HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Yêu thú trong yêu giới được chia làm chín cấp, chỉ cần chênh nhau một cấp thì công lực cũng cách nhau khá xa. Kim Ty Báo và Bạch hổ thấy Kim Bằng chỉ mới đạt cấp năm thì tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Kim Bằng nhìn xoáy vào bọn chúng, ánh mắt sắc nhọn, khí thế hùng cường không hề thua kém bất cứ kẻ nào.

“Chớ vội đắc ý, con hươu chết bởi tay ai còn chưa biết được đâu!” Kim Bằng ngạo mạn nói.

Bạch Hổ cùng Kim Ty Báo lớn tiếng cười giễu cợt, Kim Bằng thì đương nhiên chúng đã gặp nhiều rồi nhưng là cả thôn Kim Bằng hiện nay có mấy kẻ đánh thắng được bọn chúng chứ? Bọn chúng rất nhanh chóng phát tán yêu lực của bản thân vào trong trận pháp trực tiếp trói chặt lấy Kim Bằng đồng thời tám con Bạch Hổ cùng ba con Kim Ty Báo áp sáp tấn công tới.

Kim Bằng hừ lạnh một tiếng cười nhạo nói: “Ngón nghề vặt vãnh rẻ tiền, còn thua xa đám yêu thú ở Hồng Hoang.” Bộ cánh vàng kim của nó đập mạnh rồi bay thốc lên, cặp móng vuốt sắc nhọn dưới ánh mắt trời chói mắt hơn bao giờ hết.

Chỉ nghe phụt một tiếng, tấm lưới năng lượng phút chốc vỡ tan, năng lượng tản ra tứ phía. Một tiếng kêu vang trời, Kim Bằng bay vút về phía chân trời. Đám Bạch Hổ, Kim Ty Báo lập tức đuổi theo chặn đường Kim Bằng.

Con Kim Ty Báo đứng đầu có bộ lông khác hắn với những con còn lại, đỏ thẫm như máu khinh khỉnh nhìn Kim Bằng nói: “Kim Bằng, ta nể ngươi là người trong hoàng tộc Kim Bằng, nếu bây giờ ngươi đầu hàng chịu trói thì bọn ta có thể tha cho ngươi không phải chịu nhiều nỗi đau thân xác!”

Kim Bằng hừ lạnh, muốn nó đầu hàng sao? Bọn chúng đang ngủ mê chắc?

“Chạm trán nơi ngõ hẹp, kẻ nào can đảm hơn thì thắng, các ngươi trước cứ đánh thắng ta rồi hãy tính sau!”

“Con Kim Bằng ngông cuồng nhà ngươi được lắm, đừng trách bọn ta không khách khí! Tất cả xông vào đi!” con Kim Ty Báo vừa dứt lời thì lập tức tám đạo tàn ảnh màu sáng lập tức bay thẳng vào Kim Bằng. Bộ nanh sắc nhọn của Bạch Hổ có thể gặm nát cả tiên khí nhằm thẳng vào cánh của Kim Bằng đớp tới.

Kim Bằng lập tức lùi lại né tránh rồi thừa dịp tạt thẳng một chưởng vào bọn Bạch Hổ.

“Dám đánh bị thương anh em của ta sao Kim Bằng? Ngươi muốn chết?” bảy con Bạch Hổ còn lại tức giận lao thẳng vào Kim Bằng.

Kim Bằng không kịp né tránh nên bị đớp một miếng vào cánh nhưng là con Bạch Hổ không thể ngờ được bộ răng của nó khi vừa chạm tới cánh của Kim Bằng lập tức gãy thành mấy mảnh,máu tươi chảy xuống không ngừng.

“Sao có thể như vậy được chứ?” Nó kinh ngạc nhìn Kim Bằng, không thể tin được sự thật.

Kim Bằng đắc ý nhìn nó rồi uốn éo đánh mông giễu cợt: “Chà...chà...ta đã nói rồi mà, muốn giết ta không có dễ đâu! Cháu không ngoan, không nghe lời ông nên chết dở rồi chứ gì?”

“Ngươi...” sáu con Bạch Hổ còn lại bắt đầu nhìn Kim Bằng một lượt từ đầu đến chân, bọn chúng phải tìm ra điểm yếu của nó thì mới có cơ may chiến thắng được.

“Chết tiệt! Khắp mình con Kim Bằng này đều phủ kín lông vàng!”

“Móng của nó cũng rất sắc nhọn!”

“Mỏ của nó cũng không có vẻ gì là yếu ớt cả!”

“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ không có cách nào đánh nó hay sao?”

Khả năng phòng ngự ghê người của Kim Bằng khiến bọn Bạch Hổ bối rối không biết nên làm gì mới được. Con Kim Ty Báo thủ lĩnh bất chợt lên tiếng: “Để ta!”

Một làn khí lưu mạnh mẽ tạt thẳng vào người Kim Bằng, nó đã nhận ra trên người Kim Bằng chỗ nào ít lông vàng nhất là chỗ yếu nhất nên quyết định nhắm thẳng vào đầu Kim Bằng tấn công tới tấp.

Kim Bằng không tránh kịp bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, nó lập tức lăng mình bay lên, chao đảo như thể say rượu.

“Mẹ nó chứ, dám đánh vào đầu ông sao?”

Kim Bằng mắt tóe lửa nhìn con Kim Ty Báo, con quái này lại dám đánh vào gương mặt điển trai của nó sao? Cũng may mà thân mình nó cứng mạnh sánh ngang với tiên khí chứ không thì nãy giờ đã nát xương với đám yêu thú chết tiệt này rồi. Cái con yêu thú chết tiệt lại dám đánh vào đầu nó, đánh rồi nó ngu luôn thì sao? Kim Bằng nổi cơn điên, nó khạc a một đám lửa khổng lồ vào con Kim Ty Báo thủ lĩnh.

“Ông đây coi như nướng báo ngũ vị hương!”

Con Kim Ty Báo run run, mắt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ vằn, chỉ trong nháy mắt công lực đã dâng lên đến đỉnh điểm.

“Các anh em mau tránh xa ngọn lửa rồi tấn công vào đầu nó!” Kim Ty Báo thủ lĩnh hét lớn.

Kim Bằng vừa nghe bọn chúng nói đánh vào đầu nó liền nổi giận, nội lực của nó cũng rất nhanh được đẩy lên đỉnh điểm, bộ lông vũ màu vàng kim dần chuyển sang màu đỏ lửa.

“Ông đây sẽ cho bọn ngươi biết sự lợi hại của mình!” toàn thân Kim Bằng không khác gì một tia sét, điên cuồng lao vào càn quét đám yêu thú khiến bọn chúng thịt nát xương tan, tử vong vô số. Hai con Bạch Hổ không kịp né tránh bị cánh của Kim Bằng tạt rách bụng.

Đúng lúc Kim Bằng đang đắc ý thì nó bị một luồng sức mạnh ghê gớm táng thẳng vào, công lực của kẻ này thậm chí còn mạnh hơn cả con Kim Ty Báo thủ lĩnh.

“Ái chà...đứa nào dám đánh trộm ông thế?” Kim Bằng phẫn nộ nhìn về hướng phát ra nguồn sức mạnh khi nãy thì thấy Kim Xán đang mỉm cười nhìn nó.

“Dám đánh lén ta thì nhất định phải chết!” Kim Bằng giận điên người bỏ cả đám Bạch Hổ lao về phía Kim Xán.

Kim Xán thấy Kim Bằng hung hăng như vậy thì vội tránh sang một bên. Ông ta tuy chỉ mới ra một chiêu nhưng cũng đã nhìn ra được sự lợi hại của Kim Bằng, nếu để nó tu luyện thêm thì chỉ e ngay cả Yêu hoàng cũng không thể nào là đối thủ của nó được. Ông sẽ thức tỉnh nó, dạy cho nó những bí kíp võ công nguyên bản gia truyền của tộc Kim Bằng và Kim Xán còn nhớ được, tin rằng sẽ rất nhanh, Kim Bằng có thể xưng bá yêu giới.

“Nộp mạng ra đây!” Khí lưu cực mạnh của Kim Bằng bỗng trong chớp mắt vây kín Kim Xán.

Kim Xán phút chốc cảm thấy hoang mang, Kim Bằng đang giao chiến với đám Bạch Hổ sao lại hóa rồ chạy lại tấn công mình?

“Kim Bằng ngươi hóa điên hay sao?”

“Đánh lén ông đây thì phải trả giá!”

Đánh lén? Kim Xán dở hơi hay sao mà lại đánh lén nó?

“Kim Bằng đừng nôn nóng, hãy nghe ta nói đã!”

“Nghe cái con khỉ!”

Kim Bằng đâu có chịu, nó khinh bỉ gào lên trong phẫn nộ:”Ông rất ghét những kẻ đánh lé mà không dám nhận, ngươi không đáng là thành viên trong tộc Kim Bằng! Hôm nay ông sẽ thanh lý cả nhà nhà ngươi!”

Kim Xán quá bức xúc chỉ muốn đập đầu mà chết! Con Kim Bằng chết tiệt này tính khí đanh đá chua ngoa, hỗn láo quá thể. Trêu vào nó dù không chết bởi công lực của nó thì cũng chết bởi cái lưỡi cay độc của nó. Kim Xán vốn tưởng lúc nãy nó đã tung ra hết công lực rồi, nào ngờ bây giờ giở ngón đanh đá ra còn hung hắng gấp bội. Kim Xán đành chạy như điên, chạy không kịp thở nữa.

“Gã nhát gan kia chỉ biết chạy thôi sao? Ta không tin ta không thể đuổi kịp ngươi!” Kim Bằng càng tăng tốc truy kích Kim Xán

Con Kim Bằng này thật là quái thai! Chỉ là một con yêu thú bậc năm, sao nó lại mạnh đến thế chứ? Vẫn còn may, Kim Xán là yêu thú bậc bảy, nên tốc độ chạy vẫn nhanh hơn Kim Bằng một chút. Kim Xán vừa tăng tốc thì lại nghe thấy giọng Kim Bằng mắng nhiếc phía sau.

“Ngươi lên cơn nghiện chạy hay sao thế? Ta đuổi kịp, ta sẽ vặt từng cái lông vũ của ngươi, cho nhà ngươi bị trần truồng, ngươi còn dám chạy nữa không?”

Kim Xán bất ngờ bị trượt chân, suýt ngã nhào xuống đất. Còn Kim Bằng này... cũng không mấy cao thượng thì phải? Họ tộc Kim Bằng đã nảy nòi ra gã ba que này từ khi nào thế?

“Ngươi dám à?”

Ở yêu giới này dù sao Kim Xán cũng thuộc hàng Lão tổ tông của tộc Kim Bằng thế mà thằng ranh này dám vô lễ đến thế.

“Hừ! Chờ đấy, ta đuổi kịp ngươi cho ngươi biết ta có dám hay không.”

Kim Bằng lại tăng tốc đuổi theo Kim Xán. Và cứ thế, một trẻ một già, cùng quái dị như nhau, chạy ba vòng xung quanh yêu giới, mất tròn ba tháng trời!

“Con ba ba già nhát gan...!”

Bình luận

Truyện đang đọc