Nhánh hồng thứ ba mươi tám
"Sợ anh không vui."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Quãng đường trở về khách sạn trở nên lặng thinh, hai người một trước một sau đi vào cửa chính. Thịnh Hoài đi trước một bước, khi đi ngang qua đại sảnh thì dừng chân.
"Sao bà lại tới đây?"
Kỷ Tòng Kiêu dõi theo ánh mắt anh, nhìn thấy Hà Xa cầm túi tài liệu đứng dậy, rõ ràng đang đợi ai đó, khỏi cần phải nói, hẳn là đợi người bên cạnh cậu đây.
"Vậy em lên trước."
Trông hai người họ chắc chắn có việc cần nói với nhau, đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu biết điều, bèn báo một tiếng với Thịnh Hoài rồi gật đầu với Hà Xa, sau đó xoay người vào thang máy.
"Đừng vội."
Ngón tay trắng ngần chặn cửa thang máy, giọng nói thanh thoát của nữ giới khe khẽ dừng bên tai Kỷ Tòng Kiêu. Sau đó Hà Xa và Thịnh Hoài cũng vào cùng.
"Chuyện này có liên quan tới cậu Kỷ, đi cùng nhé?"
...
Ba người ngồi xuống xung quanh bàn trà, mỗi người chiếm một góc, một mình Hà Xa độc chiếm cả cái sô pha dài, cô gác chéo hai chân, nhìn đi nhìn lại săm soi hai người họ.
"Hai người thành đôi rồi à?" Hà Xa đúng là không nói thì thôi, đã nói là phải khiến người ta kinh ngạc đến chết.
"Nói gì thế hả?" Thịnh Hoài cau mày, anh dựa lên một bên tay vịn, một tay chống trán, hai ngón tay day mạnh lên huyệt thái dương. Những ngón tay liên tục day mạnh cùng vầng trán lộ gân xanh thể hiện rõ mồn một tâm trạng bây giờ của anh không hề vui vẻ.
Kỷ Tòng Kiêu cúi người cầm túi giấy Hà Xa đặt lên bàn trà, lôi ra một tập ảnh chụp, đúng như dự đoán, là hình ảnh chụp hai người bọn họ trên đường tối hôm qua.
Cậu mím môi, "Sếp Hà hiểu lầm rồi, anh Thịnh chỉ đang an ủi tôi thôi."
"Tôi chưa từng thấy cậu ta tốt bụng vậy đâu." Hiển nhiên Hà Xa không tin lời Kỷ Tòng Kiêu nói.
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, "Chắc do người khác chưa gặp phải vấn đề nghiêm trọng như tôi."
"Thế à? Vấn đề gì mà nghiêm trọng thế, cậu Kỷ nói ra đi, tôi có thể giúp được——"
"Được rồi." Thịnh Hoài cắt ngang lời hai người, với cái kiểu dồn ép quái đản của Hà Xa, có khi lại khiến người ta kích động thì phải làm sao?
Anh nhìn lướt qua bức ảnh, chỉ nhìn chút thôi đã thấy rõ giọt nước mắt trong vắt trên gương mặt Kỷ Tòng Kiêu, bèn đảo mắt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn kỹ nữa. Sau đó anh lại nhìn tiếp, khó tránh khỏi nghĩ đến quá khứ mà cậu không muốn để người khác biết, chỉ sợ tâm trạng cậu ngày càng tệ đi, ngày càng bị mất khống chế.
"Bà mua ảnh chụp rồi à?"
Nếu không bây giờ bức ảnh này đã xuất hiện trên tiêu đề tạp chí rồi.
Hà Xa gật đầu.
Đêm hôm khuya khoắt bị đánh thức bởi một cuộc gọi, bộ phận quan hệ công chúng khẩn cấp liên hệ, có người đưa bức ảnh này ra, hỏi thái độ của cô. Chuyện liên quan đến Thịnh Hoài, đương nhiên cô không thể lơ là, không cần hỏi nguyên nhân đã mua đứt luôn bức ảnh này. Đương nhiên trước đó cũng không thiếu bước cò kè mặc cả lẫn hỏi thăm tin tức.
"Cứ để họ đăng đi, cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ còn định bịa chuyện ra nữa sao?" Nếp nhăn giữa hàng lông mày Thịnh Hoài chỉ có tăng thêm chứ không giảm đi.
Hà Xa bị anh chọc đến tức cười, ngón tay sơn móng đỏ chót đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, "Ông tưởng đây là tòa án chắc? Lại còn cây ngay không sợ chết đứng? Giới giải trí có ai quan tâm sự thật của ông không? Thịnh Hoài, đầu óc ông bị làm sao đấy? Chỉ số thông minh của ông đâu cả rồi? Tôi nói cho ông biết, quẳng cái sự thật của ông ra sau đầu đi, muốn lăn lộn trong cái giới này thì phải vứt bỏ tam quan của ông. Đây là cách chơi của giới giải trí, ông không thay đổi được thì chỉ có thể thích ứng với nó!"
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã lên tiếng trước.
"Xin lỗi." Thịnh Hoài ngồi thẳng người, nhéo ấn đường, "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, ban nãy đúng là mất trí."
Hà Xa hừ nhẹ, bắt chéo hai chân không để ý tới anh. Một lát sau, điện thoại di động kêu, cô nhìn sang, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
"Tôi cứ tưởng ông và thằng nhóc này yêu đương nên tới đây khuyên bảo chút. Nếu không phải vậy thì yên tâm rồi. Công ty còn vài việc, tôi đi trước đây."
Cô đứng dậy định đi, chợt dừng bước, chuyển ánh mắt đầy ý tứ từ Thịnh Hoài sang Kỷ Tòng Kiêu, "Đúng rồi, lúc mua ảnh chụp tôi có thăm dò qua, theo như giọng điệu của kẻ kia thì có vẻ hắn chưa bán ảnh cho người khác. Nhưng tôi chưa xác định được là thật hay giả đâu."
Kỷ Tòng Kiêu hiểu ý cô ngay. Người khác, hai người trong hình là hai nhân vật không chung công ty, người đó ngoài bị Hà Xa của Thiên Tụng tìm tới, đương nhiên còn có thể thêm Đỗ Minh Cảnh của Cảnh Hoàn.
Cậu gật đầu, "Cảm ơn tin tức của sếp Hà."
Hà Xa không nấn ná lâu, cũng chẳng cần hai người tiễn, thẳng chân giẫm đạp đôi cao gót mười phân hùng hổ rời đi.
...
Kỷ Tòng Kiêu nhìn điện thoại, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì từ Đỗ Minh Cảnh hay Diệp Trác. Trong mắt cậu, mức độ khả thi Đỗ Minh Cảnh giành được ảnh chụp không quá cao.
Trong giới có thừa nhận vài quy tắc ngầm, khi hai minh tinh cùng bị chụp ảnh, trước tiên kiểu gì địa vị trong giới của người này cũng sẽ cao hơn người kia, do đó đương nhiên giá thương lượng cũng phải cao hơn. Một khi đã bán, âm bản hết hiệu lực, không thể tiếp tục lưu trữ. Nếu không một khi chữ tín và danh dự không còn, ai còn sẵn sàng trả giá cao hơn để mua đứt ảnh chụp?
Âm thanh lanh lảnh khi ly thủy tinh va chạm với mặt bàn trà khiến cho người đàn ông đang thất thần tỉnh táo ngay tức khắc, Thịnh Hoài nhìn lát chanh và viên đá trôi nổi giữa thành ly trong suốt, nói cảm ơn.
"Không cần đâu, đây là sự nhận lỗi của em." Kỷ Tòng Kiêu nói.
Thịnh Hoài ngước mắt lên nhìn cậu.
"Khiến tâm trạng của anh không tốt, là lỗi em."
"Đừng có chuyện gì cũng ôm đồm hết vào người." Thịnh Hoài cụp mắt, nắm chặt ly thủy tinh lạnh lẽo, ngửa đầu uống một ngụm.
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, chuyện này sao có thể gọi là ôm đồm? Chẳng lẽ trên đoạn đường ban nãy còn ai khác chọc anh không vui được sao? Chẳng lẽ là Hà Xa vừa mới đến xong?
"Thịnh Hoài, anh quá mềm——"
"Dừng."
Từ "mềm lòng" còn chưa nói hết đã bị anh cắt ngang. Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, phải biết bình thường người đàn ông này lúc nào cũng phát huy phép lịch sự và phong độ hết mức, gần như chưa từng cố tình cắt ngang lời người khác nói. Không lẽ hôm nay tâm tình anh không tốt dẫn tới tính tình cũng thay đổi luôn sao?
Thịnh Hoài nhìn vẻ mặt cậu, đoán được đại khái trong đầu cậu đang nghĩ gì. Anh xoay nửa người ngả lên sô pha, giơ cánh tay lên che mắt, thở dài một hơi bực dọc, "Mỗi lần cậu gọi tên anh rồi mới nói, anh đều không thích nghe."
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu cười khẽ.
Thỉnh thoảng cái tính trẻ con của Thịnh Hoài cũng đáng yêu ngoài mong đợi.
"Anh Thịnh." Cậu gọi anh như mọi khi. Đã từng chỉ là một cách xưng hô qua loa, trải qua sự gột rửa của năm tháng, giờ phút này được thốt lên từ miệng cậu lại thoáng vẻ ngọt ngào mà không ai biết được, "Thật sự không cần lo lắng cho em mà, em cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt——"
"Anh không nhìn ra được tốt chỗ nào." Thịnh Hoài lại một lần nữa cắt ngang lời cậu, vẫn không hạ cánh tay che mắt xuống, tiếp tục quở trách, "Không sở thích, không niềm vui, nặng nề, nhạt nhẽo, không có gợn sóng nào cả——"
Giọng nói nhẹ dần đi, bỗng nhiên anh nhớ ra bản thân cũng từng miêu tả cuộc sống của mình ở nước ngoài như thế. Sau đó Kỷ Tòng Kiêu nói——
[Cuộc sống của em cũng như anh nói vậy, vừa ảm đạm vừa vô vị.]
Khi đó anh chỉ cảm thấy cậu đang nói đùa thôi, dù sao thoạt nhìn đúng là cuộc sống của bạn nhỏ muôn màu muôn vẻ, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chỉ cảm thấy lo lắng, lo đến mức những gì phiền muộn và buồn rầu trước kia bao trùm trở lại.
Sự khó chịu không ngừng tích tụ nơi đáy mắt, kín đáo và nặng nề, đều bị đôi mắt khép mi và cánh tay che chắn.
Anh thấp giọng thở dài.
"Từ nhỏ đến lớn cậu không thích thứ gì sao?" Anh hạ cánh tay xuống, quay đầu nhìn sang cậu trai gần trong gang tấc.
Kỷ Tòng Kiêu bị cảm xúc ứ đầy trong đôi mắt anh làm kinh ngạc. Trước đây cậu cảm thấy không vui không sầu chẳng có gì lạ cả, nhưng hiện tại ở bên cạnh anh, đáy lòng cậu bỗng dưng dâng trào sự mệt mỏi, lại nảy sinh cả sự tủi thân không lý giải được, mà trong cái mệt mỏi lẫn tủi thân ấy lại chợt bừng nở những đóa hoa ngọt ngào và diễm lệ.
Mọi cảm xúc hỗn tạp hòa quyện thành sự vỗ về con tim.
"Không." Cậu lắc đầu. Khi còn bé cậu từng có hứng thú với vài thứ mới mẻ, nhưng cậu có được nó quá dễ dàng, bình thường chẳng duy trì hứng thú được mấy ngày. Cho đến khi trưởng thành, cậu tình cờ nhận ra, không biết từ bao giờ cậu đã không còn bất kỳ cảm xúc gì đặc biệt với mọi thứ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, đều là tồn tại cả, có khác gì nhau đâu.
"Diễn xuất thì sao?" Thịnh Hoài hỏi.
Dựa trên biểu hiện si mê nghiền ngẫm nhân vật khi diễn của cậu, trông có vẻ không đến nỗi không có tí tình cảm nào.
"..." Kỷ Tòng Kiêu im lặng chớp mắt, liếc nhìn anh một cái, cuối cùng lắc đầu mở miệng, "Anh sẽ không muốn biết đâu.". Ngôn Tình Sủng
Nếu như biết được chẳng qua cậu chỉ đang theo đuổi cuộc đời của những người khác, không biết anh sẽ bị chọc giận tới mức nào.
Thịnh Hoài cũng nhận ra điều gì đó, im lặng một lát rồi đổi chủ đề, "Thế còn chuyện vui thì sao?"
"Cái này thì có nha." Kỷ Tòng Kiêu thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu khoan khoái. Cuối cùng cậu cũng không cần phải lắc đầu nữa, nếu mà còn tiếp tục như thế, lông mày Thịnh Hoài sẽ cau lại thành ngọn núi nhỏ mất.
"Có thêm bạn mới, có người cùng chơi cùng buông thả với em nên cũng... vui?"
Giọng nói dần nhỏ đi, Kỷ Tòng Kiêu cúi đầu, cụp mắt nhìn hoa văn trên tấm thảm phía dưới. Mặc dù có trả lời được nhưng hình như vẫn không phải chuyện gì tốt đẹp. Cậu hết cách thở dài, câu này của mình nghe sao cũng vẫn thấy bi thảm.
Cũng may chắc Thịnh Hoài đã chuẩn bị tinh thần, anh không nhiều lời, chỉ tiếp tục đổi chủ đề.
"Chuyện lo lắng sợ hãi thì sao?"
Dường như anh muốn hỏi hết tất cả những chuyện vui sướng khổ đau, chỉ vì muốn đổi được một cái gật đầu của cậu, lôi kéo cậu thoát khỏi thế giới không vui không sầu, nhạt nhẽo và ảm đạm.
"Sợ sức khỏe của thầy không tốt, sợ Tiểu Kiều cố chấp mãi không có cơ hội, sợ một ngày đến cả diễn xuất em cũng không còn thích nữa..." Kỷ Tòng Kiêu hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn về phía anh, khóe môi nhoẻn lên nụ cười hời hợt, "Sợ anh không vui."
Câu cuối cùng bất thình lình lọt vào tai, Thịnh Hoài ngẩng phắt đầu dậy, lại nhìn thấy cậu cụp mắt xuống, không rõ biểu cảm.
Tất cả ngôn từ mắc kẹt ở cuống họng, sự xót xa trong lòng tuôn trào không thấy điểm dừng, ồ ạt bao phủ lên dòng máu chảy khắp cơ thể. Anh lại giơ tay che mắt một lần nữa, giấu đi vành mắt đỏ hoe.
Giọng anh khàn khàn, không giấu được sự buồn bã.
"Em chỉ muốn khiến anh vui thôi."
"Bây giờ anh đang rất vui."
Nét mặt Kỷ Tòng Kiêu dịu đi, câu hỏi ban nãy, còn một đáp án cậu chưa nói ra.
Chuyện vui——
Người trong lòng em sẽ thật lòng thật dạ với em, chăm sóc em, nhớ đến em, sẽ buồn bã đau khổ vì em.
Nào còn gì để bất mãn nữa đây?