HIỂU THANH HOAN

Nhưng mà Giang công tử vung tiền như rác xong, trong túi chỉ còn sót lại vừa đủ tiền để ăn hai bát mì hoành thánh.

Chủ tiệm mì là một đôi vợ chồng già, nghe giọng thì như tới từ Lĩnh Nam. Cửa hàng mở cách tửu điếm gần đó một ngõ, dùng đặc trưng nhộn nhịp qua đêm của phố Tây mà kiếm chút sinh ý nhỏ.

Giang Hiểu Hàn dùng trà nóng làm sạch đũa tre rồi mới đưa cho Nhan Thanh: "Vừa nãy ta đã xem qua, đây không phải bản hoàn chỉnh."

"Vẫn còn một nửa trong tay Lạc Tùy Phong." Nhan Thanh khẳng định: "Ban nãy, ta thấy trong ngực áo hắn còn có đồ, tầm hai, ba quyển sách, đều dày hơn so với quyển này."

"Cho nên ta nghi ngờ, thứ trong tay chúng ta chỉ là dịch bản." Giang Hiểu Hàn vừa tráng đũa vừa nói: "Quyển sách này chỉ ghi lại vài con số cùng thời gian, nhưng ta nhất thời không nghĩ ra là dùng để làm gì."

Từ chiều đến giờ, Giang Hiểu Hàn chỉ ăn một miếng bánh, lúc này là hơn nửa đêm, đã sớm đói bụng.

Chủ quán bưng mì lên, nước dùng trong trẻo, thơm ngon, từng sợi mì được kéo nhỏ, khéo léo nằm trong chén, bốc hơi ấm nghi ngút, lại cho thêm chút dầu vừng và hạt tiêu, thơm ngon đến độ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Nhan Thanh gắp mì, không khỏi thầm khen hai câu.

Trước giờ tướng ăn của y đều rất lịch sự, đợi nuốt xong gắp mì này mới đáp lại: "Ta vẫn nghĩ mãi, vì sao Lạc Tùy Phong lại có liên quan đến bên quan phủ."

"Hắn đã trộm đồ của Ôn Túy, vậy đây không thể chỉ là chuyện giang hồ đơn thuần." Giang Hiểu Hàn cắn gắp mì đang ăn dở, ngẩng đầu lên nói: "Có lẽ có người nhờ hắn làm việc này."

"Đối thủ của Ôn Túy cũng không phải chỉ một mình ta." Giang Hiểu Hàn gác đũa bên bát, "Là người ngoài cũng không phải không thể."

Nhan Thanh đặt đũa xuống, không đồng ý, lắc lắc đầu: "Tuy không quen biết, nhưng sư phụ ta cùng sư phụ hắn cũng gọi là từng gặp mặt nhau mấy lần. Nghe nói Lạc Tùy Phong từ nhỏ đã ở trong núi làm bạn cùng chim muông, được nuôi lớn bởi một con trăn, họ Lạc là theo sư phụ hắn. Ngoài sư phụ hắn ra, người này rất ít khi giao lưu cùng người ngoài, cũng chưa từng kết thù với ai, càng không thể giúp quan phủ làm việc."

"Trăn?" Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, nhớ tới ánh trăng chiếu trên cổ đối phương ban nãy: "Hắn có vảy trên người sao?"

"Có lẽ vậy." Nhan Thanh nói: "Ta cũng không quá rõ, chỉ nghe nói sau khi Lạc Tùy Phong dược đưa đến Lạc gia, con trăn kia cũng đi theo, có lẽ đến giờ vẫn ở cùng hắn."

"Thế giới rộng lớn, quả là có nhiều điều kỳ diệu." Giang Hiểu Hàn cũng không mấy hứng thú bàn luận về điều này, hắn cúi đầu, gắp một gắp mì: "Có lẽ đối với hắn, ở chung với trăn còn tốt hơn là ở cùng con người."

"Vạn vật đều có linh." Nhan Thanh nói.

Giang Hiểu Hàn đáp một tiếng, không nói tiếp về vấn đề này nữa. Hắn nhanh chóng ăn xong bát mì rồi lấy quyển sách ra.

Cách đó không xa, tiếng sáo trúc Khương quản vẫn hoài vang vọng, nữ tử tuổi còn độ xuân tại nơi lầu cao, cách hai con đường vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đón khách qua lại.

Giang Hiểu Hàn ẩn nửa người trong tối, hai vợ chồng chủ tiệm mì lúc này đang dựa vào bên xe đẩy chợp mắt. Hắn bỗng cảm thấy như bản thân bị tách ra, dường như vẫn luôn như vậy, một thân một mình đứng trên đường lớn, như một cá nhân không hợp với người đời.

Có điều, may là lần này cũng không phải chỉ một mình hắn.

Giang Hiểu Hàn nhìn về phía Nhan Thanh ngồi đối diện. Hình như trong bát mì có hơi nhiều tiêu, đối phương thoáng nhíu mày, ăn hai gắp lại uống một ngụm trà, chỉ thoáng chốc, trên chóp mũi đã có một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi ngày thường nhạt màu cũng mang thêm sắc, là màu son đỏ nhàn nhạt.

Giang Hiểu Hàn cười rồi thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục đọc quyển sách trên tay.

Trang bìa màu chàm trống không, không có chữ viết. Giang Hiểu Hàn mở sách, dùng ánh nến so sánh nét mực của trang đầu tiên và trang cuối cùng, lại cẩn thận ngửi, phát hiện ra hai trang này được viết tại thời điểm khác nhau. Ngoài loại mực khác nhau, nét chữ tựa hồ cũng có điểm khác biệt, có vẻ không phải là từ tay một người.

Mỗi trang chỉ có vài hàng chữ, thời gian sớm nhất là vào mùa thu năm ngoái, ở những mốc thời gian sau cũng có những con số khác biệt, có đôi khi là mấy chục, có lúc lại là mấy trăm. Không theo quy luật nào, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng nhất thời không mò ra những số này là để chỉ điều gì.

Hắn lật từng trang, phát hiện nội dung đại khái đều giống nhau, không có gì đặc biệt. Quyển sách này rất mỏng, chưa tới thời gian một chung trà, Giang Hiểu Hàn đã xem xong. Thậm chí, hắn còn kéo chân nến đến, kiểm tra góc giấy, gáy sách, cố tìm xem liệu có thứ gì kẹp bên trong không, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

"Vật quan trọng như vậy, ngươi cứ tùy ý lấy ra ngoài như thế sao?"

Nhan Thanh ăn hết mì, đẩy bát sang bên, nâng cốc trà súc miệng.

"Không sao." Giang Hiểu Hàn nói: "Dù sao cũng chỉ là bản viết lại, nội dung trong đó ta đều nhớ kỹ, giờ làm mất cũng không sợ, chép lại là được."

Nhan Thanh trầm mặc chốc lát: "Ngươi đều nhớ kỹ?"

"Cũng chỉ là vài con số mà thôi." Giang Hiểu Hàn một mặt khó hiểu: "Đương nhiên là nhớ được."

Nhan Thanh: "..."

Nhan Thanh nửa tháng cũng không học thuộc thanh tĩnh kinh rất không muốn tiếp tục đề tài này.

Không biết có phải do bình thường Giang Hiểu Hàn biểu hiện quá thân thiện, khiêm tốn hay không; mãi đến lúc này, y mới ý thức được người trước mặt này đã đạt Trạng nguyên khi còn là một thiếu niên.

"Nhưng chỉ có dịch bản cũng vô dụng." Nhan Thanh nói: "Lạc Tùy Phong hành tung bất định, nếu ngươi thực sự cần, ta có thể gửi thư cho sư phụ hắn, giúp ngươi hỏi qua."

"Không cần." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Thứ nhất, nếu hắn giúp người ngoài, e rằng sư phụ hắn có lẽ cũng không biết chuyện này. Thứ hai, một phần sách đã rơi vào tay ta, hắn sẽ không thể báo lại kết quả... Tất cả những gì cần làm lúc này chỉ là chờ đợi mà thôi."

"Ngươi chắc chắn có thể gặp lại hắn như vậy?" Nhan Thanh nói: "Nếu trước đó, hắn đã giao nộp đồ thì sao?"

"Trực giác." Giang Hiểu Hàn vuốt nhẹ quyển sách cầm trong tay, nhàn nhạt nói: "Về những thứ khác cũng không cần lo lắng. Tuy Ôn Túy không ra sao, nhưng thành Bình Giang vẫn luôn được bảo vệ tốt. Trước khi trời gian, cửa thành mọi phía hẳn đều đã được phong tỏa. Nếu Lạc Tùy Phong không có ta hỗ trợ, hắn khẳng định không thể ra khỏi tòa thành này."

Hắn nắm lấy nhược điểm của Ôn Túy, lại dưới tình trạng đối phương không hề hay biết mà lợi dụng ông ta. Trước mặt lấy lòng Lạc Tùy Phong, sau lưng lại tung lưới, chờ con bọ ngựa này tự bước vào địa bàn của chim sẻ.

Hắn tựa hồ gì cũng không làm, nhưng những thứ đạt được thì so với ai cũng nhiều hơn.

Nhan Thanh thậm chí còn hoài nghi, việc Lạc Tùy Phong cùng đường, phải tiến vào trạch viện của Giang Hiểu Hàn cũng là một phần nằm trong tính toán của hắn.

Từ đầu phố xa xa văng vẳng tiếng mõ, báo hiệu giờ cấm đi lại ban đêm đã kết thúc.

Thời gian cấm đi lại ban đêm của Đại Sở rất ngắn, quản cũng không quá nghiêm, vừa qua giờ dần đã kết thúc. Giang Hiểu Hàn nhìn sắc trời, lúc này vẫn tối om om, không hề lộ chút nắng mai nào.

"Hôm nay trời sáng muộn." Giang Hiểu Hàn ngạc nhiên nói: "Bình thường vào giờ này, trời đã bắt đầu sáng rồi."

Nhan Thanh nhìn sắc trời một chút mới nói: "Sắp mưa to."

Giang Hiểu Hàn gật gù, đặt mười đồng tiền lên bàn, đứng dậy về nhà.

Từ quán mì đến trạch viện cũng chỉ mất hai mươi mấy bước, Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh mới rẽ vào đầu phố đã thấy Giang Mặc đứng ngoài cổng, dài cổ ngóng trông, lộ vẻ lo lắng.

Giang Hiểu Hàn cảm thấy không ổn, nhanh bước đi lên: "Hoảng cái gì?"

"Công tử." Giang Mặc thấy hắn về, vội nói: "Ngài cuối cùng cũng về. Ban nãy Chỉ huy sứ của Thần Vệ doanh, Vệ đại nhân vừa tới..."

Giang Hiểu Hàn cau mày ngắt lời: "Có chuyện gì?"

"Binh sĩ Thần Vệ doanh báo lại, Ôn bà bà đã bị sát hại trong nhà."

Bình luận

Truyện đang đọc