HIỂU THANH HOAN

Giang Hiểu Hàn thủng thà thủng thỉnh, một đoạn đường dài một nén nhang bị hắn đi hơn nửa canh giờ. Lúc Ôn Trung đứng trước cổng phủ doãn nhìn thấy vị đại phật này tới nơi thì sắc trời đã tối hẳn.

Theo luật triều đình, quan địa phương không cần trạch viện khác, có thể chia phủ doãn làm hai, dành hậu đường cho gia đình.

Vị Ôn đại nhân này tận dụng luật ấy triệt để, đi qua cổng trong, sân sau như một không gian khác.

Hạ nhân Ôn phủ cầm đèn lồng giấy dầu, đi trước tầm năm bước dẫn đường. Giang Hiểu Hàn lắc lư quạt, hứng thú ngắm nhìn xung quanh.

Hoa viên rất có chất Giang Nam, được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Dưới hành lang chín khúc là hồ nhân tạo, còn có thể thấy cá chép đỏ thấp thoáng trong hồ. Trên mặt hồ có lá sen tô điểm, quả thật là mỗi bước một khung cảnh, vô cùng sang quý.

"Sinh hoạt của vị Ôn đại nhân này cũng thật thoải mái." Giang Hiểu Hàn mở quạt, che nửa khuôn mặt, kề tai Nhan Thanh nói nhỏ: "Ngươi xem khu vườn này, dinh thự của ta còn không bằng một nửa nơi này."

Nhan Thanh liếc qua bóng lưng hạ nhân đi trước, có chút không tán thành, thấp giọng nhắc: "Sao ngươi lại muốn đi so đo với một tên tham quan."

"Ta cảm thấy vùng này không nên gọi là Bình Giang phủ, phải là Ôn phủ mới đúng." Giang Hiểu Hàn nói.

Giang Hiểu Hàn đứng bên trái y, thỉnh thoảng lại ngắt lá cây tử đằng bên tay vịn, nghiền nát, ném vào nước nuôi cá. Nhan Thanh cầm kiếm bên tay phải, đứng rất gần hắn.

Y hẵng còn chưa quen với việc trên kiếm có thêm một vật treo. Dây treo thỉnh thoảng lại va vào ngọc bội, phát ra tiếng động rõ ràng, mỗi lần bị va chạm, Nhan Thanh đều lo mặt ngọc trên dây treo kiếm bị sứt mẻ, lúc đi cứ thỉnh thoảng lại ngó xuống nhìn.

___ nhưng dù là vậy, y cũng không tháo dây treo kiếm xuống.

Ôn Túy tổ chức tiệc tại phòng khách ở sân sau, cách đó không xa là một cây bạch ngọc lan to lớn, đã sắp tới kỳ nở hoa, nụ hoa màu trắng sữa nặng trịch đầu cảnh, trong không khí thoang thoảng hương ngọc lan.

Ôn Túy đã đổi lại thường phục, ngồi chờ trong phòng khách.

Hạ nhân Ôn phủ dẫn hai người Giang Hiểu Hàn tới nguyệt môn liền lui xuống. Giang Hiểu Hàn nhìn thoáng qua mới phát hiện trong phòng khách trống rỗng, ngoài Ôn Trung bên người Ôn Túy thì không có một hạ nhân nào.

"Thú vị." Giang Hiểu Hàn cười. "Xem ra có mấy lời ta không nghe không xong."

Sắc trời dần tối thêm, người gõ mõ báo hiệu đã giờ tuất hai khắc, hoa viên nhà sau của Ôn phủ vô cùng yên tĩnh. Một nha hoàn mặc áo vải thô ôm gầu xúc vội vã chạy qua hành lang uốn khúc. Nàng có vẻ rất gấp gáp, vai va phải đèn lồng cũng không phát hiện.

Đèn lồng giấy bị nàng chạm phải, ánh nến bị gió thổi lúc ẩn lúc hiện, một đốm lửa nhỏ bắn lên vách đèn, đốt sạch đèn lồng giấy treo trên dây thừng.

Xác đèn nhẹ rơi xuống, trong chốc lát đã hóa thành vệt tro, rơi vào mặt hồ, không thấy bóng dáng.

Một chiếc đèn lồng không tạo ra ảnh hưởng gì với hậu viện vẫn sáng choang ánh đèn, nhưng tại thôn Lưu gia cách Bình Giang phủ 120 ki-lô-mét, có nhà đã dùng hết giọt dầu thắp đèn cuối cùng.

Lưu Đại Bảo cố gắng chà xát viên đá lửa cũ kỹ, một hồi mới buộc phải tiếp nhận hiện thực này.

"Cha." Hai đứa bé một nam một nữ nằm nhoài cạnh bàn nhìn cha mình, bé gái có vẻ gầy hơn một chút, âm thanh run run: "... Con đói."

Lưu Đại Bảo nản lòng buông đá lửa trong tay.

Nạn lụt làm ngập vùng ven bờ, cả thôn bọn họ liều sống liều chết cũng không cứu được chút hoa màu nào. Từ khi đập nước ở thượng du bị vỡ, hai, ba ngày lại bị ngập một lần, thanh niên trai tráng trong thôn ai cũng phải sắn áo sắn quần, ngâm mình trong nước bùn, chỉ lo mình chậm một chút, thì cả căn nhà đã lung lay sắp đổ cũng phải đút cho Hà Bá.

Nhưng mà vẫn không có ích gì, đất úng nước nên trong thời gian ngắn không thể tiếp tục trồng trọt, gia súc các gia đình chăn nuôi giờ đây còn chưa tới một nửa sau trận lụt, lúc này còn bị nước dâng giội thêm mấy lần, đã tỏa ra mùi thiu thối.

Ban đầu thôn dân còn có thể giúp đỡ nhau, nhưng lương thực dự trữ của các nhà ngày càng ít, bọn họ bắt đầu cảm thấy bất an hơn.

Lưu Đại Bảo đặt đá lửa xuống, ngồi trên cái ghế cũ nát vò đầu, nặng nề thở dài.

Bé trai trông như mới chỉ ba, bốn tuổi, đôi mắt vô cùng có hồn, thấy thế cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi quỳ gối trên băng ghế, nhoài lên bàn, an tĩnh nhìn Lưu Đại Bảo.

Bé gái lại mềm giọng gọi một tiếng cha, bé trai lén kéo vạt áo em dưới bàn, lắc lắc đầu. Bé gái bĩu mỗi, có chút tủi thân, xuống khỏi băng ghế, ngồi xuống đất, dựa vào góc bàn, nhìn mũi giày mình, không nói câu nào.

Lưu Đại Bảo đau đớn vò đầu, cúi đầu thật sâu.

Hoa màu đã bị phá hủy, mọi công sức từ nửa năm trước đã lụi tàn theo lửa. Nước sông Trường Giang chảy xiết, không thể nào đánh cá, không thể tiếp tục chăn nuôi. Tới khi trời sáng, hắn lại chỉ có thể ra khỏi nhà mà tìm kiếm trong vô ích, nhìn nhưng khuôn mặt đã tê dại hoặc thống khổ của thôn dân.

Lưu Đại Bảo rũ vai, phát ra tiếng nức nở nặng nề. Bé trai mở lớn mắt, lẳng lặng nhìn người cha đã đến gần bờ vực sụp đổ của mình.

Không biết hắn khóc bao lâu mới có thể dần bình phục lại, dùng ống tay áo lau nước mắt, sau mới ngẩng đầu lên nhìn con trai.

Cậu bé không lộ ra biểu tình gì, chỉ lặng yên nhìn hắn như vậy.

Ánh mắt trẻ con trong trẻo thuần khiết, Lưu Đại Bảo rời tầm mắt, đứng dậy, đi đến bên con gái.

"Cha." Bé gái ngẩng đầu nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy ước ao.

Lưu Đại Bảo quỳ một chân, trầm mặc một hồi mới nâng tay xoa đầu bé rồi đứng dậy khoác áo tơi, ra khỏi nhà.

Tại cửa đông của thôn là nhà lão Lưu, người này không vợ con, Lưu Đại Bảo định đến nhà ông thử vận may.

Lão Lưu có vẻ đã thật nhiều ngày không ra khỏi cửa, trong nhà nhất định còn lương thực, Lưu Đại Bảo nghĩ.

Hắn mới vừa đi ra cổng, suy nghĩ một chút lại vòng lại, cầm cái cuốc trong sân, lúc này mới bình tĩnh lại, như là được tiếp thêm sức sống, ưỡn ngực ngẩng đầu, bước ra ngoài.

Chốc nữa đến nơi, nhất định phải quỳ xuống cầu xin, kể một chút về hai đứa bé sắp chết đói nhà mình, cầu ông rủ lòng từ bi. Lưu Đại Bảo nghĩ, nếu Lão Lưu không nhả lương, hắn cũng không thể bỏ mặc một nhà ba người chết đói.

Trong thôn, củi lửa cũng là vật xa xỉ, buổi tối không cần thì sẽ không chiếu đèn. Lúc này, cả thôn đều bị bóng đêm bao phủ, yên tĩnh đến đáng sợ.

Bùn đất dưới chân hắn phát ra tiếng nhớp nháp, Lưu Đại Bảo nuốt nước bọt, vừa đi vừa tự cổ vũ mình.

Cũng may tối nay khí trời tốt, trăng sáng sao thưa, cổng nhà Lão Lưu còn chưa đóng, cửa phòng cũng không khóa. Lưu Đại Bảo đi lòng vòng quay cửa một chút, thăm dò kêu hai tiếng "Lưu thúc".

Trong phòng yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có. Lưu Đại Bảo siết chặt cuốc trong tay, cẩn thận đẩy cửa ra.

"Lão Lưu?"

Ánh trăng tràn vào theo khe cửa, Lưu Đại Bảo nhờ đã mà thấy một bóng người lờ mờ trên giường, đang quay lưng về phía hắn.

"Lão Lưu, hai đứa nhỏ nhà cháu thực sự là đói bụng không xong rồi." Lưu Đại Bảo giấu cuốc ra sau lưng, thấp giọng cầu xin: "Không biết bác có thể giúp đỡ, bố thí cho tụi trẻ chút lương thực, để tụi nói có thể uống chút nước gạo?"

Người trên giường mắt điếc tai ngơ, không nhúc nhích, tựa hồ ngủ rất say.

Lòng bàn tay Lưu Đại Bảo bắt đầu đổ mồ hôi, hắn ho khan hai tiếng, lại gọi Lưu thúc.

___ Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mặt trăng bị mây đen che khuất, trong phòng bỗng chốc trở nên tối đen. Lưu Đại Bảo do dự trong chốc lát, cuối cùng bước lên trước, nắm vai đối phương, như là muốn gọi người dậy.

Nhưng chạm đến rồi mới phát hiện thân thể đối phương lạnh băng, lại như không có xương, bị hắn đẩy một cái đã nghiêng sang bên, lộ ra da thịt đã thối rữa.

Mùi vị thiu thối tràn ngập căn phòng trong nháy mắt, Lưu Đại Bảo sợ hãi trừng to mắt, run lập cập, lảo đảo chạy khỏi nhà.

Theo tiếng hét đâm thủng nền trời, ánh nắng mai dần chiếu rọi, thôn Lưu gia trở nên rối loạn trong chớp mắt.

Sau ba tháng khi trận lụt đầu tiên xảy ra, thôn Lưu gia xuất hiện ôn dịch.

___

Hal:... Chẳng biết nói gì... Thấy Lưu Đại Bảo cầm theo cuốc, cũng biết hắn định dùng bạo lực, thấy tả Lão Lưu lâu ngày không ra ngoài, cũng đoán là có khi lão chết rồi, có lẽ là người khác giết, còn thấy may vì Lưu Đại Bảo có lẽ sẽ không phạm tội giết người. Ai ngờ lại là bệnh dịch ;((((((((

Bình luận

Truyện đang đọc