HỒ PHIẾN

Đối với Hà Tử Yến mà nói, việc biết “Bạch Bích là hồ yêu” còn không đáng sợ bằng khi biết “Bạch Bích muốn giết y”, thế nhưng đêm hôm khuya khoắt gõ cửa nhà đại phu, đối mặt với ông già sợ hãi chất vấn mình, y bỗng nhiên lại chần chừ.

Nếu như nói thật, mọi người trong thôn chắc chắn sẽ họp nhau lại mà đi trừ yêu….

Vừa nghĩ đến quả cầu lông tròn vo ngoan ngoãn ngồi bên tay mình đọc sách, hoặc trèo lên bàn gỗ cùng ăn cơm, hoặc đôi khi chẳng làm gì cả, chỉ luẩn quẩn bên chân mình mà dùng ánh mắt như phỉ thúy lẳng lặng trông theo, Hà Tử Yến bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi, càng cân nhắc càng cảm thấy Bạch Bích chẳng phải là một con yêu quái hung tàn. Mà, con cáo nhỏ lông trắng muốt thích vùi đầu ngủ bên chân y kia, sẽ không chí tâm muốn hại y đâu.

Nghĩ tới đó, Hà Tử Yến liền quyết định chủ ý. Đối mặt với câu hỏi của người đại phu già, y không giỏi nói dối, phải ấp úng suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra được một cái cớ chẳng lừa nổi đứa trẻ lên ba: bị chó cắn.

Không cho đại phu có thời gian nghi hoặc vấn đề “làm sao chó cắn được lên cổ người”, Hà Tử Yến đợi vết thương được băng bó kĩ càng liền thở dài cáo từ đi ngay. Ra đến bên ngoài, phương đông đã nhuộm sắc ban mai mà mưa phùn vẫn chưa ngừng hẳn. Đại phu cho mượn chiếc ô giấy dầu, Hà Tử Yến cảm tạ, nhận ô, bước trên con đường đất trở lại nhà mình.

Tuy là tâm ý đã quyết, thế nhưng cứ nghĩ đến việc nói đạo lý với một con yêu hồ thì Hà Tử Yến lại vẫn khó tránh oán thầm trong lòng. Dọc theo đường đi, y cứ nghĩ mãi lý do thoái thác, chưa nghĩ xong thì đã đi tới trước cửa nhà rồi.

Nhìn cánh cổng tre quen thuộc, y lại sửng sốt.

Trong khoảnh khắc ấy, bốn phía lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng mưa lâm thâm rơi trên tán ô giấy dầu tí tách.

Trời mỗi lúc một sáng hơn, trong không gian lờ mờ sương khói, nhành liễu mềm theo gió nhẹ lay. Giữa đất trời giăng mắc một tấm rèm mờ ả,o phủ lòa nhòa những cảnh vật ở miền xa ngút mắt. Từng giọt từng giọt mưa đọng nơi mái gianh như những hạt ngọc quý trong ngần rơi xuống mặt đất, thật lâu sau mới nghe vọng lại tiếng đinh đương.

Vẫn chẳng nghĩ ra lý do thoái thác nào thích hợp, Hà Tử Yến không khỏi lại nhếch môi thành một nụ cười bất đắc dĩ. Thường nghe người ta nói: “Chỉ sợ thiếu sách vở khi cần”, đáng thương cho y gian khổ học hành bao nhiêu năm mà bây giờ dốc hết đầy bụng kinh thư vẫn chẳng nghĩ ra được thượng sách nào đáng tham khảo. Hồi lâu sau, y rốt cuộc cũng khép ô lại, nhẹ nhàng vẩy hết nước mưa, cuối cùng cong ngón tay gõ nhẹ lên cổng trúc.

“Bạch Bích?”

Trả lời y chỉ có tiếng mưa rơi vọng khắp đất trời, gọi được hai câu, y lại bất giác muốn cười: đây rõ ràng là nhà của mình, khách khí cái gì mới được chứ? Lại nói, dù cho Bạch Bích là hồ yêu đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là nó sẽ trông cửa mà.

Nghĩ vậy, Hà Tử Yến đưa tay đẩy cửa____nhưng y vừa mới chạm vào cánh cửa thì nó đã tự mở ra rồi. Sau tiếng vang cót két của bản lề, đập vào ngay trước mắt vẫn là cặp nhãn đồng xanh biếc.

Hà Tử Yến rùng mình, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ. Y vừa vào nhà, Bạch Bích vốn dĩ vẫn ngồi trên bàn gỗ nhìn chằm chằm ra cửa trông thấy y thì ánh mắt lóe lên, sau đó lập tức quay đầu lại nằm sấp xuống, cho y một bóng mông tròn trịa. Nhìn một màn này, Hà Tử Yến cảm giác… chuyến này y dấn tới là đúng rồi.

“Bạch Bích, ” nhẹ giọng gọi, y đi tới trước mặt cáo con, “Chúng ta nói chuyện, được không?”

Cáo trắng vung đuôi vùi đầu vào hai chân trước như không nghe thấy.

Suy nghĩ khả năng dị thường của Bạch Bích, mới đầu Hà Tử Yến còn hơi hơi sờ sợ, cơ mà lúc này nhìn phương thức cư xử như trẻ con của nó thì y quên béng chữ sợ ở tận phương nào luôn. Mắt thấy thái độ không chịu hợp tác của cáo con, y đưa tay kéo cái đuôi mềm mại như nhung ý muốn bảo nó lại gần. Ai ngờ nhóc con kia không dùng năng lực kì lạ để chống cự cũng chẳng nghe lời mà xoay người như y muốn. Kéo kéo một hồi, cuối cùng người với cáo thành ra đọ sức kéo co với nhau.

Hà Tử Yến hơi tăng thêm lực tay, Bạch Bích dứt khoát găm luôn móng vuốt vào bàn gỗ, mặc cho y vừa kéo vừa lôi, nó vẫn cứ bất động như núi.

Thấy cái bàn gỗ đang lành lặn bị cào ra mấy lỗ móng vuốt hồ ly, Hà Tử Yến dở khóc dở cười, chợt thấy Bạch Bích bướng bỉnh lên y hệt như trẻ nít nhà bên, khuyên không được, mà đánh chẳng đành…

Bỗng nhiên ý tưởng chợt lóe trong đầu Hà Tử Yến, y buông tay đứng thẳng dậy, đi nhanh ra phía cửa, không liếc nhìn Bạch Bích lấy một cái. Đi ra ngoài, y còn hảo tâm đóng kín cửa lại.

Ngoài phòng mưa xuân giăng giăng, trên mặt sông như tỏa lên một làn khói bạc. Hà Tử Yến yên lặng đếm thầm ba tiếng rồi bất thình lình xoay vụt cửa lại mở toang cửa nhà ra.

Cáo con trên mặt đất rõ ràng bị bất ngờ, nó giật mình lùi về phía sau một bước, sau đó lập tức hiểu ra, thế là dùng đôi mắt như ngọc phỉ thúy hung hăng lườm Hà Tử Yến.

Y không thèm sợ, ngược lại cười lên thành tiếng: “Sao nào? Không ngủ nữa? Cuối cùng cũng chịu nhìn ta rồi đấy à?”

Đối mặt với nụ cười của y, Bạch Bích thảng thốt cứng ngắc người, không né cũng không động, cứ thế mà kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt____cái người thanh niên này chỉ mới vài canh giờ trước thiếu chút nữa đã bị hắn cắn đứt yết hầu đấy.

“Ai —— “

Tiếng thở dài nhẹ như không có khiến cho Hà Tử Yến cơ hồ tưởng mình nghe nhầm, thế nhưng một khắc sau, trước mắt y bỗng tỏa một luồng khói nhạt, mờ mịt đến khó lòng mở mắt.

Nhìn lại lần nữa, chỉ thấy một thanh niên cao gầy mình khoác bạch y.

“Bạch Bích?” Y gọi một tiếng theo bản năng, coi như xác nhận.

Bạch y thanh niên không đáp lời y, chỉ dùng cặp mắt xanh như phỉ thúy lẳng lặng nhìn y không chớp, trên khuôn mặt bình thản không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, biết bao lạnh lùng xa cách.

“Không thể tưởng tượng được, ” Hà Tử Yến ho nhẹ một tiếng, cười nói, “Thì ra ngươi lớn như vậy rồi. Thế nào mà lúc trước cứ nhất định phải làm nũng, không bón cơm cho thì không ăn thế hả?”

“...”, Biểu cảm lạnh lùng của bạch y thanh niên thoáng chốc vỡ vụn, ánh mắt sắc lẻm liếc sang lại thoáng thấy độ cong nhẹ nhàng bên khóe môi người kia, sau cùng hắn rũ mắt xuống, hai nắm tay siết chặt thật chặt bên người.

Tuy Hà Tử Yến đưa ra yêu cầu “nói chuyện đàng hoàng”, cơ mà đối tượng y kì vọng là con hồ yêu nho nhỏ nhung nhung trắng muốt kia cơ, ai mà ngờ được nhóc con từng cọ cọ bên chân y, gặm giầy vải mang đến cho y lại nhổ giò chỉ trong nháy mắt thế này cơ chứ. Không phải trẻ con dễ bảo mà thành thanh niên luôn rồi.

Trong truyền thuyết dân gian có cách nói thế này: yêu quái muốn tu luyện thành hình người ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm. Đối mặt với vị hồ yêu rõ ràng là lớn hơn mình không biết bao nhiêu cái xuân xanh, Hà Tử Yến nhất thời không biết phải dùng giọng điệu thế nào để nói chuyện nữa: y đã sớm quen coi Bạch Bích là một đứa nhóc con rồi, mà thanh niên trước mắt này có phải con cáo con khả ái kia đâu, này là mày kiếm, này là mắt xanh, này là bờ môi mím chặt không nói không rằng, nhìn qua…tính tình chẳng tốt gì cả.

Đang lúc Hà Tử Yến dùng nguyên lý “tướng do tâm sinh” để phỏng đoán tính tình người ta thì Bạch Bích im lặng nãy giờ lại chậm rãi lạnh lùng nói:

“Ta tới để lấy mạng ngươi.”

Đáp án này không đến nỗi ngoài ý muốn, chung quy Bạch Bích từng có tiền án đêm hôm khuya khoắt tối lửa tắt đèn định cắn đứt cổ y rồi còn gì. Hà Tử Yến nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Ta từng gây thù chuốc oán với ngươi hả?”

“Không.” Thanh niên lãnh đạm trả lời, như thể chẳng muốn nói nhiều hơn một chữ.

“Vậy...” Hà Tử Yến suy nghĩ một hồi, lớn gan suy đoán, “Kiếp trước có thù?”

“...”, Thanh niên trầm mặc thật lâu, dùng đôi mắt bích lục nhìn thư sinh đau đáu, mãi sau mới thản nhiên mở miệng:

“Không.”

Mắt thấy thư sinh nhíu mày hồ nghi, thanh niên bạch hồ hồi lâu chẳng nói, chỉ buông lơi ánh mắt, chậm rãi siết chặt nắm tay lần nữa.

Tiếng gọi nhẹ nhàng mang theo khó hiểu, một câu” Bạch Bích” như truyền tới từ thuở nào xa xôi lắm, cắt qua trùng trùng kí ức phủ sương, khiến cho khuôn mặt nhẹ cười từ rất lâu trước kia lại dần dần hiện lên trước mắt hắn…

“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, đại ca sẽ không nói dối. Chờ đệ trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc