HIỂU THANH HOAN

Hương hoa hòa vào gió, đàn tranh vang tiếng bớt sầu đêm.

Nếu muốn xem cảnh thịnh thế, có lẽ hơn phân nửa đều phải đến nơi miên hoa túc liễu này nhìn qua. (*)

Không rõ diệu nhân đứng sau Vọng Xuân Các là ai, thế nhưng người đó không chỉ làm sinh ý cấp thấp dựa vào nhục dục bình thường. Ngoài Bình Giang phủ và Giang Ninh phủ tại vùng Giang Nam, ngay tại Kinh thành cũng có dấu vết. 

Các cô nương trong các đều được nuôi dạy từ nhỏ, cầm kỳ thư họa, làm thơ múa hát, không gì không biết. Nếu bước ra ngoài, e rằng còn có thể có khí chất hơn một vài tiểu thư thiên môn thế gia.

Các vật được dùng tại Vọng Xuân Các cũng là những thứ cao cấp nhất, đẹp đẽ nhất, tùng ẩn hương chính là một trong số đó. Hương này không có mùi ngọt nồng như trong các thanh lâu khác, mà là dùng hàn sơn tùng châm thượng hạng làm ra, mùi thơm còn rất tao nhã. 

Chỉ là hương này hiếm có, nghe nói là do chưởng quỹ Vọng Xuân Các tự tay điều chế, một cân hương giá không dưới bách kim, vì vậy, ngoài Vọng Xuân Các, những nơi khác tuyệt không thể có loại hương này. 

Nhan Thanh bị Giang Hiểu Hàn vừa lừa vừa dụ kéo ra cửa, cả mặt đều là vẻ khó ở. Y hận không thể trở về hai canh giờ trước, duy trì mối quan hệ "quân tử chi giao" với vị Giang đại nhân này. Như vậy bây giờ đã không bị kéo đi thanh lâu, còn lấy mỹ kỳ danh là đi va chạm xã hội.

____ đúng là hoang đường!

"A Thanh vậy là không biết rồi. Vọng Xuân Các này không giống với những thanh lâu khác, nơi đó không có nhiều dâm từ diễm khúc, người bên trong đều là tài tử giai nhân, bên hoa dưới trăng." Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, ôm vai y: "Dù gì cũng chỉ là đi lòng vòng, hỏi chút tin tức, ngươi không cần phải như gặp đại địch như vậy."

Nhan Thanh nghiêng người, tránh khỏi tay hắn; "Thế à? Xem ra ngươi hiểu rất rõ nơi này?"

Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, lập tức cười to: "Lời này của A Thanh, có phải là đang ghen không?"

Da mặt Nhan Thanh rất mỏng, nghe vậy thì nhíu mày, làm như không thích: "Ta-"

"Rồi rồi rồi, là ta nói sai." Giang Hiểu Hàn vội cười chịu thua: "Ta cũng chỉ đi qua vài lần ở Kinh thành, cùng đồng liêu đàm luận, xã giao mà thôi."

Hắn vừa mới dỗ được người, cũng không định chọc người ta tức thêm.

Nhan Thanh mím môi, cũng không biết vì sao mình lại thấy phiền lòng như vậy, chỉ đổ cho người này quá mức tùy tiện. Y đọc thầm hai lần Thanh Tĩnh kinh, lúc này mới liếc mắt nhìn Giang Hiểu Hàn: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Giang Hiểu Hàn cười: "Vọng Xuân Các là nơi vung tiền như rác, ta đây chỉ có chút bổng lộc, ngay cả uống rượu cũng không đủ."

Nhan Thanh có vẻ hơi bớt giận.

Giang Hiểu Hàn thấy vẻ mặt y thay đổi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hắn cố nhịn, tránh việc sơ ý mà cười quá thoải mái, lại bị người bên cạnh lườm. 

Vọng Xuân Các cách nơi này có chút xa, ở một đầu khác của phố Tây, chiếm nửa khu phố, từ xa nhìn lại đã có thể thấy ngọc lan hoa bài treo trước cửa.

Trước cửa các thanh lâu khác đều có tú bà hoặc cô nương đứng mời khách, nhưng Vọng Xuân Các thì không, chỉ phái một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy ra đứng, cầm một lẵng hoa nhỏ. Thiếu nữ thấy khách đến cũng không nói gì, chỉ lật tấm vải mỏng che trên lẵng hoa, lấy ra một đóa ngọc lan đưa cho khách.

Không biết có phải do Giang Hiểu Hàn thường đến những nơi như thế này để xã giao nên thành thạo hay không, chỉ thấy hắn cười, nhận đóa hoa, còn nhẹ giọng cảm ơn cô nương kia.

Thiếu nữ phát hoa ngượng ngùng nhìn hắn, người thanh niên mặt mày tuấn lãng khẽ mỉm cười với nàng, khiến thiếu nữ xấu hổ khôn cùng, cúi đầu xuống.

Nhan Thanh: "..."

Nhan Thanh dời tầm mắt, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Y khéo léo từ chối đóa bạch ngọc lan thiếu nữ đưa tới, đang muốn theo Giang Hiểu Hàn bước vào, lại bị người ngăn cản.

Thiếu nữ yểu điệu chỉ kiếm trong tay y, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Công tử, nơi này của chúng ta không được phép mang theo kiếm, ngài có thể đặt kiếm ở đây, lúc ra ngoài đến lấy là được."

Nhan Thanh không hỏi vì sao nàng không ngăn cản Giang Hiểu Hàn, chỉ nhẹ giọng cự tuyệt: "Không được."

"Vậy thì ngài không thể tiến vào." Mặc dù thiếu nữ có chút sợ y, nhưng nàng vẫn vô cùng kiên định: "Vọng Xuân Các có quy củ, người mang vũ khí không được tiến vào."

Nhan Thanh mím môi, lui về sau một bước, vừa định nói với Giang Hiểu Hàn y sẽ đứng ngoài chờ, lại thấy đối phương quay đầu, hơi nhíu mày, kéo tay y, dẫn vào các.

Thiếu nữ ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người sải bước vào Vọng Xuân Các.

Trong Vọng Xuân Các, đèn đuốc rực rỡ, đại sảnh có cô nương hát Giang Nam tiểu khúc khéo léo uyển chuyển, mùi thơm say lòng người len lỏi trong không khí.

Giang Hiểu Hàn dắt tay Nhan Thanh, chỉ cảm thấy cả người đối phương đều cứng thành một khối sắt lạnh.

Tú bà vẫy khăn đi tới, từ xa đã có thể nghe thấy cái giọng lanh lảnh của bà ta: "Ôi, vị công tử này. Đến đâu thì phải theo quy củ nơi đó, ngài mang lợi khí vào thế này, chúng ta cũng không tiện làm ăn."

Tú bà khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy bộ dáng vẫn thướt tha nhưng không thoát khỏi dấu vết năm tháng, khóe mắt đã có nếp nhăn, mùi son phấn rất nồng.

Giang Hiểu Hàn không chút biến sắc, kéo Nhan Thanh ra sau lưng, cười cười, như một tên công tử bột nhà giàu, lấy ra một viên kim châu từ trong tay áo, tùy ý ném đi.

"Thế nào, như vậy đã được chưa?"

Nhan Thanh đứng sau nhìn thấy rõ ràng, Giang Hiểu Hàn trước giờ đều đứng thẳng tắp, lúc này đây lại hơi cong lưng, vẻ cao quý tản đi không còn một chút, hắn cười như không cười nhìn tú bà, thật chẳng khác gì một tên công tử phóng đãng tầm thường.

Kim châu có giá trị không nhỏ, tú bà đón lấy, xoa xoa hai lần, lập tức cười rộ: "Công tử là người rộng rãi, vậy hay là đi theo ta, tránh dọa sợ khách, ngài cũng có thể chơi đùa cao hứng."

Giang Hiểu Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ quay đầu, thân thiết dắt tay Nhan Thanh, nói: "Ta nói này, đây chính là thanh lâu lớn nhất Bình Giang, nghe nói một bức rèm che cũng được làm từ thúy châu."

Tú bà đi trước nghe thấy vậy thì không khỏi che mặt cười: "Lời công tử nói đều là lời đồn bậy bên ngoài, chỗ chúng ta đâu có nhiều thứ đáng giá như vậy."

Dọc đường đi, không thiếu khách ôm giai nhân đi qua, Vọng Xuân Các không chỉ có nữ tử, mà còn kinh doanh cả nam phong quán. Thiếu niên thanh tú, một thân vải the mỏng manh, dựa vào người khách tới tìm vui, thậm chí còn hiện ra vài phần phong tình hơn so với nữ tử.

Nhan Thanh biết lúc này mình nên phối hợp với Giang Hiểu Hàn, ra vẻ mình đến đây tầm hoan tác nhạc, như vậy mới không bị người nghi ngờ. Thế nhưng y cố mãi, vẫn chỉ như một miếng gỗ bị Giang Hiểu Hàn kéo đi, một câu cũng nói không ra.

Giang Hiểu Hàn liếc mắt nhìn, dưới ánh đèn lay động, hai tai và cổ Nhan Thanh được phủ lên một lớp hồng mỏng manh, so với những hồng nhan này còn muốn đẹp hơn mấy phần.

Hắn bị suy nghĩ của mình dọa sợ, không khỏi lắc lắc đầu, như là muốn bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Cũng may tú bà không để ý lắm, chỉ cho rằng Nhan Thanh là kiểu công tử ngây ngô chưa trải sự đời, cũng không có gì đáng nghi. Bà ta dẫn hai người họ đến một gian sương phòng rồi dịu dàng cười: "Lát nữa sẽ có các cô nương đến đây cho hai vị công tử chọn lựa, nếu yêu thích điều gì đặc biệt cũng có thể nói cho ta biết."

"Ngươi cứ tự chuẩn bị đi." Giang Hiểu Hàn tùy ý ngồi xuống, rót cho mình nửa chén rượu.

Lúc tú bà kia sắp bước ra khỏi cửa, Giang Hiểu Hàn mới như chợt nhớ tới điều gì: "À, đúng rồi, nếu nơi này của các ngươi có cô nương nào ban nãy gặp phải một thanh niên mặc đồ đen thì dẫn tới đây."

Tú bà khựng lại, có chút cảnh giác, bà quay đầu nhìn Giang Hiểu Hàn, cười duyên: "Công tử đến đây để tìm người sao?"

"Hầy." Giang Hiểu Hàn nháy mắt với bà, ra vẻ chuyện này khó mà diễn đạt bằng lời: "Đường đệ ta ban nãy có đi qua nơi này, cảm thấy yêu thích vị tỷ tỷ kia, chỉ là trong nhà quản nghiêm, không cho phép đón người vào cửa. Nghe nói ta muốn đến đây chơi, hắn bèn cầu ta chuyển lời, hẹn gặp vị tỷ tỷ này."

Các cô nương ở Vọng Xuân Các đều không dễ lấy chồng, nhưng nếu đã lấy thì tất phải dùng giá cao. Tú bà nghe vậy, hiểu rõ cười cười: "Ra là vậy, để ta giúp công tử hỏi thăm."

___

Hal: (*) Mình không biết chuyển ngữ thế nào nên để nguyên, cụm "miên hoa túc liễu" này là để chỉ nơi lầu xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc