

Đám đông đứng xem lúc này náo động không thôi, ba mươi hai kim cương mà lại không thể làm gì được hai mẹ con cô ta, hai người đó rốt cuộc có thân phận như thế nào chứ?

“Ta cho rằng khí thế của cô gái ấy chỉ có Tiên đế mới có thể chế ngự nồi!”

“Không đâu, ta thấy con thần thú kia còn mạnh hơn cả cô ta nữa, nó thậm chí không hề sợ chất độc bí môn của ba hai kim cương, ngươi có thấy nó dùng tay không đối kháng không?”

“Có lẽ thiên hạ này thật sự sắp đổi dời rồi...”

Trong đám đông có một vài người mặc áo xanh khác biệt hẳn với đám người chung quanh, những người đó chỉ lặng lẽ đứng nhìn Khuynh Thành cùng Hồng Loan rồi rời đi. Bọn họ chính là tai mắt của ba vị Tiên đế còn lại.

Một thanh âm sắc nhọc cao vút vang lên, một đạo kiếm khí như con cự long dài hơn chục thước bất ngờ từ trên không giáng thẳng xuống, mười hai bóng người lập tức bay vọt lên.

Đám kim cương kinh hãi nhìn thần khí trong tay Khuynh Thành, nó như thế nào lại có thể dài đến thế được? Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, những tiếng va đập khiến những người chung quanh đinh tai nhức óc.

“Đại ca, thanh kiếm trong tay cô ta...”

“Tại sao uy lực thanh kiếm đó không ngừng tăng cao? Có chuyện gì xảy ra rồi?”

Mười hai kim cương vẻ không tin được, khổ sở nhìn gã đại ca.

“Đại ca, thần khí trong tay cô ta quá kỳ lạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Gã đại ca bị đám kim cương hỏi tới tấp đau đầu không thôi, nếu bọn họ không dốc toàn lực thì e rằng trận chiến lần này chết là không tránh khỏi rồi, nhưng là liệu dốc toàn lực bọn họ có thể đánh thắng thanh kiếm đó không?

“Không nghĩ nhiều nữa, liều mạng đi!” gã đại ca gầm lên một tiếng rồi lao vào Khuynh Thành trước tiên, đã đối kháng không được thì gã đành phải chuyên qua đánh áp sát thôi.

Đôi mắt Khuynh Thành lóe tinh quang, bọn chúng lại muốn đánh áp sát với một sát thủ như cô sao? Đúng là tự tìm đường chết!

Mười hai kim cương có kỹ năng phòng ngự cùng tốc độ tấn công rất nhanh, sát khí một lần nữa lại bao trùm lấy không gian.

Đánh áp sát có một ưu điểm cũng chính là nhược điểm đó là khi ta ở gần thì khí lưu của kẻ liều mình sẽ không ngừng khuếch tán, khí lưu này mang hơi thở của cái chết khiến đối phương lúng túng sẽ ra đòn sai lầm, đó chính là cơ hội cho kẻ muốn chiến thắng, nhưng là nếu tính toán sai lầm thì chính bản thân mình lại khiến cho kẻ thù có cơ hội lật ngược thế cờ.

Mười hai kim cương vây chặt lấy Khuynh Thành, cả đám tấn công tới tấp nhưng là chúng không thể hiểu tại sao cứ mỗi lần thấy Khuynh Thành sắp bị chúng đánh trọng thương tới nơi thì cô đều tài tình né được. Mười hai tên mà không tên nào có thể đụng tới được một sợi tóc của cô chứ đừng nói làm cô bị thương.

Đôi mắt Khuynh Thành ánh lên sát khí nhìn chằm chằm vào gã đại ca, có câu đánh giạc là phải hạ được tướng giặc trước, Khuynh Thành nắm chặt kiếm điên cuồng phát động tấn công.

Tốc độ của Khuynh Thành nhanh đến nỗi khiến đám kim cương cùng những người đứng xem kinh hãi, đó mà lại là tốc độ của một Kiếm hoàng sơ cấp sao?

“Đi chết đi!” Khuynh Thành gầm lên.

Một gã kim cương đứng gần đó thấy vậy lập tức phóng đoản kiếm trong tay về phí cô.

Khuynh Thành không hề né tránh mà vẫn giữ nguyên tốc độ lao thẳng vào gã đại ca, mũi kiếm của tên kia đam vào bả vai cô nhưng Khuynh Thành tuyệt không hề dao động, ánh mắt lúc này càng thêm giá lạnh, lưỡi dao trong tay cô đâm thẳng vào gã đại ca. Gã đại ca đương nhiên cũng không phải kẻ tầm thường, gã lập tức giơ đoản kiếm nghênh đón.

Gần như đồng thời với hành động của gã, một mũi tên nhỏ từ trong tay áo Khuynh Thành bắn ra đâm thẳng vào tim đồng thời phá hủy hoàn toàn nguyên anh của gã. Gã đại ca kinh ngạc nhìn mũi tên cắm trên ngực mình rồi ngã xuống.

“Đại ca...” những tiếng hô vang khắp bầu trời.

Đám đông trợn mắt kinh hãi! Cô ta lại có thể giết chết thủ lĩnh của ba mươi hai kim cương sao? Sao có thể có chuyện như vậy được?

“Giết chúng trả thù cho đại ca!” ba mươi mốt kim cương còn lại bất chấp sinh tử, đôi mắt chúng hằn đỏ hận thù lao vào Khuynh Thành cùng Hồng Loan.

Kiếm khí giao đấu văng ra khắp bốn phương tám hướng, không gian như oàn lại, nhà cửa đổ sụp, núi non nứt toác,... tiên giới phút chốc trở thành địa ngục khát máu, máu tươi văng bắn khắp mọi nơi. Những tiếng rú thê lương vọng lại khiến đám người đứng xem bất giác run rẩy.

Trận pháp của ba mươi mốt kim cương lúc này vô cũng hỗn loạn, những tiếng nổ do kiếm khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc