HỒ PHIẾN

Gió đêm hiu hắt lạnh, dưới màn trời lam sâm, những ngôi sao xếp hàng ngay ngắn rắc ánh sáng mông lung thanh nhã xuống mặt đất mênh mông. Gió nhẹ quét qua làm vẩn lên mùi bùn đất quyện đầy không khí, lá trúc phất phơ theo gió đổ xuống loang lổ bóng cây.

Trong mảnh rừng trúc vắng bóng người lại có ánh lửa bập bùng chớp tắt. Một thân ảnh bạch sắc ngồi lặng nơi đó, đưa từng chồng tiền giấy vào chậu lửa than, động tác thong thả mà thành kính.

Tro tàn đen xám mang theo đốm lửa lập lòe bay lên không trung, thoắt sáng thoắt tối trong gió nhẹ như đàn đom đóm lượn bay trong rừng trúc.

Phía sau truyền tới động tĩnh rất nhỏ, đi liền với tiếng bước chân là giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên bên tai:

“Bạch Bích.”

Bạch Bích không quay đầu lại, chỉ im lặng nhìn chậu than và tiền giấy chìm dần vào ngọn lửa.

Hà Tử Yến đi tới, ngồi xổm bên cạnh Bạch Bích, cùng hắn nhìn sắc lửa thảng chốc bùng lên, thảng chốc lụi tàn, cuối cùng dần dần bừng cháy tản mát ánh cam rực sáng.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Bạch Bích, những đốm đom đóm đượm màu lửa cháy bay múa quanh người hắn, lấp lánh quang hoa thản nhiên, rồi dần dần tiêu tán.

Thật lâu sau, Hà Tử Yến nhẹ giọng hỏi: “Vị này là... bằng hữu của ngươi à?”

Trong lòng căng thẳng, Bạch Bích lặng im một lát, mới lạnh nhạt đáp:

“Một cố nhân.”

Kỳ thật, hắn làm sao lại không biết tiền giấy này sẽ chẳng đến được tay Dương Tô, y đã sớm đầu thai chuyển thế rồi. Giờ này khắc này, y đang bầu bạn bên người hắn đây.

Đưa tờ tiền giấy cuối cùng vào chậu lửa, Bạch Bích đứng thẳng dậy, mắt lạnh nhìn người bên cạnh: “Ngươi tới đây làm gì? Không sợ chết sao?”

Hà Tử Yến chỉ cười: “Cũng không phải. Không phải ta muốn chết, mà là đến để tìm người.”

“...”, Bạch Bích lạnh lùng liếc y, không nói.

Hà Tử Yến ung dung nói tiếp: “Ta đến tìm người, cũng là một cố nhân.”

Gió xuân hây hẩy cuộn tàn tro lên giữa không trung, ánh lửa chập chờn tối sáng trong đêm như ngân hà rơi xuống phàm trần.

Ánh lửa lốm đốm lấp lánh chiếu vào ánh mắt biêng biếc thẳm xanh của Bạch Bích, cũng ánh vào đôi ngươi đen láy của Hà Tử Yến.

Nắm tay bên người Bạch Bích bất giác siết chặt, Hà Tử Yến nhìn thấy trong mắt, khắc ghi trong lòng. Hồi lâu sau, y khẽ cười, không hiểu sao, bàn tay theo bản năng đưa lên xoa đầu Bạch Bích___nhưng mà Bạch Bích cao hơn y nhiều quá, động tác này đối với y mà nói…thực là có chút khó khăn.

Bạch Bích bĩu môi, thì thầm lẩm bẩm điều gì Hà Tử Yến nghe không rõ. Chỉ thấy thanh niên cao gầy mang vẻ mặt thiếu tự nhiên bỗng dưng ngồi bệt xuống nền đất rừng.

Một ngồi một đứng, độ cao vừa đủ, thành ra động tác thuận tay hơn nhiều. Hà Tử Yến đặt tay lên đầu Bạch Bích, vò rối mái tóc mềm mại:

“Nè.”

“... Sao?”

“Ta nói này, ừm, chẳng lẽ kiếp trước ta là mẹ ngươi hả?”

“...”

Bạch y thanh niên phẫn nộ nhảy dựng lên, tựa như bé con hồ ly tròn vo năm đó, lao thẳng đến trên người Hà Tử Yến, ngoác miệng lộ răng nanh, ngoàm một miếng cắn xuống cánh tay y____tư thế ác là thế, miệng hạ lại nhẹ nhàng.

Hà Tử Yến để mặc thanh niên bên người lộ vẻ trẻ con không hợp tuổi, mặc cho hắn nắm chặt lấy tay mình, mặc cho hắn cắn cắn hồi lâu, sau đó ôm chặt lấy mình, rồi cúi thấp đầu xuống.

Ánh trăng bàng bạc ánh lên đốm lửa đầy trời, dát bạc lên bạch y thanh niên ôm lấy thân nhân chẳng nỡ rời tay, cũng đổ ánh ngời lên con ngươi đen láy của Hà Tử Yến, sóng sánh sóng sánh, tràn ngập ý cười.

Toàn văn hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc