HIỂU THANH HOAN

Trời đông, khí hậu không tốt, vết thương của Giang Hiểu Hàn lành quá chậm. Nhan Thanh vốn định mau chóng trở về Côn Luân, ai ngờ Giang đại nhân vì không dễ gì mới tháo được trọng trách trên vai, cho nên tâm ham chơi nổi lên, nói muốn mượn cơ hội này du sơn ngoạn thủy, về Bình Giang thăm chốn cũ một phen.

Nhưng Nhan Thanh không đồng ý.

Khi hai người rời Kinh thành, bất ngờ gặp được Lục Phong mà họ vốn tưởng đã sớm rời đi ở huyện Hàm Dương.

Lúc đó vừa vặn bất ngờ, tứ thì xuân trên người Giang Hiểu Hàn không hiểu vì sao mà phát tác, Nhan Thanh vội vã tìm một khách sạn hợp mắt tại huyện Hàm Dương để tạm dừng chân, đang chuẩn bị ra ngoài tìm hiệu thuốc, ai ngờ lại gặp Lục Phong ngoài cửa phòng.

Nhan Thanh vốn tưởng rằng sau lần đó, ông sẽ trở về Côn Luân, hiện tại không kịp chuẩn bị mà gặp mặt, cả hai đều ngẩn người.

Lục Phong đã ở đây, đương nhiên càng tốt hơn những lang trung sơn dã khác. Chỉ tiếc, tuy Lục Phong đáp ứng chẩn bệnh cho Giang Hiểu Hàn, nhưng cửa phòng vẫn luôn đóng, không cho Nhan Thanh cùng vào nhìn.

Nhan Thanh đứng chờ ngoài cửa mà lòng như lửa đốt. Qua thời gian một chén trà, Lục Phong mới bỏ lệnh cấm, đẩy cửa phòng ra. 

Cả người Giang Hiểu Hàn ướt như vừa được vớt ra từ hồ nước, khóe môi còn dính vết máu, tựa trên gối mềm thở gấp. Nhan Thanh lo lắng đỡ lấy hắn, chợt phát hiện tứ thì xuân trên người hắn đã được ép xuống.

Khi trước, tứ thì xuân phát tác phải kéo dài ít nhất một canh giờ, lúc này chỉ mới qua thời gian một chén trà nhưng đã được trừ khử không còn hình bóng.

Nhan Thanh chưa kịp mừng rỡ, Lục Phong đã giội cho y một chậu nước lạnh: "Ta dùng nội lực tạm phong khí hải kinh mạch của hắn, có thể khiến độc không phát trong vòng hai tháng. Người của con thì chính con trị, phương thuốc giải độc ta đặt ở tủ sách tầng hai, có thể dùng tuyết liên làm thuốc dẫn... Các con nhanh về Côn Luân đi."

Trong lời của ông dường như không có ý đi cùng Nhan Thanh, y vốn định hỏi nhiều một câu, lại bị Giang Hiểu Hàn ngăn cản.

"Sư phụ có lẽ sẽ ở lại đây mấy ngày." Giang Hiểu Hàn nói: "A Thanh, có lẽ em không biết... Hoàng Lăng được xây ở nơi này."

Lục Phong liệu có đi tế bái Ninh Tong Nguyên hay không, e rằng ngoài ông ra thì không ai biết. Nhưng khoảng thời gian hai tháng này thì ngày một giảm xuống.

Nếu rẽ qua Bình Giang phủ, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới có thể trở về Côn Luân. Nhan Thanh sợ thân thể hắn không khỏe nên dù hắn có nói gì cũng không đồng ý. Kết quả, hai người ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng đánh cược chơi một ván cờ. Giang đại nhân giành thắng lợi, được quyền quyết định chuyện này.

Bình Giang thành vẫn như xưa, chỉ là thay một phủ doãn mới.

Tân phủ doãn Bình Giang được điều tới từ châu khác, là người mà Giang Hiểu Hàn tự tay đề cử. Nghe nói người này thành thật, làm tròn bổn phận, chỉ là quá mức chất phác, không am hiểu việc qua lại cùng người khác, cho nên mới dậm chân tại chỗ suốt sáu năm mà không lên chức. Nếu không phải lần này trong triều  có một đợt thanh tẩy, Giang Hiểu Hàn phải lật cả đáy công văn Lại bộ lên, sợ rằng vị đại nhân này hiện vẫn còn xử lý chuyện vặt tại châu phủ khác.

Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn vào thành lúc trời đã về chiều. Tại phố tây, ngoài một vài cửa hàng đồ ngọt đang mở thì những sạp ăn vặt bên đường lúc này ít hơn một nửa so với ngày hè. Trên đường về biệt viện lúc trước, Giang Hiểu Hàn mua một cái bánh quế hoa hấp mới ra lò, trên bánh còn rắc chút cẩu kỷ, trông khá ngon mắt. Giang Hiểu Hàn chia bánh làm hai, đưa phần to hơn cho Nhan Thanh.

Nhan Thanh vốn không muốn vừa đi vừa ăn, nhưng thực sự không cưỡng được Giang Hiểu Hàn, bèn ăn tạm một miếng.

Có lẽ là vì mới ra lò, bánh quế hoa mềm mà thanh, vừa vào miệng đã tan ra, cầm trong tay thì nóng hổi, dùng còn tốt hơn so với lò sưởi tay.

Khi Giang Hiểu Hàn hồi Kinh lúc trước, vẫn lưu lại vài tôi tớ ở ngôi biệt viện này, để họ ngày ngày quét dọn trông nom.

Giang Hiểu Hàn cho người làm lui xuống, cùng Nhan Thanh đi thẳng đến chủ viện. Gần nửa năm trôi qua, viện tử này dường như vẫn như xưa. Dưới mái hiên của tiểu lâu dành cho Giang Lăng, vẫn treo chuông gió mà Giang Hiểu Hàn tự tay làm, ống trúc vốn màu xanh nay bị gió làm phai màu, đã biến thành một màu vàng nhạt.

"Lúc trước hồi Kinh quá gấp, quên mất không mang vật này theo." Giang Hiểu Hàn lấy chuông gió xuống, nâng trong tay, quay đầu cười với Nhan Thanh: "Sau đó A Lăng hỏi ta rất nhiều lần, lần này vừa dịp thu, đợi về Kinh thành rồi đưa cho con bé, bé con này nhất định sẽ rất vui vẻ."

Giang đại nhân thu xong mấy vật nhỏ rồi bước vào thư phòng, bắt đầu lục tung mọi thứ để tìm đồ. Nhan Thanh chỉ lo hắn không biết nặng nhẹ mà thương đến thân thể, cũng muốn tìm cùng hắn, nhưng Giang đại nhân lại không cảm kích, đẩy người ra ngoài ngồi uống trà, tự mình lấy ra một hộp gỗ nhỏ dưới tủ trong thư phòng.

Nhan Thanh nâng nâng hộp gỗ, cảm thấy khá nhẹ, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

Giang Hiểu Hàn cười cười, ra hiệu y mở ra nhìn.

Nhan Thanh theo lời hắn mở khóa hộp gỗ, phát hiện bên trong là hay tờ giấy mỏng được gấp gọn ghẽ. Nhan Thanh mở giấy, mới thấy đó là hợp đồng mua nhà, cuối trang giấy còn có tư ấn của Giang Hiểu Hàn.

Nhưng Nhan Thanh nhớ, lúc mua lại nơi này, để tiện làm việc, mọi giao dịch đều thực hiện dưới danh nghĩa Trang Dịch, vì sao lúc này lại có tên của Giang Hiểu Hàn?

"Chuyện này...?"

"Trước khi rời khỏi Bình Giang, ta chuyển biệt viện này đến dưới tay mình." Giang Hiểu Hàn nhấp ngụm trà, cười nói: "Hiện giờ coi nó thành lễ vật, thành tiền ăn của ta đi."

Nhan Thanh vốn không rõ vì sao Giang Hiểu Hàn nhất định phải về Bình Giang một chuyến, bây giờ y đã hiểu.

Hắn hẳn là đã làm xong chuẩn bị để thoát thân khỏi Kinh thành. Tuy mua lại trang tử vì tư tâm gì, e rằng đây cũng là đường lui mà hắn lưu lại cho bản thân.

Nếu Nhan Thanh không đến Kinh thành, tòa trang tử nho nhỏ này sẽ là nơi mà hắn sống yên phận sau này.

Lúc trước Giang Hiểu Hàn không biết y sẽ đến, hay là khi hắn tự tay ấn xuống tư ấn, còn nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể một lần nữa đưa Nhan Thanh từ núi Côn Luân trở về bên mình.

___ Đây là ngôi nhà mà Giang Hiểu Hàn tự tay giành về cho bọn họ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim Nhan Thah đã được lấp đầy.

Côn Luân tuyết phủ vạn dặm, những người dưới núi coi y và Lục Phong như thần tiên, ngày thường y cũng chỉ có Lục Phong để nói chuyện cùng. Đáng tiếc, kể từ sau khi y cập quan, Lục Phong lại thường xuyên không ở trong núi. Một mình y trông coi Côn Luân to lớn, làm bạn cùng chim muông cây cỏ, tuy tiêu sái tự tại nhưng khó tránh quạnh quẽ.

Sau khi xuống núi, y xem qua muôn vẻ thôn xóm thành trấn, gặp qua vô số người. Trong thôn một ngày ba bữa khói lửa, gần tới giờ cơm, khắp núi đồi lại ngập tiếng hò hét của lũ trẻ, đó đều là những cảnh tượng y chưa từng gặp trước đây.

Bắt đầu từ lúc đó, Nhan Thanh mới mơ hồ hiểu ra, từng gia đình kia, từng chút khói lửa củi gạo dầu muối ấy, mới là thứ dệt nên vạn trượng hồng trần.

Tuy xưa nay y không ước ao những điều này, nhưng không có nghĩa, khi có người đưa cho y, y sẽ không vui vẻ.

"Nếu ___" Nhan Thanh mở miệng mới phát giác giọng mình có hơi nghẹn ngào, y chỉ lo Giang Hiểu Hàn nhìn ra cái gì, theo bản năng hắng giọng một tiếng mới nói tiếp: "Nếu là tiền ăn thì ta thu vậy."

Nhan Thanh nói rất nghiêm túc, nếu không phải y căng thẳng nhận lấy hộp gỗ rồi xoa nó như bảo bối thì câu trên càng có sức thuyết phục.

Giang Hiểu Hàn tất nhiên thu mọi nhất cử nhất động của y vào trong mắt, nhưng hắn không vạch trần, chỉ cong mắt cười: "Được."

Giang Hiểu Hàn đến thành Bình Giang chỉ vì chút việc này, không tính ở lại quá lâu. Ngày đâu Giang Nam khí trời ẩm ướt mà lạnh lẽo, Giang Hiểu Hàn cũng không quá quen, lại thêm thời hạn Lục Phong cho hắn đã sắp đến, vì vậy hai người chỉ ở lại một đêm rồi khởi hành.

Từ Bình Giang phủ về Côn Luân cần đi ngang qua An Khánh phủ.

Không biết Lạc Tùy Phong nhận được tin tức từ đâu, biết Giang Hiểu Hàn sẽ đi qua Lư châu, còn đường xá xa xôi đến đó, chặn người trên đường chính dẫn ra khỏi thành.

Hắn vẫn là kiểu đánh ba gậy không nói một lời như trước đây, ngăn trước xe không nói gì, cũng không nhường đường. Nếu không phải Giang Hiểu Hàn hiểu rõ tính tình hắn, sợ là sẽ cho rằng hắn đến đây để trả thù.

Giang Hiểu Hàn cũng không sốt ruột, hắn đang trông lò pha trà, thấy thế thì cầm một đĩa đậu rang muối, bóc vỏ rồi đặt vào chén nhỏ, để lát nữa dùng với trà.

Nhan Thanh cũng không hùa theo hắn, hiểu ý mà mở miệng trước: "Không biết Lạc trang chủ có chuyện gì không?"

Lạc Tùy Phong lạnh mặt, nghe vậy thì nhíu mày, như đang tự mình đấu tranh cái gì.

Giang Hiểu Hàn mắt tinh, phát hiện vảy rắn treo ở cổ hắn không biết đi nơi nào, trên cổ tay trái cầm kiếm lại có bóng đen chợt lóe. Hắn híp mắt, mới nhìn ra đó là một con rắn đen nhỏ bằng một ngón út, đang ngậm đuôi vòng quanh tay hắn.

Giang Hiểu Hàn nhướn mày, hứng thú thu hồi ánh mắt, chờ Lạc Tùy Phong nói chuyện.

Hắn đứng giữa gió lạnh hồi lâu cũng không nói ra câu nào, tiểu hắc xà như là chờ đến thiếu kiên nhẫn, lộ ra cái răng nanh nhỏ, cắn một cái lên đốt ngón tay Lục Tùy Phong.

Lạc Tùy Phong cắn răng, khó khăn bật ra hai tiếng: "... Đa tạ."

Có thể nói cảm ơn như lời thù hằn, e rằng trong thiên hạ này chỉ có một mình hắn.

"Ồ?" Giang Hiểu Hàn giả vờ không hiểu: "Cảm ơn cái gì?"

Câu này của hắn không như trong tưởng tượng của Lạc Tùy Phong, vị Lạc trang chủ không quen nói chuyện này dường như chỉ chuẩn bị hai tiếng trên, lúc này mở to mắt, một câu cũng không nói thêm.

Con rắn nhỏ trên cổ tay hắn vì thiên tính mà nhanh chóng ngủ thiếp đi, không ngậm được đuôi, trượt cả người xuống. Lạc Tùy Phong vội vã đỡ lấy, động tác không còn nặng lệ khí như xưa, chậm rãi đặt rắn nhỏ lên vai. Nó tựa hồ bị động tĩnh này đánh thức, vẫy vẫy đuôi rồi bò vào cổ áo hắn, không thấy bóng dáng.

Giang Hiểu Hàn thấy hắn như thế, cũng không trêu người nữa, chắp tay với đối phương, nghiêm túc nói: "Được, vậy ta nhận tiếng cảm ơn này."

Lạc Tùy Phong như nhận được đại xá mà quay đầu rời đi, chỉ lên xuống mấy lần đã mất dạng, nhanh chóng như khi hắn xuất hiện.

Nhan Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ cười.

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn sớm quen cách đối nhân xử thế của Lạc Tùy Phong, mặt không biến sắc mà tiếp tục bóc vỏ đậu: "Em có thấy không?"

Nhan Thanh biết hắn nhắc đến con rắn kia, gật đầu: "Có."

"Em nói xem..." Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ, phủi phủi tay, hứng thú hỏi: "Thế gian này thật sự có chuyện lạ kỳ vậy sao?"

Nhan Thanh cầm khăn vải sạch giúp hắn lau tay, nghe vậy thì sâu xa đáp: "Ai biết được."

Xe ngựa chậm rãi tiến lên, bánh xe đi qua một viên đá khiến thân xe rung lên, suýt chút nữa đã làm đổ ấm trà của Giang Hiểu Hàn.

"Trời đất rộng lớn, thế giới này quả nhiên kỳ diệu." Giang Hiểu Hàn nói: "Người quả nhiên vẫn phải có niệm tưởng, nói không chừng một ngày nào đó lại đạt được điều mà mình muốn."

Nhan Thanh cười không đáp, chỉ thuận miệng nói: "Trước khi rời Kinh, Ninh Hoài Cẩn từng hỏi ta, cứ liều lĩnh đưa huynh đi như vậy, có phải không tôn trọng ý nguyện của huynh không."

Vấn đề này đã từng được đề cập tới ngày rời Kinh, Giang Hiểu Hàn không rõ vì sao y lại nhắc lại chuyện này, theo bản năng hỏi lại: "Hả?"

"Huynh thì sao?" Nhan Thanh hỏi: "Không biết Giang đại nhân đời này chờ mong điều gì?"

Không ngờ y lại dùng lời của hắn lúc này.

"Tại hạ không ôm chí lớn, sở cầu đời này cũng không nhiều." Giang Hiểu Hàn nói khoác không biết ngượng, cầm hai chén nhỏ màu tím, rót trà, đưa cho Nhan Thanh một chén.

Nhan Thanh không rõ hắn muốn làm gì, chỉ nhận lấy chén trà.

"Bọt trà như tuyết hoa khẽ lay." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn đẩy đĩa đậu đến trước mặt Nhan Thanh: "Ngày xuân sang đầy tràn mâm quả."

Hắn nói xong, mặt mày cong cong, đụng chén với Nhan Thanh, để câu cuối cùng hòa lẫn vào chén trà trong veo.

____ Nhân gian này có vị là "thanh hoan".

___

Hal: =)))) Anh ta quả là dẻo mồm =)))) Vừa ví đạo trưởng là thế giới của mình, lại bảo "Thanh" là ước nguyện, là mong muốn của anh ta, rằng "Thanh" khiến anh ta vui vẻ, hoặc là bảo "Thanh" được "vui vẻ" là những gì anh ta mong chờ =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc