HỒ PHIẾN

Trăng sáng sao thưa, trên màn trời lam sẫm, trăng đã lên đến đỉnh. Gió đêm đầu xuân còn chưa vơi bớt ý lạnh tiết cửu cửu [2], tuy rằng mơn trớn trên người mềm nhẹ nhưng cái buốt thấm vào tận xương. Dương Tô tạm dừng động tác bóc đậu tương, chà xát đôi tay nổi đầy gai ốc, hành động ấy chẳng mang lại bao nhiêu ấm áp, chỉ chọc cho nó cong khóe môi để lộ nụ cười khổ sở.

[2. Tính từ ngày đông chí, cứ chín ngày thành một cửu, tiết cửu cửu là tiết trời vào độ đầu xuân]

Không ngoài dự tính, làm vỡ bát đương nhiên không có trái ngọt ăn. May mà bà chủ hôm nay tâm tình coi như không tồi, chỉ bắt nó nhịn đói và đét tay mấy cái, cộng thêm thức suốt đêm mà lột vỏ hết một sọt đậu tương là được rồi. Dương Tô cay đắng lắc đầu cười, đoạn lại cúi đầu xuống, ngồi xổm nơi góc tường, tiếp tục làm việc. Một cơn gió lạnh thình lình thổi tới làm cho nó hắt xì một cái rõ kêu.

“Ngươi lạnh à?”

Sau lưng bất chợt truyền tới giọng nói khiến Dương Tô sợ tới mức ngã bệt mông xuống đất. Đêm lạnh như nước, sân đá xanh bị tẩm nước mưa vừa cứng vừa lạnh, ngã xuống một cái thiếu chút nữa đã làm cái mông nó vỡ thành hai nửa. Nó gắng gượng nhịn đau nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Chính là bé con sáng nay.

Thấy bé con không bị lừa bán đi, Dương Tô vui mừng khôn xiết, liền vươn tay vò vò đầu bé. Bé con không sợ người lạ, chẳng những để mặc cho nó xoa đầu mình mà còn dán vào người nó cọ cọ, đôi mắt mang theo ý cười thích thú híp lại thành hai khe hở hẹp dài.

Sờ sờ một hồi, Dương Tô cảm thấy có gì đó không thích hợp, nó ngẩn người nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc mềm mại khác thường dưới tay mình____chỉ thấy trong mái tóc như nhung loáng thoáng ẩn hiện hai cái tai lông xù mượt mà.

“Úi chao___”, Hai chân Dương Tô mềm nhũn, lại ngã bệt xuống đất. Nó chỉ có thể trừng lớn hai mắt kinh ngạc nhìn bé con kia, nửa câu cũng chẳng thốt nên lời.

Bé con có làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn vo, tủm tỉm mỉm cười, chẳng khác nào còn búp bê xinh đẹp được tạo ra từ bàn tay nghệ nhân khéo léo. Nhưng mà bên dưới làn tóc bị vò rối lại lộ ra hai cái tai nhọn đầy lông trắng xù, nhìn kiểu gì cũng không ra một đứa trẻ người thường.

Bé con đang híp mắt cười, nhưng thấy Dương Tô ngã ngồi không nói năng gì thì thu nét cười lại, mở to đôi mắt, vươn ngón út gãi gãi lên mặt, cất giọng trẻ con lanh lảnh nói:

“Xấu hổ, xấu hổ! Ngốc quá đi! Ngã hai lần!”

Dương Tô càng không nói nên lời, vì đôi mắt bé con trợn to rõ ràng mang màu lục biếc.

Bé con thấy Dương Tô cứ im lặng mãi, thế là lon ton cất bước chạy tới vươn ra bàn tay tròn mẫm mụp: “Nha ~ ta kéo ngươi nào.”

Dương Tô từng nghe người lớn kể chuyện sơn tinh thủy quái, đương nhiên biết bé con mắt xanh tai nhọn này chẳng là quái cũng là yêu, nó vốn nên kinh hoảng. Ấy vậy mà giờ đây nhìn thấy khuôn mặt tròn xoe mang theo ý cười, nhìn thấy cánh tay nho nhỏ như ngó sen trước mắt, chút kinh ngạc và sợ hãi đó so ra lại kém ấm áp trong lòng cuộn dâng.

Dương Tô không biết có phải mình đã bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn rồi không. Trong nháy mắt ấy, nó chỉ là không muốn cô phụ tấm lòng của một bé con khả ái, nó chỉ là không muốn trên khuôn mặt tròn tròn vui vẻ kia để lộ vẻ thất vọng dù chỉ mảy may.

Nó không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là cứ tự nhiên như thế, đưa tay đáp lại, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh trắng nõn.

Tuy rằng bé con nói “Ta kéo ngươi”, nhưng mà xét cả hình thể lẫn sức lực, vẫn là lòng có dư mà lực không đủ. Bé con ra sức kéo hai cái mà chẳng kéo được Dương Tô lên, liền bĩu môi, mặt đầy bất mãn. Nhưng mà không chờ Dương Tô nghĩ ra đối sách, bé con đã đột ngột chuyển tròng mắt xanh, dứt khoát duỗi chân nhảy mạnh một cái, bổ nhào lên người nó.

Dương Tô làm sao mà nghĩ ra bé con còn có chiêu này cơ chứ, nó căn bản chẳng có chuẩn bị gì, đột nhiên phải chịu nỗi khổ bị Thái Sơn đè lên, đến nỗi phải hít ngược một hơi khí lạnh. Bé con lại chẳng thèm để ý, còn dùng lực chui vào lòng nó dụi dụi liên hồi.

Đúng lúc Dương Tô cười khổ muốn kéo tiểu quỷ lên, bàn tay lại chạm phải một cục gì mềm mềm mịn mịn, ngay sau đó, một cái đuôi trắng muốt to lớn đảo qua hai má, phủ lên trên người nó.

“Như vậy sẽ không lạnh nữa.” Nhóc quỷ ngước mắt, cười tủm tỉm nhìn nó.

Trong lòng ấm áp, Dương Tô chỉ cảm thấy có dòng nước nóng chảy qua trái tim, nóng bừng hốc mắt. Rốt cuộc nó bất chấp e ngại sợ hãi, đưa tay vỗ vỗ mái đầu bé con trong ngực, cong cong khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Bé con không đáp lời, chỉ mơ mơ màng màng ừm ừm hai tiếng, sau đó, chỉ qua có một tí thôi, đã ngáy ro ro rồi.

Dương Tô không khỏi buồn cười, nhịn không nổi gãi gãi cái tai xù xù lông trắng. Tựa hồ thấy ngứa, cái tai nhung nhung khẽ giật, đuôi xù cong lên phất phơ như đuổi ruồi, sau đó lại ngoan ngoãn buông xuống phủ lên cánh tay Dương Tô. Lông trắng mềm mại quét lên mặt nó, càng khiến nó muốn bật cười.

Trăng sáng lên cao rải xuống sân đá xanh một tầng sương bạc. Nương theo ánh trăng sáng tỏ, Dương Tô cúi đầu nhìn tiểu quỷ trong lòng: trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe mĩ mãn mỉm cười, lông tơ mỏng mịn trên lỗ tai nhẹ bay trong gió. Bàn tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo nó, bé con vùi mặt vào lòng nó, bên khóe miệng còn vương vệt nước chảy dài, cuối cùng chảy luôn xuống áo Dương Tô.

Dương Tô dở khóc dở cười, sợ làm bé con giật mình nên không lau đi, cứ mặc bé con chảy nước miếng ngủ ngon lành. Đợi bé con ngủ say lắm rồi, Dương Tô mới rón rén nhẹ tay ôm bé vào ngực, đổi tư thế khác cho nó gối lên đầu gối mình ngủ ngon, rồi tiếp tục khẽ khàng bóc vỏ đậu.

Chẳng qua cho dù Dương Tô đã nhẹ nhàng lắm rồi nhưng bé con vẫn nhận ra động tác rung rung rất khẽ. Mơ màng trở dậy, bé con nâng tay dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, giọng nói thơ trẻ mềm nhũn cất lên: “Trời sáng rồi sao?”

“Chưa đâu. ” Dương Tô cười đầy hối lỗi, “Xin lỗi, đánh thức ngươi rồi.”

Nhóc con ra sức lắc đầu muốn mình tỉnh táo một chút, khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, thấy Dương Tô đang bóc vỏ đậu, nó cũng vươn tay nhỏ bắt chước bóc bóc.

“Đừng!” Dương Tô ngăn nó lại: bàn tay trắng trẻo sạch sẽ như vậy, đừng nên để công việc này làm cho thô ráp sần sùi.

Bé con bĩu môi như hờn dỗi. Dương Tô biết nếu không tìm cho nó chút việc làm, kiểu gì nó cũng sẽ lại đòi bóc đậu mất thôi, bèn bảo: “Giúp ta một việc, được không?”

“Việc gì?” Đôi mắt xanh biếc dưới ánh trăng trong, sóng sánh, sóng sánh.

“Ấy chà,” Dương Tô nghĩ ngợi, “Giúp ta đếm xem, ta bóc được mấy hạt đậu rồi, được không nào?”

“Được!” Bé con gật đầu lia lịa, đặt mông ngồi xuống bên chân Dương Tô, nhìn động tác của nó, mắt không hề chớp.

Thấy bé con nghiêm túc như vậy, Dương Tô không khỏi buồn cười. Nhẹ nhàng cong cong khóe môi, nó nhẹ giọng hỏi: “Bé con…ngươi là…cái gì?”

“Hai mươi mốt, hai mươi hai... cái gì là cái gì cơ?... Hai mươi ba, hai mươi bốn...” Bé con chẳng ngẩng đầu lên.

“Ấy...” Chung quy không thể hỏi thẳng “Ngươi là yêu quái à?” đúng không?  Dương Tô nghĩ một hồi, đổi cách hỏi khác: “Thế ngươi tên là gì?”

“Cáo con….ba mươi hai, ba mươi ba…..”

Dương Tô sực hiểu “a” lên một tiếng, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy có cái gì không đúng: là hồ yêu cũng nên có tên có họ chứ, làm gì có ai lại tên là “cáo con” bao giờ?

“Bé con, không ai đặt tên cho ngươi sao?”

Bé con nghiêng đầu, ngước đôi mắt xanh màu phỉ thúy nhìn nó: “Tên là phải đặt mới có à? Cơ mà ai nhìn ta cũng chỉ gọi ta là ‘cáo con’ thôi mà.”

Lòng đau vô cớ. Dương Tô vừa định xoa đầu bé con, lại nghĩ đến mình đang bóc đậu tương khó tránh tay dính bùn, chỉ đành chuyển tay đi hướng khác:

“Vậy, ta đặt tên cho ngươi, nhé?”

Bé con vẫn không hiểu: “Vì sao phải đặt tên mới?”

Dương Tô chùi mạnh tay vào quần mấy cái, bấy giờ mới vươn tay ra chụp lên đầu đứa nhóc: “Có tên rồi, ngươi sẽ không giống những chú cáo con khác nữa.”

“Ta muốn có tên!”, Nhóc con hưng phấn nhảy nhót tung tăng, cái đuôi cũng theo đó mà lắc qua lắc lại.

“Vậy thì...” Dương Tô trầm tư một lát, “Chẹp... Bạch Mao? Bạch Ngọc? Ầy, thô tục quá.. A, ‘ Bạch Bích ‘ hay! Bạch Bích vô hà!”

Nhóc con ngẩng đầu nhìn nó: “Bạch Bích là cái gì? Có ăn được không?”

Dương Tô ôm lấy bé con cho nó ngồi trên đùi mình: “Bạch Bích là một loại mỹ ngọc, giống như cái đuôi của ngươi vậy đó, trắng muốt sạch sẽ, là một loại bảo vật vô cùng vô cùng hiếm có.”

“Ta cũng là bảo vật sao?”, Nhóc con vươn bàn tay ngắn cũn chỉ vào mũi mình.

“Ừa!”, Dương Tô gật đầu cái rụp.

Vui vẻ nhảy từ trên người Dương Tô xuống, Bạch Bích tung tăng nhảy quanh sân hai vòng, nhảy xong, lại dùng chiêu ” Thái Sơn đè” phóng lên bấu cổ nó.

“Ta cũng muốn đặt tên cho ngươi!”

“Hả?” Dương Tô ngẩn người, “Nhưng mà ta có tên rồi.”

Bạch Bích gắt gao ôm vai nó chẳng chịu buông tay: “Nhưng đó là tên người khác gọi mà. Ta muốn một cái tên khác biệt như của ta cơ!”

“...”, Dương Tô không biết nói gì, chẳng rõ phải khen con cáo nhỏ này thông minh suy một ra ba hay nên cười nó không hiểu đạo lý nữa. Thế nhưng cuối cùng nó vẫn gật đầu nói nhẹ: “Được.”

Tuy tuyên bố hùng hồn là “Ta cũng muốn đặt tên cho ngươi.” Cơ mà bé con chung quy vẫn chỉ là bé con thôi, nghĩ nát cái óc nhỏ cũng chẳng ra từ nào hay ho cả, cuối cùng nắn ra được ba chữ “hòn đá to” làm Dương Tô nhức đầu bưng bưng. Sau rốt, không nhịn được nữa, Dương Tô đành bất đắc dĩ cười, đưa ra đề nghị:

“Nếu ngươi không ngại thì cứ gọi ta một tiếng ‘đại ca’ đi.”

“Nhưng đó đâu phải là tên.” —— Xem ra, nhóc quỷ này chẳng dễ lừa chút nào.

Dương  Tô cười cười: “Đúng, không phải là tên, nhưng nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ là đại ca của ngươi, ngươi là đệ đệ của ta. Thế gian này không còn ai khác như vậy, chính là độc nhất vô nhị trên đời.”

Bạch Bích dù sao cũng vẫn mang tính tình trẻ con, vừa nghe” độc nhất vô nhị” đã giơ cả hai tay hai chân lên tán đồng, cái đuôi ve vẩy vẫy lia lịa. Vui vẻ xong, nó bỗng nhiên suy sụp trầm mặt:

“A! Tại đại ca hết! Đệ quên đếm đậu rồi!”

Cáo con buồn bực há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, ngoàm một miếng cắn xuống cánh tay Dương Tô___tư thế ác độc vậy, mà hạ miệng lại cực nhẹ nhàng.

Dương Tô mặc cho nhóc con huyên náo vung vuốt kéo ống quần mình, nó không ngăn lại, chỉ bận rộn với đậu tương trong tay.

Ánh trăng bàng bạc chảy trên cái đuôi trắng muốt của cáo con, cũng nhuộm đầy đôi mắt Dương Tô đen láy, lấp lánh lấp lánh, tràn ngập ý cười.

Bình luận

Truyện đang đọc